Truyện ngắn Mắt biếc được ví như bài ca buồn về tình yêu của người trẻ. Giống như lời bài hát Mắt biếc cùng tên “Ngày ấy em quên tôi mất rồi, để trái tim tôi còn dang dở”.
Người đọc người xem chắc chắn vô cùng thương anh chàng Ngạn, nhưng cũng trách bởi suốt cuộc đời, anh đóng vai một kẻ đơn phương chìm sâu trong tình yêu với Hà Lan.
Thế nhưng những người yêu đơn phương họ thường có những cái cớ cho riêng mình. Một đoạn trích trong truyện ngắn Mắt Biếc đã chạm đến trái tim người đọc và tôi chắc rằng những ai đang yêu đơn phương đều thấy tim mình rung lên từng hồi: “Tôi gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi. Mùa hè chỉ biết ra hoa, phượng đỏ sân trường và tiếng ve nỉ non trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống như tôi vậy. Nó chẳng làm được những điều tôi kí thác. Nó để Hà Lan đốt tôi, đốt rụi. Trái tim tôi cháy thành tro, rơi vãi trên đường về.” Ôi, thật đẹp và cũng thật buồn…
Mục Lục
Tác giả Nguyễn Nhật Ánh với giọng văn gần gũi, chân thực, tình và rất thơ đã đi sâu vào lòng các bạn trẻ Việt Nam qua các tác phẩm như Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh, Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, Ngồi khóc trên cây,…
Truyện ngắn Mắt biếc kể về cuộc đời của chàng trai tên Ngạn và cô bạn thanh mai trúc mã Hà Lan. Họ được sinh ra và lớn lên trong ngôi làng Đo Đo ở vùng quê Quảng Nam. Tuổi thơ của cả hai là chuỗi những kỉ niệm đẹp ở làng, bên đồi sim, cùng nhau cởi truồng tắm mưa, những ngày tiểu học giành nhau đánh trống trường,…và là những câu nói hồn nhiên đáng yêu cực kì của hai đứa trẻ. Ngạn là chàng trai sy mê vẻ đẹp bình dị, gần gũi, trái lại, Hà Lan với đôi mắt biếc mang hơi hướng hiện đại và thích những chốn phồn hoa nhộn nhịp.
Review truyện ngắn Mắt biếc – vì yêu đơn phương là chết ở trong lòng một chút…
Năm cấp III, sóng gió rồi cũng ập tới. Hà Lan bắt đầu ra thành phố học và tình cờ quen biết Dũng. Hà Lan vì yêu Dũng quá dại khờ nên trót bồng bột, cô có thai với Dũng khi chỉ mới lớp 11. Con gái của Hà Lan đặt tên là Trà Long.
Câu chuyện đúng như nhan đề tôi đặt cho bài viết này, là thế giới của những kẻ đơn phương. Những mối quan hệ trong truyện đều không hề trọn vẹn. Có đến 3 mối tình nhưng cả 3 đều là con đường một chiều độc hành đi mãi mà vẫn cô đơn và không có điểm dừng.
Ngạn yêu Hà Lan, Hà Lan si mê Dũng, Trà Long lại thương Ngạn. Mỗi người tự chạy trong cái vòng yêu và đau vì chẳng ai được đền đáp. Ngạn yêu đôi mắt của Trà Long nhưng rất tiếc, đó cũng bởi vì Ngạn quá yêu đôi mắt biếc của Hà Lan mà thôi.
“Tôi gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi. Mùa hè chỉ biết ra hoa, phượng đỏ sân trường và tiếng ve nỉ non trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống như tôi vậy. Nó chẳng làm được những điều tôi kí thác. Nó để Hà Lan đốt tôi, đốt rụi. Trái tim tôi cháy thành tro, rơi vãi trên đường về.” Ôi, thật đẹp và cũng thật buồn…
Đây có lẽ là câu trích dẫn tôi yêu thích nhất trong “Mắt biếc” của Nguyễn Nhật Ánh. Người ta trách Ngạn bởi suốt cả cuộc đời, Ngạn hy sinh âm thầm và lặng lẽ cho Hà Lan nhưng chưa một lần thổ lộ tình cảm. Nhưng chúng ta – những người đang sống trong thế kỷ 21 sao mà hiểu được sự đơn giản, ngây thơ, chân thành ấy. Mùa hè giống như Hà Lan vậy, đốt cháy đến đau lòng cuộc đời Ngan, không chỉ trong một buổi chiều mùa hè đẹp nơi xóm nhỏ, mà còn cả cuộc đời, từ ngày còn ở làng Đo Đo rồi tới khi lên thành phố. Thứ tình cảm đơn phương ấy vốn dĩ nên được đền đáp, nhưng đã gọi là đơn phương thì đi một vòng cũng mãi không về bên nhau. Tất cả chỉ còn là hình bóng Hà Lan trong từng con đường, hàng cây, những lá thư và bàng bạc trong cô con gái Trà Long.
Đọc thêm: 3 cuốn sách hay về tình yêu, đọc để yêu đương thông minh hơn
Chẳng ai muốn trải qua một mối tình đơn phương, và không ai dám nhận yêu đơn phương mà vẫn vui vẻ hạnh phúc. Sẽ chẳng có lý do nào cho việc một người yêu mãi một người nhưng sẽ khiến người ta khóc nức nở và cứa sâu nỗi đau tới cùng cực
Ngạn là một kẻ đơn phương trong tình yêu dai dẳng với Hà Lan. Ai rồi cũng phải trải qua cảm giác đơn phương một người. Nhưng chứng kiến tình yêu của Ngạn, xen lẫn cao cả, khờ dại nhưng cũng thật phiền phức. Yêu một cô gái từ khi họ còn là một đứa trẻ, đến cả khi người ta bỏ quê lên thành phố và có một mối quan hệ khác, Ngạn vẫn yêu và hướng về cô. Khi người ta có con vẫn là một bờ vai cho Hà Lan gục vào mỗi khi cô đau đớn. Chính vì sự cố chấp đó của mình mà sau này anh không chỉ làm tổn thương mình mà còn cả nhân vật Trà Long (con gái của nữ chính Hà Lan)
Hà Lan là một kẻ đơn phương trong tình yêu mù quáng. Với đôi mắt biếc của mình, cô làm say đắm Ngạn nhưng lại bị mù quáng bởi một người đàn ông chơi bời giữa chốn phồn hoa. Vì sự bất chấp mà cô đã phải hy sinh cả tuổi thanh xuân của mình, từ bỏ con đường học hành và sự nghiệp, nhưng đến cuối vẫn không tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Buồn nhất là sau bao lần trái tim bị dày vò, chịu đựng mọi cay đắng tủi nhục, khi có cơ hội chọn lại, Hà Lan vẫn chọn một người, chỉ vì họ có nét gì đó giống với người mà cô dốc ruột dốc gan dại khờ thương yêu năm xưa. Đúng là tình yêu đơn phương không cách nào thoát ra được.
Trà Long là một kẻ đơn phương trong tình yêu đáng thương nhất. Với tôi, Trà Long là nhân vật có sức sống nhất trong truyện và xứng đáng được nhận một tình yêu chân thành và tươi đẹp. Nhưng cho dù có tràn đầy năng lượng đến thế nào thì với Ngạn cô vẫn chỉ là cái bóng của Hà Lan, mang trong minh những đường nét của mẹ cô, đặc biệt là đôi mắt. Trà Long biết mối tình của Ngạn với Hà Lan. Và cô cũng biết, bao năm Ngạn vẫn ôm nỗi ngóng trông. Thế nhưng đau lòng nhất chính là, biết nhưng vẫn tự lừa dối chính mình bởi trái tim thổn thức không nguôi. Nhưng sự tươi sáng của Trà Long như lan toả một thứ sức sống át đi cả những mối buồn hiu hắt của hai nhân vật chính. Để rồi có những lúc Ngạn ngỡ rằng “ít lâu có cô gái làm dịu êm hồn đã khô”.
Review Sách Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa – Câu Chuyện Tình Yêu Đẹp Cùng Năm Tháng | Hoctapsgk
Hy vọng chỉ với đoạn trích ngắn đã truyền tải được phần nào cái “hồn” của tác phẩm đến mọi người, đặc biệt là về những mối tình đơn phương. Hãy nuôi dưỡng trái tim, nâng niu tâm hồn với “Mắt biếc”, bạn nhé!
Copyright © 2021 HOCTAPSGK