`color{pink}{@baby}`
`-` Kể lại một trải nghiệm của bản thân.
Ai cũng có một kỉ niệm đáng nhớ cho riêng mình, những kỉ niệm ấy giúp chúng ta sửa đi lỗi lầm và trưởng thành hơn trong quá khứ, tôi cũng vậy, tôi cũng có một kỉ niệm đáng khắc ghi trong tim mình và không bao giờ quên được, đó là về một lần tôi sốt được mẹ chăm sóc.
Vào một buổi sáng tinh mơ, tôi thức dậy trong niềm vui tươi và hạnh phúc, ngước nhìn lên bầu trời xanh và nhìn những đám mây, tôi tưởng tượng ra nhưng hình thù dễ thương đẹp mắt, tiếng chim hót líu lo hòa quyện với chị gió làm tôi ước ao có đôi cánh để bay như thế.... Chợt, "Con ở nhà nhé" − tiếng nói của mẹ làm tôi bất ngờ và trở về hiện thực. Thì ra mẹ tôi định đi sinh nhật bạn, do tôi không thích nơi náo nhiệt, nên tôi đã ở nhà, hôm nay tôi ở nhà một mình, mà đến giờ thời tiết bên ngoài rất là nắng nóng, vì thế, mẹ tôi đã dặn rất nhiều là không được ra ngoài. Miệng thì cứ dạ dạ vâng vâng, nhưng trong lòng lại nghĩ thứ khác.
Mẹ đi rồi, chợt một lúc sau, nhỏ Lan − bạn hàng xóm của tôi qua chơi, nó bảo rằng nó có trò mới, vì quá tò mò cùng với sự thích thú, tôi đã quên mất lời mẹ dặn mà ra ngoài đi chơi với nó. Bây giờ đã đến buổi trưa, ông mặt trời chiếu những tia nắng chói chang xuống ngôi làng tôi, tia nắng ấy như muốn thiêu sống người khác vậy. Không bận tâm tới điều ấy, tôi chơi với Lan mặc kệ ánh nắng chiếu xuống và mồ hôi đã toát ra. Vì nóng quá, nên tôi với Lan đã đi mua kem.
Đến chiều tà, tôi mới chợt nhớ ra lời mẹ dặn, tôi vội vã chạy về nhà. Phù, may quá, mẹ chưa về. Chợt mẹ về, mẹ xoa đầu tôi thì thấy rất nóng, mẹ liền cho tôi uống thuốc hạ sốt và lập tức trở đi khám bác sĩ, tôi bị đau họng và sốt. Sau khi tôi khai hết sự việc, mẹ không trách mắng, ngược lại, mẹ dùng những lời nói an ủi tôi, rồi động viên và xoa đầu tôi, mẹ nấu súp và đút cho tôi ăn từng thìa như ngày còn bé.
Đêm đến, mẹ không đi ngủ mà ở cạnh giường để chăm sóc tôi, thình thoảng, tôi cảm nhận được một bàn tay ấm áp của mẹ khẽ nhẹ nhàng chạm vào trán tôi, rồi tôi lại thấy ánh mắt mệt mỏi, nhưng lại tràn đầy tình yêu thương trong đôi mắt ấy.
Lúc này, tôi đã hối hận rồi, giá như lúc ấy tôi nghe lời mẹ mà không đi chơi, giá như lúc ấy tôi có thể chạm vào đôi mắt đang lo lắng ấy của mẹ, giá như lúc ấy tôi có thể nói một câu "Con yêu mẹ nhiều" nhưng... sự mệt mỏi ấy đã dằn vặt tôi khiến tôi không thể cử động được...
Trải nghiệm ấy đã có từ rất là lâu rồi, nhưng đến bây giờ, tôi vẫn chẳng thể quên được trải nghiệm ấy cùng với dáng vẻ mệt mỏi và chăm lo của mẹ tôi, trải nghiệm ấy luôn khắc sâu trong tâm trí tôi như một lời nhắc nhở của ai đó vậy.
Viết bài văn kể lại một trải nghiệm của em
Bài làm:
Khi còn nhỏ, em là một đứa trẻ hiếu động. Bởi vậy, em đã khiến cho bố mẹ lo lắng rất nhiều. Đến bây giờ, em vẫn còn nhớ mãi về một trải nghiệm đáng nhớ, bị lạc trong siêu thị.
Khi đó, em đang là học sinh lớp một. Buổi chiều thứ bảy, em có tiết học thêm ở trường. Bố đã đến đón em từ rất sớm. Trên đường về, bố nói rằng sẽ vào siêu thị để mua một vài món đồ cho mẹ. Em cảm thấy háo hức vô cùng. Trong siêu thị có rất nhiều đồ ăn vặt ngon. Em sẽ thuyết phục bố mua cho em một vài món.
Bố gửi xe ở bên ngoài, rồi dắt em vào bên trong. Siêu thị lúc này khá đông người. Bố phải đẩy xe để đồ nên không thể dắt tay em. Chính vì vậy, bố yêu cầu em phải chú ý theo sát. Em gật đầu đồng ý, còn hứa sẽ luôn theo sát bố. Khi đi đến quầy bánh kẹo, em đã nói với bố mua cho em loại bánh và loại kẹo mà em thích. Bố đã vui vẻ đồng ý, bỏ chúng vào xe để đồ.
Rồi hai bố con đi qua một quầy đồ chơi. Rất nhiều bạn nhỏ đang đòi bố mẹ mua cho mình món đồ chơi yêu thích. Bỗng nhiên, em nhìn thấy một con lê gô rất đẹp. Em mải ngắm nhìn con lê gô mà quên mất phải theo sát bố. Thế rồi, em đã bị lạc. Lúc này, em rất sợ hãi. Xung quanh rất nhiều người qua lại. Em liền chạy đi tìm bố. Mãi em vẫn không tìm thấy bố. Lúc này, em òa khóc nức nở. Một cô nhân viên tốt bụng đi qua, thấy em đang khóc thì hỏi chuyện. Em kể cho cô nghe, cô đề nghị sẽ đưa em tới chú bảo vệ. Sau đó, chú bảo vệ đã cầm loa thông báo để bố biết. Khoảng mười phút sau, bố đã đến đón em. Em chạy tới ôm chầm lấy bố, bật khóc. Còn bố thì chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao con, bố đây rồi!”. Sau đó, bố quay sang và cảm ơn chú bảo vệ và cô nhân viên.
Trải nghiệm khiến em nhớ mãi, dạy cho em bài học giá trị trong cuộc sống. Nó đã giúp em hiểu được tình yêu thương của người thân dành cho mình.
Mik sửa rồi nha :<
Ngữ văn là môn khoa học nghiên cứu ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại. Đây là môn học giúp chúng ta hiểu biết sâu sắc hơn về ngôn ngữ, văn hóa và tư tưởng. Việc đọc và viết trong môn Ngữ văn không chỉ là kỹ năng, mà còn là nghệ thuật. Hãy để ngôn từ của bạn bay cao và khám phá thế giới văn chương!
Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở, chúng ta được sống lại những kỷ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới. Hãy tận dụng cơ hội này để làm quen và hòa nhập thật tốt!
Copyright © 2021 HOCTAPSGK