Kể về ước mơ của em tuyển chọn 27 mẫu hay nhất của các bạn học sinh giỏi trong cả nước, giúp các em học sinh lớp 4 có thêm nhiều ý tưởng mới để viết về ước mơ của mình cho mọi người cùng nghe.
Ước mơ sẽ giúp nuôi dưỡng tâm hồn mỗi người, cho chúng ta có thêm động lực để phấn đấu hoàn thành ước mơ đó. Với 27 bài kể về ước mơ trở thành nghệ sĩ múa, đầu bếp, thợ gốm thủ công, cô giáo, bác sĩ, nhà thiên văn học, họa sĩ, lính cứu hỏa, kiến trúc sư, ca sĩ, nữ cảnh sát.... sẽ giúp ích rất nhiều cho các em.
Bài văn kể về ước mơ của em hay nhất
- Dàn ý Kể về ước mơ của em (2 mẫu)
- Kể về ước mơ trở thành nghệ sĩ múa
- Kể về ước mơ trở thành đầu bếp
- Kể về ước mơ trở thành thợ gốm thủ công
- Kể về ước mơ trở thành một nhà thiên văn học
- Kể về ước mơ trở thành lính cứu hỏa
- Kể về ước mơ thành nhà khoa học về Toán học
- Kể về ước mơ làm bác sĩ (8 mẫu)
- Kể về ước mơ làm chú công an (2 mẫu)
- Kể về ước mơ làm kiến trúc sư
- Kể về ước mơ làm nữ cảnh sát
- Kể về ước mơ làm nhà văn
- Kể về ước mơ làm cô giáo (6 mẫu)
- Kể về ước mơ làm ca sĩ
- Kể về ước mơ làm họa sĩ
Dàn ý Kể về ước mơ của em
Dàn ý 1
1. Mở bài: Giới thiệu câu chuyện về ước mơ của em
Mẫu: Trong mỗi người chúng ta ai cũng có hoài bão, ước mơ cho riêng mình. đối với tôi cũng vậy, tôi luôn có một ước mơ ấp ủ cho riêng mình. ước mơ của tôi là được trở thành cô giáo để giúp các em học sinh nhỏ biết cái chữ. Đó là ước mơ ấp ủ từ nhỏ của tôi.
2. Thân bài: Kể câu chuyện về ước mơ
- Giới thiệu ước mơ là gì?
- Ước mơ là điều tốt đẹp, điều mong ước của chúng ta vào tương lai
- Ước mơ phải trải qua gian khổ, khó khăn thì mới có thể đạt được
- Ước mơ thể hiện niềm tin của con người, niềm mong chờ tương lai
- Nêu nguồn động lực tạo nên ước mơ của em:
- Từ nhỏ em sống với bà, bà là một cô giáo
- Em đã đi theo bà đến trường, nơi làm của bà
- Sau những giờ học lại đi theo bà đến nơi dạy cho trẻ mồ côi
- Sau những chuyến đi ấy em cảm thấy công việc của bà thật ý nghĩa
- Em quyết định sẽ trở thành cô giáo
- Đó là ước mơ của em.
- Suy nghĩ về ước mơ của em
- Em cảm thấy ước mơ của mình rất ý nghĩa
- Cả nhà đều ủng hộ em thực hiện ước mơ của mình
- Gia đình luôn tạo mọi điều kiện cho em học tập để thực hiện ước mơ của mình
- Em rất yêu ước mơ, em sẽ cố gắng để thực hiện ước mơ của mình
3. Kết bài:
- Em thấy ước mơ của mình là một ước mơ chính đáng
- Em sẽ thực hiện ước mơ đế thoả mãn lòng và niềm tin yêu của gia đình
- Em rất yêu công việc mà bà em đã trao niềm tin cho
Dàn ý 2
I. Mở bài: Giới thiệu câu chuyện về ước mơ của em
II. Thân bài: Kể câu chuyện về ước mơ
1. Giới thiệu ước mơ là gì?
- Ước mơ là điều tốt đẹp, điều mong ước của chúng ta vào tương lai
- Ước mơ phải trải qua gian khổ, khó khăn thì mới có thể đạt được
- Ước mơ thể hiện niềm tin của con người, niềm mong chờ tương lai
2. Nêu nguồn động lực tạo nên ước mơ của em:
- Từ nhỏ em sống với bà, bà là một cô giáo
- Em đã đi theo bà đến trường, nơi làm của bà
- Sau những giờ học lại đi theo bà đến nơi dạy cho trẻ mồ côi
- Sau những chuyến đi ấy em cảm thấy công việc của bà thật ý nghĩa
- Em quyết định sẽ trở thành cô giáo
- Đó là ước mơ của em.
3. Suy nghĩ về ước mơ của em
- Em cảm thấy ước mơ của mình rất ý nghĩa
- Cả nhà đều ủng hộ em thực hiện ước mơ của mình
- Gia đình luôn tạo mọi điều kiện cho em học tập để thực hiện ước mơ của mình
- Em rất yêu ước mơ, em sẽ cố gắng để thực hiện ước mơ của mình
III. Kết bài:
- Em thấy ước mơ của mình là một ước mơ chính đáng
- Em sẽ thực hiện ước mơ đế thoả mãn lòng và niềm tin yêu của gia đình
- Em rất yêu công việc mà bà em đã trao niềm tin cho
Kể về ước mơ trở thành nghệ sĩ múa
Từ nhỏ, em đã luôn nuôi dưỡng cho mình ước mơ được trở thành nghệ sĩ múa trong tương lai.
Tết năm lớp 1, khi cùng bố mẹ đi chơi ở Hội chợ xuân, em đã rất ngạc nhiên và hào hứng, thích thú với tiết mục nhảy múa của các anh chị vũ công trên sân khấu. Nhìn các anh chị ấy biểu diễn hăng say dưới ánh đèn lấp lánh, pháo giấy tung bay ngợp trời, em ngưỡng mộ lắm, Chính từ hôm ấy, em nuôi cho mình ước mơ trở thành một nghệ sĩ múa.
Khi nghe em kể về ước mơ đó, bố mẹ emn có chút bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ đồng ý và ủng hộ em. Vì thế, em được mẹ đăng kí đi học lớp múa vào mỗi cuối tuần. Ngoài những giờ tập luyện hăng say để thực hiện ước mơ của mình, em cũng không quên nhiệm vụ chính của người học sinh. Mỗi ngày đến lớp, em vẫn học tập chăm chỉ và tích cực phát biểu xây dựng bài. Không chỉ vậy, em còn được tham gia vào nhóm múa của trường, thường xuyên biểu diễn trong các sự kiện mà trường tổ chức. Điều đó khiến em rất vui và hạnh phúc.
Em biết, để có thể thực hiện được ước mơ của mình, em sẽ phải cố gắng và nỗ lực hơn nữa. Nhưng em sẽ kiên trì đến cùng và quyết không bỏ cuộc, để trong tương lai có thể đứng trên sân khấu rực rỡ ánh đèn.
Kể về ước mơ trở thành đầu bếp
Em có rất nhiều ước mơ đẹp. Mỗi lần gặp một người hay một sự việc nào, em lại nuôi cho mình những ước mơ mới. Nhưng ước mơ bền vững nhất của em, từ khi còn học lớp 1 cho đến bây giờ vẫn chưa thay đổi, chính là ước mơ trở thành một người đầu bếp.
Ước mơ này bắt nguồn từ bác Năm - người bác mà em yêu thích nhất. Nhà bác Năm là một quán cơm bình dân nổi tiếng trong làng. Lúc còn nhỏ, bố mẹ bận đi làm, nên em thường được gửi sang quán của bác. Khi ở quán, em được quan sát quá trình bác nấu ăn. Từng nguyên liệu thịt, cá, rau củ dưới đôi bàn tay điêu luyện của bác trở thành món ăn vô cùng thơm ngon. Mùi thức ăn thơm đến mức ai đi qua cũng ghé lại nhìn xem thử. Và ai đã ăn thử ở quán của bác, thì chẳng ai chê bai cả. Nhìn sự thích thú, gật gù khen ngợi của những người thực khách, em đã có khao khát trở thành một đầu bếp như bác Năm. Ước mơ ấy không phai nhạt theo thời gian, trái lại ngày càng trở nên cháy bỏng. Mỗi khi bác Năm hay mẹ nấu ăn, em sẽ đứng quan sát, và chờ ngày được bắt chước.
Em sẽ cố gắng rèn luyện chăm chỉ, để trong tương lai được trở thành một đầu bếp nhiều người yêu mến như bác Năm.
Kể về ước mơ trở thành thợ gốm thủ công
Em là một người không có chính kiến. Các quyết định hay sự lựa chọn của em thường dễ bị thay đổi theo góp ý của mọi người xung quanh. Tuy nhiên, duy chỉ có một điều mà từ trước đến nay em chưa từng thay đổi. Đó chính là ước mơ trở thành một thợ gốm thủ công.
Ước mơ này của em được truyền cảm hứng từ ông nội. Ông nội em là một thợ làm gốm giỏi, được nhiều người ngưỡng mộ và yêu quý. Tuy nhiên, đến đời bố em và các bác, chẳng ai chịu theo nghề của ông cả. Suốt những năm tuổi thơ sống với ông, là em sống với những đất sét, gốm, lò lửa, màu vẽ… Tình yêu gốm của em được nuôi dưỡng và lớn dần lên một cách tự nhiên như vậy đấy. Dần dần, ông nội cũng có tuổi, chẳng thể làm gốm như trước nữa. Thỉnh thoảng quá nhớ nghề, ông lại cố ngồi làm vài bình gốm nhỏ. Tiếng thở dài và ánh mắt tiếc nuối khi nhìn gian làm gốm, lò đốt dần phủ bụi của ông nội, đã khiến em càng thêm quyết tâm theo học nghề làm gốm. Ngoài giờ học chính khóa ở lớp, em ngồi nghe ông dạy về làm gốm, tập nặn bình gốm, pha màu, tráng men… Những giờ thực hành đầu tiên, em nhức hết cả hai tay vì nặn mãi mới đúng dáng yêu cầu. Nhưng thật kì lạ, là một người dễ đổi ý như em, suốt từng đấy năm chưa bao giờ có suy nghĩ bỏ cuộc.
Dù vất vả như thế nào, em vẫn kiên định với ước mơ trở thành một thợ làm gốm thủ công của mình. Chắc chắn, em sẽ nối nghiệp ông, đưa nghề làm gốm tiếp tục phát triển mạnh mẽ trong tương lai.
Kể về ước mơ trở thành một nhà thiên văn học
Từ bé, em đã rất tò mò về các thiên thể như hành tinh, ngôi sao và dải ngân hà. Vì thế, em luôn khao khát mình sẽ trở thành một nhà thiên văn học. Ước mơ đó vẫn cháy bỏng trong em.
Em thường rất hứng thú, say mê trước các hiện tượng tự nhiên như nguyệt thực toàn phần, trăng máu, siêu trăng.... Những hình ảnh ấn tượng của chúng giống như có một lực hút vô hình, luôn hấp dẫn ánh mắt em. Để thỏa mãn đam mê, em thường lên mạng xem thêm video. Ngoài ra, em còn tích cực tìm hiểu, mở rộng kiến thức khoa học về các hành tinh như: Mặt Trăng, Mặt Trời, Sao Hỏa,... Mỗi khi rảnh rỗi, em thường ngồi trên tầng thượng, ngắm nhìn hàng vạn ngôi sao trên bầu trời. Nào là Sao Bắc Đẩu, Sao Mộc, Sao đôi Thiên Lang,... Tất cả đã thắp sáng cả một không gian rộng lớp. Thật rực rỡ và lộng lẫy làm sao!
Để chinh phục được ước mơ, em luôn nỗ lực học hành. Em biết rằng bản thân phải cố gắng không ngừng. Đứng trước khó khăn, em cần dũng cảm đối mặt, không vội vàng từ bỏ. Đồng thời, lấy mơ ước của mình làm mục tiêu, định hướng học tập.
Ước mơ chính là điều mà mỗi người hi vọng, mong ước vào tương lai phía trước. Bởi vậy, em luôn quyết tâm thực hiện mong ước trở thành nhà thiên văn học của mình. Hi vọng rằng, vào một ngày không xa, em sẽ có những đóng góp tốt đẹp vào việc nghiên cứu các hành tinh, thiên hà.
Kể về ước mơ trở thành lính cứu hỏa
Từ nhỏ, em thường nghe được câu hỏi “Ước mơ của em là gì?”. Lúc ấy, em rất băn khoăn, không thể trả lời được. Nhưng từ bây giờ, em đã xác định được ước mơ của mình rồi. Đó chính là trở thành một người lính cứu hỏa.
Ước mơ ấy bắt nguồn từ một sự việc mà em được tận mắt chứng kiến vào mấy ngày hôm trước. Khi ấy, đêm đã khuya và mọi người đang chìm trong giấc ngủ say. Bỗng một tiếng nổ vang lên, sau đó là khói bốc lên, lửa cháy hừng hực từ một chung cư mini ở cuối ngõ. Đám cháy diễn ra nhanh quá, người ở bên trong không thoát ra kịp, nguy hiểm vô cùng. Trong tình huống ấy, các chú lính cứu hỏa xuất hiện như những người anh hùng. Họ dập lửa bằng vòi phun, rồi bất chấp nguy hiểm, lao vào bên trong để cứu người. Thật may mắn, là ai cũng được bình an đưa ra khỏi biển lửa. Nhìn bóng lưng vững chãi, khuôn mặt lấm lem tro lửa của các chú, em cảm thấy như mình cũng vừa được truyền một ngọn lửa cháy hừng hực vậy. Em cũng muốn được như các chú ấy, dũng cảm giải cứu những con người gặp nguy hiểm do cháy nổ.
Từ hôm ấy, em nuôi cho mình một ước mơ được trở thành người lính cứu hỏa. Để đạt được ước mơ ấy, em sẽ cố gắng học tập thật chăm chỉ và rèn luyện năng nổ mỗi ngày.
Kể về ước mơ thành nhà khoa học về Toán học
Mỗi bạn lại có một ước mơ cho riêng mình và em cũng vậy. Em rất thích những phép tính những cách giải toán hay chính vì thế mà em mơ ước trở thành một nhà khoa học về toán học.
Khi nghe đến đây rất nhiều người nói ước mơ của em thật viển vông thế nhưng em luôn luôn cố gắng để có thể đạt được ước mơ của mình. Ngoài việc học tập ở trường em còn tự học, em rất hứng thú với các bài toán khó, khi không hiểu em đến hỏi thầy cô. Đang trong lúc thực hiện ước mơ của mình em cũng đã có thể đạt được các thành tích cao trong học tập, nhất là bộ môn toán học.
Trở thành một người giỏi toán rồi nhưng em vẫn sẽ tiếp tục cố gắng hơn, cố gắng nữa để một ngày không xa em có thể chạm tay đến ước mơ trở thành một nhà khoa học về toán học. Em luôn tin tưởng điều đó, và hi vọng nó sẽ trở thành hiện thực trong tương lai.
Kể về ước mơ làm bác sĩ
Bài làm tham khảo số 1
Mỗi chúng ta ai cũng có một ước mơ của riêng mình, trong đời người chúng ta luôn phải có những ước mơ, hoài bãi sống. Bởi ước mơ chính là liều thuốc giảm đau giúp chúng ta vượt qua những khó khăn, thử thách của số phận để vươn lên đạt được những thành tựu trong cuộc sống.
Bản thân em cũng có một ước mơ của mình. Một ước mơ mà em muốn theo đuổi tới suốt cuộc đời này đó chính là ước mơ trở thành bác sĩ được chữa bệnh cứu giúp cho mọi người xung quanh mình. Dù em biết rằng việc thi đậu vào trường đại học Y khoa là vô cùng khó khăn, nhưng em tin nếu chúng ta kiên trì, nhẫn nại, cần cù thì nhất định ước mơ sẽ thành hiện thực. Khi em nhìn thấy những người thân của mình, nhất bà là ngoại của em bị ốm căn bệnh quái ác khiến bà đau đớn từng đêm không thể nào ngủ được, thân thể của bà gầy đi từng ngày khiến em vô cùng buồn bã.
Mẹ em và những người thân gia đình đã tìm đủ mọi cách chạy chữa cho bà nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Bà ngoại em vẫn không qua khỏi. Ngày bà ra đi, em đã luôn nghĩ giá như mình có thể làm được gì cho những người thân của mình bớt đau đớn. Chính vì vậy, em mơ ước mình sẽ trở thành một bác sĩ. Ước mơ làm bác sĩ sẽ giúp em có thể định hướng tương lai nghề nghiệp của mình sau này, đánh thức sự nỗ lực vươn lên vượt qua những khó khăn em gặp phải trong quá trình học tập.
Em biết trong cuộc sống sẽ luôn có những khó khăn, thử thách tồn tại cản bước chân đi tới của chúng ta. Nhưng nếu chúng ta vượt qua được những khó khăn đó thì mọi điều sẽ trở nên nhỏ bé. Con đường tiến tới ước mơ sẽ trở nên rộng mở hơn bao giờ hết.
Em thấy rằng ở trên đất nước chúng ta, ở những vùng sâu vùng xa biên cương hải đảo xa xôi vẫn còn nhiều nơi con người không được tiếp cận với nền y học hiện đại. Ở những nơi đó đói nghèo lạc hậu vẫn còn đeo bám. Những nơi đó họ cần có những bác sĩ của mình, những người lương y chân chính luôn lấy tính mạng của bệnh nhân là mục tiêu sống hàng đầu. Việc cứu người là trách nhiệm, là bổn phận của họ chứ không vì một mục đích kinh tế lợi ích cá nhân nào cả.
Thật đáng buồn khi ở xung quanh chúng ta có nhiều bác sĩ vẫn coi nghề bác sĩ là công cụ kiếm tiền hơn là một nghề cứu người chính là lẽ sống. Nhiều bác sĩ đã để bệnh nhân của mình phải chết oan trong tức tưởi. Nhưng những bác sĩ đó chỉ chiếm số ít mà thôi, chỉ là con sâu, làm vẩn đục thanh danh của những người bác sĩ chân chính, xung quanh chúng ta vẫn còn nhiều vị bác sĩ yêu nghề, say sưa nghề ngày ngày họ vẫn làm việc miệt mài cống hiến cho sự nghiệp cứu chữa người bệnh.
Có biết bao nhiêu bác sĩ một ngày ngủ không quá 5 giờ đồng hồ. Cơm ăn không đúng giờ, mỗi ngày họ phải đối diện với biết bao nhiêu căng thẳng, khó khăn trong công việc khi đối diện với những ca bệnh khó khăn, căng thẳng.
Trên con đường thành công không bao giờ có những dấu chân của những người lười biếng, hèn nhát. Vì vậy, để thực hiện được ước mơ của mình chúng ta cần phải nỗ lực vượt khó, khi thất bại thì phải kiên cường đứng lên, bởi không có sự thành công nào đến một cách dễ dàng cả.
Và ước mơ trở thành một vị bác sĩ giỏi cứu chữa bệnh cho những bệnh nhân nghèo của em sẽ còn mãi. Nó chính là mục tiêu để em học tập, cố gắng trên con đường chinh phục đỉnh cao tri thức của mình. Dù em biết rằng mỗi chúng ta đừng chinh phục mọi thứ vì thành công mà hãy chinh phục khó khăn để trở thành người có ích cho xã hội. Em cũng muốn mình sẽ trở thành một người có ích.
Bài làm tham khảo số 2
Trong cuộc sống, ai cũng ấp ủ những giấc mơ cho riêng mình. Bản thân em cũng có nhiều mong muốn nhưng có lẽ điều mà em mơ ước muốn được thực hiện nhất chính là trở thành một bác sĩ giống người bố vĩ đại của mình. Em đang cố gắng hết sức để có thể biến những gì em đang nghĩ trở thành sự thật.
Hồi nhỏ, em đã được nghe mẹ kể về công việc của bố. Muốn trở thành bác sĩ thì cần có rất nhiều yếu tố: lòng nhân ái, sự nhanh nhạy, thông minh, khéo léo, tỉ mỉ và ân cần. Người ta thường nói: “Lương y như từ mẫu”. Mẹ em nói đã là bác sĩ thì phải yêu thương bệnh nhân như người thân ruột thịt, dốc hết công sức để chữa trị cho họ. Ngoài ra, còn phải linh hoạt, từ cách ứng xử với bệnh nhân và gia đình bệnh nhân đến việc cấp cứu cho bệnh nhân, phải nhanh chóng kịp thời. Khi chăm sóc cho người bệnh thì phải chu đáo, cẩn thận làm sao để họ cảm thấy thoải mái nhất, ít đau đớn nhất. Khi nghe mẹ kể như vậy, lúc đầu em thấy vô cùng sợ nghề bác sĩ. Em thầm nghĩ: "Trời ơi! Làm bác sĩ vất vả vậy bố làm làm gì vậy nhỉ? Bao nhiêu công việc nhàn nhã, lương cao hơn cơ mà?” Nhưng có một lần, bà ngoại em lên cơn đau tim, phải cấp cứu trong bệnh viện và phẫu thuật liền 4 tiếng đồng hồ. Em rất sợ hãi và lo lắng, em sợ sẽ mất bà mãi mãi. Nhưng thật may mắn làm sao, bố và các cô chú đã mang bà quay trở lại với em. Em đã khóc rất nhiều, và kể từ ngày hôm đó em đã quyết tâm để trở thành một bác sĩ chữa bệnh cứu người. Em sẽ không để cho bất cứ người thân yêu nào của mình bị những căn bệnh quái ác hành hạ. Sau hôm ấy, em hỏi bố rất nhiều thứ, khiến bố chóng cả mặt. Cuối cùng bố chỉ nói với em đúng một câu: “Nếu con muốn trở thành bác sĩ thì cần rèn luyện đạo đức từ nhỏ, hãy yêu thương mọi người xung quanh và phải thật mạnh mẽ, đừng quên chăm học nữa nhé!”. Câu nói ấy đã truyền động lực cho em rất nhiều.
Em mong rằng ước mơ được làm bác sĩ của em sẽ thành hiện thực. Dù còn rất nhiều khó khăn, nhưng em tin với lòng quyết tâm của mình, không gì là không thể.
Bài làm tham khảo số 3
Con người sinh ra trên đời ai cũng có những ước mơ cho riêng mình, và em cũng vậy, em luôn nuôi dưỡng trong mình những ước mơ, tuy nhỏ nhưng đối với em nó vô cùng có ý nghĩa. Em cũng biết ở cuộc sống thực không thể xuất hiện bà Tiên, ông Bụt, không có một sức mạnh siêu nhiên nào có thể giúp em thực hiện được những giấc mơ đó nên em nghe lời bố mẹ, thầy cô ra sức học hành, phấn đấu để tự mình thực hiện được ước mơ của riêng mình. Em có nhiều ước mơ lắm, nhưng ước mơ lớn nhất của em chính là có thể trở thành một bác sĩ.
Trong tiềm thức của em thì bác sĩ là một người vô cùng vĩ đại, vì bác sĩ chính là người chữa trị cho tất cả mọi người khi bị ốm đau, bệnh tật. Mọi người ai cũng sẽ bị ốm nhưng chỉ cần có bác sĩ thì căn bệnh sẽ được chữa khỏi tức thì. Em thấy nghề bác sĩ thật kì diệu, đã có lần em bị ốm nặng, ho nhiều, người thì rất khó chịu. Bố mẹ đã đưa em đi đến bác sĩ, sau khi được bác sĩ thăm khám và cho uống thuốc thì em đã đỡ rất nhiều, không còn khó chịu như lúc trước nữa, vài ngày sau thì em đã khỏi ốm. Vì vậy mà em thấy những người bác sĩ như những ông Tiên trong truyện cổ tích vậy, dùng phép màu mang lại hạnh phúc cho những người gặp khó khăn.
Mẹ em nói “Lương y như từ mẫu”, ban đầu em không hiểu lắm nhưng nay em đã hiểu, câu tục ngữ nhấn mạnh vai trò và đạo đức của người bác sĩ, đó chính là sự quan tâm, chăm sóc tận tình bệnh nhân như chính người mẹ của mình vậy. Một lí do khác mà em muốn trở thành bác sĩ, đó chính là em muốn giúp đỡ cho các bạn, các bác, các cô nghèo nhưng không có tiền đi bệnh viện. Những người đó vô cùng đáng thương vì dù bệnh nặng đến đâu cũng chỉ có thể tự mình cắn răng chịu đựng, không có tiền đi khám khiến cho bệnh tình ngày càng trở nặng hơn.
Em sẽ nỗ lực, cố gắng học tập thật tốt để có thể trở thành một người bác sĩ giỏi. Khi đã có đủ năng lực thì em sẽ giúp cho mọi người chữa bệnh, giảm đi những đau đớn cho họ và khiến cho cuộc sống của con người thêm phần tươi sáng, hạnh phúc hơn. Để thực hiện được ước mơ của mình sẽ phải trải qua rất nhiều khó khăn nhưng khi còn có mơ ước thì em sẽ cố gắng thực hiện đến cùng.
Bài làm tham khảo số 4
Ngày còn nhỏ, mỗi khoảnh khắc, mỗi sự kiện mà tôi trải qua tôi lại vẽ ra cho mình thêm một ước mơ. Lúc trước, khi xem xong một bộ phim hoạt hình, tôi đã ước giá mà một phép màu nào đó xảy ra, tôi có thể trở thành cô tiên bé nhỏ ban hạnh phúc cho mọi người. Hay có lúc tôi đã từng ước, bản thân trở thành siêu anh hùng với sức mạnh siêu nhiên để có thể giải cứu thế giới. Khi tôi nhìn vào ba mẹ mình, ăn vận quần áo gọn gàng, sạch đẹp để chuẩn bị đi làm, tôi đã ước cho bản thân lớn thật nhanh, để có thể mặc những bộ quần áo đẹp, đi trên những đôi guốc cao, bản thân có thể thoải mái làm những điều mình muốn mà không bị ba mẹ cấm cản, hay cằn nhằn.... Và cũng không ít lần, tôi đã vẽ ra cho mình một tương lai với đủ thứ nghề nghiệp muốn làm: Một cô giáo dịu hiền như mẹ? hay khoác trên mình bộ cảnh phục màu xanh như ba?... Đến bây giờ nghĩ lại, những suy nghĩ ngày ấy của tôi thật ngây ngô và trong sáng, nhưng nó là cả một vùng trời tuổi thơ đáng nhớ.
Còn bây giờ thì sao? Ước mơ của tôi là gì? Vẫn còn vẹn nguyên hay đã có sự thay đổi?
Để tôi kể cho các bạn nghe một câu chuyện. Ngày còn học tiểu học, tôi có một cô bạn chơi rất thân, cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau nói về những ước mơ mà cả hai ấp ủ. Nhưng rồi một ngày, biến cố lớn đã xảy ra với cô bé ấy. Mẹ bạn ấy đột ngột qua đời vì mắc bệnh ung thư, các bác sĩ lúc bấy giờ đã không thể kịp thời cứu chữa. Và cứ thế, Thần Chết lạnh lùng mang mẹ của bạn tôi đi. Đối với một đứa trẻ như vậy, thì đây có thể xem là một cú sốc lớn trong cuộc đời. Sau cái ngày định mệnh ấy, bạn tôi suy sụp hẳn về tinh thần, ít nói hơn, sống khép mình hơn với bạn bè và thế giới. Chứng kiến từ đầu tới cuối câu chuyện này, lúc bấy giờ tôi đã nảy ra một suy nghĩ rằng: "Giá mà lúc ấy, bác sĩ kịp thời cứu chữa thì có phải, mẹ của bạn ấy vẫn còn sống hay không?" , "Bác sĩ có thể cứu được người bệnh, không những có thể giúp họ thoát khỏi vòng tay tử thần, mà còn có thể cứu được cả một gia đình, cả một xã hội"... "Vậy tại sao mình lại không nỗ lực để trở thành một bác sĩ?". Và rồi cái ước mơ đó cứ lớn dần lên theo năm tháng. Tôi không dám chắc bản thân mình có thể thành công hay không. Nhưng chắc chắn một điều rằng, để thực hiện được ước mơ đó, tôi sẽ cố gắng hết mình, ngày càng trau dồi bản thân hơn nữa. Chỉ cần nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của bệnh nhân được chữa trị thôi mà tôi đã cảm thấy mình như được tiếp thêm năng lượng.
À, cũng nói thêm với các bạn! Sau cái ngày hôm đấy - cái ngày mà tiễn mẹ bạn tôi lên đường, tôi đã trở về và lao vào vòng tay ba mẹ mà khóc nấc. Cũng không hiểu vì sao, chỉ biết rằng lúc ấy tôi đã ước thời gian chậm lại, để tôi có thể được ở mãi bên cạnh ba mẹ, gia đình, cùng nhau ăn bữa cơm, kể cho nhau nghe về những vui buồn của cả một ngày làm việc mệt mỏi. Bão tố dường như dừng ngay sau cánh cửa!
Giờ nghĩ lại, nếu có người hỏi ước mơ của bạn là gì? Tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng: Ước mơ của tôi chính là gia đình và bác sĩ.
Bài làm tham khảo số 5
Sống trong cuộc đời này hẳn ai ai cũng sẽ có ước mơ cho riêng mình và có ước mơ con người ta mới có thể phấn đấu và cố gắng hết mình cho ước mơ đó. Em cũng thế, em cũng có ước mơ cho mình và từ đó em luôn cố gắng học thật tốt để từng bước chạm đến ước mơ trở thành bác sĩ của em.
Em mơ ước có thể trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho người thân và những người không may bị mắc bệnh, đồng thời còn giúp cho cả người nghèo nữa. Em ngày ngày cũng đang cố gắng phấn đấu để có thể biến ước mơ thành hiện thực bằng cách học thật tốt. Mặc dù em biết được để trở thành bác sĩ con người ta phải cố gắng rất nhiều, học tốt và phải hiểu sâu nữa chứ không chỉ vì thành tích. Hàng ngày đi học, có những lúc mệt mỏi, chán chường em cũng muốn bỏ tất cả thế nhưng nghĩ về ước mơ của mình bấy lâu nay em mới thực sự được vực dậy bằng một động lực vô hình. Tất cả như khiến cho em quên hết đi mệt mỏi và tiếp tục bắt tay vào cho việc học tốt, để ngày một biến ước mơ của em thành hiện thực tốt đẹp nhất. Em sẽ cố gắng học tốt, đồng thời không quên giúp đỡ bố mẹ việc nhà. Luôn lấy ước mơ của mình ra để định hướng cho mọi hành động, mục tiêu. Em tin chắc chắn em sẽ đạt được ước mơ nếu như mình không ngừng nỗ lực và cố gắng.
Bài làm tham khảo số 6
Trong cuộc đời này ai cũng có cho mình một ước mơ. Ước mơ giúp cho con người ta trưởng thành hơn, giúp cho con người vượt qua những khó khăn thử thách trong cuộc sống để hướng tới điều mình mong muốn. Và khi ước mơ thành hiện thực chính là lúc niềm vui của chúng ta vỡ òa vì những niềm hạnh phúc.
Em cũng có một ước mơ, và mỗi ngày em đều cố gắng học tập thật chăm chỉ để biến ước mơ của mình thành hiện thực. Ước mơ của em đó là trở thành một bác sĩ. Em cảm thấy việc trở thành bác sĩ thật sự vô cùng ý nghĩa. Em có thể chữa bệnh cho mọi người cho những người thân của em, như ông bà, cha mẹ, anh chị…Rồi em có thể chữa bệnh cho những trẻ em nghèo, những người nghèo ở vùng sâu vùng xa không có điều kiện chữa bệnh.
Mỗi ngày, trên các phương tiện truyền thông đại chúng, em vẫn thấy có rất nhiều người có hoàn cảnh khó khăn nhưng lại mắc các căn bệnh hiểm nghèo. Nhiều em nhỏ sinh ra đã bị suy tim bẩm sinh, nhưng gia đình không có điều kiện chữa trị, khi nhìn những hình ảnh đó lòng em rất buồn, nên em ước sao mình có thể trở thành một bác sĩ giỏi để có thể điều trị cho những bệnh nhân đó.
Hồi nhỏ có lần em bị viêm phổi phải nhập viện, em nhìn thấy các bác sĩ phải làm việc vô cùng vất vả, mỗi ngày họ phải đối diện với rất nhiều ca bệnh hiểm nghèo, những tình huống căng thẳng, khiến cho người bác sĩ bị stress nặng nề. Nhưng mỗi vị bác sĩ em gặp đều vô cùng hiền từ, mỗi khi khám bệnh cho em họ luôn nở nụ cười vô cùng tươi tắn, hỏi thăm tối qua em ngủ có ngon không? Em mơ thấy gì không? Nhìn các vị bác sĩ ngày ngày bận trăm công nghìn việc vẫn luôn chăm lo quan tâm tới từng bệnh nhân của mình. Em vô cùng nể phục ngưỡng mộ.
Nhiều hôm đã muộn lắm rồi em nhìn thấy những vị bác sĩ mới được ăn cơm, bởi họ vừa trải qua một ca mổ vô cùng nguy hiểm, kéo dài suốt 4 tiếng đồng hồ. Khi bệnh nhân được phẫu thuật thành công, thì cũng 10 giờ đêm xuất cơm hộp của các vị bác sĩ đã nguội ngắt nhưng họ ngồi ăn ngon lành, bởi có lẽ họ mệt mỏi và căng thẳng nhiều giờ liên tiếp.
Khi nhìn những hình ảnh đó, em đã nghĩ trong lòng "Làm bác sĩ vất vả thật. Ngoài kia có rất nhiều công việc nhàn hạ sao họ không làm lại làm bác sĩ nhỉ?" Nhưng rồi khi em nhìn thấy những bệnh nhân được bác sĩ cứu thoát khỏi bàn tay tử thần, rồi họ kéo tới khóc lóc cảm ơn bác sĩ, thì em lại cảm thấy nghề bác sĩ quả là một nghề rất đáng để làm, bởi nó có thể mang tới sự sống cho người khác, còn gì ý nghĩa hơn khi công việc của mình có thể mang lại niềm hạnh phúc cho người khác.
Trên khắp đất nước thân yêu hình chữ S của chúng ta có rất nhiều vùng sâu, vùng xa những nơi mà điều kiện cơ sở vật chất vô cùng khó khăn, ở những nơi đó rất cần có những bác sĩ để điều trị bệnh tình cho bà con vùng đồng bào dân tộc. Rồi cứu chữa cho những người nghèo. Chính vì vậy, em mơ ước mình trở thành một bác sĩ, một người mang lại niềm vui cho mọi người. Dù con đường phía trước còn nhiều khó khăn vất vả nhưng em sẽ cố gắng hết mình cho ước mơ của mình.
Em mong sao cho ước mơ trở thành bác sĩ của em thành hiện thực để em có thể mang tới nhiều nụ cười cho những bệnh nhân của mình. Con đường thành công nào cũng phải trải qua nhiều chông gai, thử thách nhưng nếu chúng ta kiên cường, nhẫn nại và luôn cố gắng hết mình thì nhất định ước mơ sẽ thành hiện thực.
Bài làm tham khảo số 7
Từ nhỏ, em đã luôn ao ước được trở thành bác sĩ cứu người.
Ước mơ ấy đã được em ấp ủ suốt từ những năm học lớp 1. Em còn nhớ rõ ngày hôm ấy, mẹ của em bị ốm do ướt mưa. Mẹ nằm sốt trên giường, vừa lạnh, vừa đau đầu, lại vừa đau nhức. Dù em và bố hết sức lo lắng, chườm khăn cho mẹ, nhưng vẫn chưa thuyên giảm. Sau đó, bố đã đưa mẹ đến bệnh viện.
Sau một hồi thăm khám, bác sĩ quyết định truyền nước cho mẹ, rồi kê đơn thuốc. Chỉ mới truyền xong một bình, mà mẹ đã khỏe hơn nhiều và hạ sốt. Lúc ấy em biết ơn bác sĩ lắm. Rồi lúc chờ bố đi lấy thuốc, em nhìn xung quanh mình, các y bác sĩ đang tận tình thăm khám, cứu chữa biết bao người bệnh khổ. Nhìn nụ cười sung sướng, ánh mắt hạnh phúc của bệnh nhân, em cảm nhận được sự vĩ đại của nghề y.
Từ hôm đó, em quyết tâm học tập và rèn luyện thật tốt để tương lai có thể trở thành bác sĩ.
Bài làm tham khảo số 8
Ai cũng như vậy thôi. Cũng có những ước mơ riêng của mình, và tôi cũng không ngoại lệ. Từ hồi còn thơ bé tôi đã rất ngưỡng mộ những người được mang trong mình trọng trách cao cả đó là nghề bác sĩ.
Các bạn biết không từ hồi còn nhỏ tôi sức đề kháng của tôi quá yếu nên thường xuyên bị mắc nhiều vấn đề về sức khỏe, chính vì điều này tôi đã phải vào viện rất nhiều lần đến nỗi tất cả các bác sĩ trong bệnh viện đều biết đến tôi: "Cháu Nguyễn Vân Khánh ở phòng 109. "Và y như rằng một khi đã vào bệnh viện tôi đều khóc rất nhiều vì từ khi bước chân vào cổng bệnh viện tôi đã nhìn thấy những khuôn mặt đáng thương của những đứa bạn cùng tran lứa trên mi vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt và trên tay các cô cậu bé ấy thì có những chiếc băng keo cá nhân chẳng hiểu sao lúc đó tôi có thể nhận ra các bạn ấy vừa mới bị tiêm xong.
Khi ngồi trước mặt bác sĩ bác sĩ trong đầu tôi thì luôn nghĩ rằng mình không được nghĩ về việc bị tiêm nhưng chẳng hiểu sao càng lúc tôi càng cảm nhận rõ rệt từ việc mình bị bôi thuốc. Khi nhìn thấy tôi co rúm người lại vì sợ bị tiêm bác sĩ liền bảo: "Cháu không cần phải sợ chỉ đau như kiến cắn thôi". Nghe những lời nói dịu dàng của bác sĩ tôi bỗng cảm thấy nghề bác sĩ không đáng sợ như tôi nghĩ và từ lúc đó tôi bắt đầu nuôi dưỡng ước mơ trở thành bác sĩ. Còn các bạn thì sao hãy kể cho tôi nghe về ước mơ của bạn nhé.
Kể về ước mơ làm chú công an
Bài làm tham khảo mẫu 1
Tuổi thơ của chúng ta, ai cũng có những ước mơ, những dự định sau này, lớn lên sẽ làm gì phải không các bạn? Hôm nay, mình sẽ nói về những dự định, công việc mà mình mơ ước để các bạn cùng biết nhé!
Ngày nào đi học, mình cũng đi ngang qua ngã năm gần nhà. Nơi ấy, xe cộ tấp nập suốt ngày đêm, mình thường thấy một chú công an giao thông đứng ngay ở giao lộ không ngừng điều khiển cho xe cộ lưu thông. Đó là một thanh niên có dáng người to lớn, vạm vỡ, nước da bánh mật, mặt vuông đầy đặn, đôi mắt trong sáng nhanh nhẹn. Chú đứng đó, ngày nào cũng như ngày nào tại vòng xoay ngã năm như một vị chỉ huy oai vệ. Miệng cầm còi, hai cánh tay thay mệnh lệnh, đưa lên hạ xuống, sang trái sang phải, dòng người và xe cộ cứ như thế dừng lại, tuôn đi một cách trật tự nề nếp.
Thỉnh thoảng có một vài chiếc honda đậu chớm quá vạch sơn trắng, nhô lên lân đường, chú thổi còi ra hiệu lùi lại. Tức thì những chiếc xe ấy vội lùi ra sau vạch trắng ngoan ngoãn như các cậu học sinh vâng lời thầy dạy. Chú làm việc một cách cần mẫn và nghiêm túc, không thiên vị một người nào.
Có một lần, ba cô gái ngồi trên một chiếc xe máy vù tới ngã năm nhấn ga, bấm còi inh ỏi, làm cho một số người đi đường yếu bóng vía vội dạt vào hai bên lề. Chú công an giao thông liền giơ tay ra hiệu, miệng tuýt còi, ra lệnh dừng lại. Chiếc xe tấp vào lề. Cả ba cô gái ngượng ngùng nói lời xin lỗi. Chú công an giao thông nghiêm nghị chỉ các lỗi sai cho các cô gái rồi từ từ rút biên lai thu phạt. Đưa tờ biên lai cho các cô, chú còn dặn thêm: “Lần sau các cô cẩn thận thực hiện đúng luật giao thông. Bây giờ, một cô gái nhảy xuống đón ô-tô buýt, không được chở ba”. Lời nói nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát. Cô gái cầm lái thật bất đắc dĩ ngoái lại nói với cô bạn ngồi sau cùng: “Cậu đứng đợi mình ở đây, mình sẽ quay lại đón cậu”, rồi chu cái miệng về phía chú công an giao thông đang quay lưng về phía ngã năm lẩm bẩm điều gì đó không rõ, nhấn ga cho xe vù đi. Cứ thế chú lại tiếp tục điều khiển dòng người và xe cộ lưu thông được thuận lợi, không bao giờ có tai nạn giao thông xảy ra ở giao lộ này.
Các bạn ạ! Mình rất cảm phục phong cách làm việc của chú vừa có tình lại vừa có lý. Mình mơ ước sau này lớn lên mình sẽ đi làm công an giao thông giữ gìn an ninh trật tự cho đường phố. Một công việc vất vả nhưng vô cùng thú vị, oai vệ như một người chỉ huy.
Bài làm tham khảo mẫu 2
Trong mỗi chúng ta ai cũng có những dự định hoặc ước mơ riêng mà bản thân chưa từng nói ra, hôm nay mình sẽ kể cho các bạn cùng nghe ước mơ của mình đó là trở thành chiến sỹ công an.
Trên con đường đến trường, ngày nào em cũng gặp những chiến sĩ công an đang làm nhiệm vụ ở các ngã tư hoặc cột đèn đỏ., điều khiển cho xe lưu thông và nhiệm vụ phân luồng xe cộ. Chú cảnh sát giao thông không cao lắm, nước da hơi ngăm đen, nhanh nhẹn trong cử chỉ và hành động. Dù nắng hay mưa chú vẫn đứng làm nhiệm vụ. Miệng thổi còi, phối hợp với hai cánh tay đưa ra các hiệu lệnh riêng. Cứ như vậy dòng xe cộ đông đúc đi theo trật tự ngăn nắp mà không có bất kỳ sự cố nào xảy ra.
Nhìn chú cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ em cảm thấy rất thích, mặc dù có vất vả, mệt nhọc nhưng được hướng dẫn cho mọi người giúp giao thông thuận lợi đó là niềm vui. Ai cũng bảo cảnh sát giao thông khổ lắm, nguy hiểm, nhưng em vẫn kiên quyết giữ vững ước mơ mà mình đã ấp ủ bấy lâu nay. Công việc nào trong cuộc sống cũng sẽ có rủi ro, bất trắc không có công việc nào là nhàn hạ cả.
Em đã kể về ước mơ của mình với mọi người, em cũng biết rằng nếu muốn ước mơ thành sự thật cần trau dồi kiến thức, nhân phẩm. Ngay từ bây giờ em đang cố gắng học tốt thật giỏi, rèn luyện đạo đức phấn đấu một ngày nào đó trở thành người chiến sỹ công an.
Kể về ước mơ làm kiến trúc sư
Trong cuộc sống, ai cũng có ước mơ. Em cũng vậy, ngay từ nhỏ ước mơ của em là trở thành một kiến trúc sư thật giỏi để xây lên những ngôi nhà đẹp và tốt cho mọi người và cho em nữa. Em biết nghề này không phải dễ dàng đạt được nhưng vì ước mơ, vì đam mê của bản thân em, em sẽ cố gắng học thật giỏi để đạt được ước mơ này, em tin rằng mình sẽ đạt được ước mơ này vì em luôn nhớ lời Bác Hồ dạy: “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, đào núi và lấp biển, quyết chí ắt làm nên”.
Ước mơ này đã theo em suốt năm năm rồi, khi hỏi thầy cô làm sao để thực hiện được ước mơ này, thầy cô nói em cần phải học giỏi các môn toán, vẽ và ngoại ngữ nên hiện nay em đang cố gắng học giỏi các môn này. Mỗi năm, khi được nghỉ hè em đều có dịp để đi chơi xa, tham quan nhiều nơi, ngắm nhìn những ngôi nhà đẹp, những ngôi chùa, đền, tượng, những công ty, cơ quan, trường học, những ngôi nhà được làm bằng gỗ… Sau đó về nhà em cố gắng nhớ lại những gì mà mình đã thấy để vẽ vào tờ giấy. Hằng ngày cứ có thời gian là em lại lấy giấy ra vẽ, mỗi lần vẽ em lại nghĩ về những ước mơ của mình. Có lần em chợt thấy một ngôi nhà thật tuyệt vời liền lấy giấy và bút ra vẽ rất tỉ mỉ như là một người thợ trong ngành kiến trúc vậy. Khi vẽ xong thì em thầm nghĩ đến một lúc nào đó mình sẽ vẽ lên bằng chính đôi bàn tay của mình về đất nước hôm nay và mai sau, và càng ngày em càng tiến gần hơn đến với ước mơ của em. Ba mẹ em thường khuyên rằng, con hãy cố gắng học hành thật giỏi để mai sau xây lên những căn nhà đẹp, tốt cho mọi người, giúp ích cho xã hội nữa con ạ. Những lời khuyên ấy giúp em hiểu rõ hơn về cuộc sống, về xã hội. nhưng dù sao đi chăng nữa, em cũng phải cảm ơn ba mẹ đã đưa em tới chiếc thuyền hạnh phúc và một mái nhà vui vẻ, đầm ấm. Cũng nhờ ba mẹ nên em đã bước tới gần ước mơ của mình. Những em sẽ cố gắng học để em có thể đi tiếp bằng chính đôi bàn tay của mình và dù khó khăn vất vả thế nào em cũng đi tới ước mơ mà bấy lâu nay em hằng mong ước.
Ước mơ sẽ mãi có trong mỗi con người của chúng ta, và người thực hiện ước mơ này là người có ý chí kiên cường, bất khuất vượt qua khó khăn gian khổ. Người động viên họ sẽ là ba mẹ, thầy cô là người dìu dắt bước chân của họ cho đến ngày hôm nay. Chính bản thân em cũng vậy, nhờ ba me, thầy cô đã đưa em tới ước mơ của bản thân mình.
Kể về ước mơ làm nữ cảnh sát
Ai cũng mang trong mình một trái tim nóng. Ở đó chứa những hoài bão, những ước mơ cho tương lai sau này. Em cũng vậy! Em mơ ước sau này trở thành một nữ cảnh sát để bảo vệ cho cuộc sống của mọi người bình yên.
Ước mơ của em đã được nung nấu từ năm em còn lớp 2. Còn nhớ hôm đó, khi mẹ đón em đi học về, bỗng nghe tiếng kêu thất thanh của một bác đi đường: “cứu với…. cướp….cướp….!”. Liền sau đó, có một chú cảnh sát rượt theo tên cướp. Sau một lúc chống cự, tên cướp đã bị chú cảnh sát tóm gọn và đưa về đồn. Trên trán chú, mồ hôi lăn dài, nhưng không vì thế mà chú chểnh mảng công việc đang thực hiện. Nét nghiêm nghị hiện hữu trên không mặt chữ điền. Túi xách của cô đi đường may mắn được tìm lại và không mất mát gì. Cô cảm ơn chú cảnh sát rối rít và vui vẻ về đồn để lấy lời khai. Từ hôm đó, em luôn ước ao mình lớn thật nhanh để có thể trở thành nữ cảnh sát, bắt hết những tên cướp, bảo vệ sự bình yên cho mọi người.
Mọi người vẫn bảo, làm cảnh sát khổ lắm, lại nguy hiểm, lại là con gái nữa thì lại càng khó khăn. Nhưng em vẫn kiên quyết giữ vững ước mơ của mình. Công việc nào cũng sẽ phải gặp rủi ro, bất trắc. Không có công việc nào là nhàn hạ, an toàn hết cả. Chỉ cần có niềm say mê, yêu thích công việc của mình, em tin mình có thể làm được. Em kể về ước mơ của mình với mẹ, mẹ em cười bảo: “muốn ước mơ trở thành hiện thực, con phải cố gắng học tập hơn nữa. Không chỉ trau dồi kiến thức, nhân phẩm cũng vô cùng quan trọng. Là một cảnh sát, phải biết làm gương cho nhân dân học theo nữa”. Nghe lời mẹ, ước mơ của em như được chắp thêm đôi cánh mới. Mẹ đã mở ra con đường và em sẽ cố gắng thực hiện nó để con đường trở thành nữ cảnh sát giỏi không còn xa nữa.
Em sẽ cố gắng học tập thật tốt, luôn là một đứa con ngoan, trò giỏi để thực hiện ước mơ bấy lâu nay em ấp ủ.
Kể về ước mơ làm nhà văn
Mỗi người đều có một ước mơ của mình, người thì ước làm chú bộ đội, người ước làm cô giáo, người ước làm phi công. Và em cũng có ước mơ của mình. Ước mơ của em chính là trở thành nhà văn.
Khi em kể cho mọi người về ước mơ này, nhiều người cho rằng em là người thật lãng mạn. Làm nhà văn thì sẽ phải có tâm hồn lãng mạn, biết quan sát, sống tình cảm, chan hòa với mọi người. Từ bé em đã đọc sách của chú Nguyễn Nhật Ánh, chú ấy viết rất hay, em bị lôi cuốn bởi cách viết giản dị nhưng tình cảm của chú ấy.
Sau này em cũng muốn trở thành một nhà văn, có thể được đi đến rất nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, thăm quan nhiều nơi và có thể bắt đầu viết. Có lẽ khi đó cảm xúc sẽ rất nhiều và em sẽ có tác phẩm hay. Nếu được làm nhà văn thì em sẽ thành người nổi tiếng, được nhiều người biết đến, em sẽ có những cuốn sách của riêng mình, có thể mang đi khoe mọi người về sản phẩm của em.
Vì ước mơ muốn làm nhà văn nên từ bây giờ em phải đọc thật nhiều, viết thật nhiều thì sau này mới có thể viết tốt được. Em rất ngưỡng mộ những nhà văn, nhà thơ vì họ có một đời sống tinh thần rất phong phú. Họ làm đẹp cho đời bằng những trang viết, và em cũng muốn trở thành những người như vậy.
Em thích tự do, thích bay nhảy nên em không thích những việc phải ngồi một chỗ. Em nghĩ làm nhà văn phải đi nhiều, sống nhiều thì mới có những tác phẩm hay và ý nghĩa. Em sẽ cố gắng thật nhiều để có thể đạt được ước mơ của mình.
Dù con đường mà em đi còn rất dài nhưng em nghĩ nếu mỗi người có ước mơ, biết cố gắng và phấn đấu thì chắc chắn sẽ làm được. Em muốn viết những cuốn sách về gia đình, tình bạn, tình yêu, cuộc sống. Em sẽ dành tặng ba, tặng mẹ vì họ là những người sẽ luôn bên cạnh em, động viên cố gắng em học tập thật tốt.
Em sẽ cố gắng để đạt được ước mơ ấy.
Kể về ước mơ làm cô giáo
Bài làm tham khảo số 1
Chắc hẳn khi còn nhỏ mỗi người đều có cho mình những ước mơ. Những ước mơ dù lớn hay nhỏ thì nó cũng giúp cho chúng ta có mục đích sống tốt đẹp hơn, biết cố gắng hơn mỗi ngày để có thể đạt được ước mơ của mình. Em cũng có một ước mơ và ước mơ của em đó chính là được trở thành Bác sĩ.
Em không nhớ ước mơ của em được nhen nhóm từ khi nào. Chỉ nhớ là lúc còn rất nhỏ khi mẹ hỏi em lớn lên muốn làm nghề gì, em đã trả lời mẹ rằng em muốn làm bác sĩ. Lúc ấy, em vẫn còn ngọng líu ngọng lô. Mặc dù mẹ làm giáo viên, bố là công nhân, trong gia đình em cũng không có ai làm bác sĩ cả nhưng em vẫn luôn nuôi ước mơ ấy cho tới bây giờ vẫn chưa một lần thay đổi.
Nghề bác sĩ theo như em biết là làm ở trong bệnh viện và khi đi làm thì mọi người thường mặc một chiếc áo màu trắng gọi là áo bờ - lu. Một trong những lý do em thích nghề bác sĩ đó là vì công việc này hết sức cao cả. Nếu như giáo viên là nghề trồng người thì bác sĩ chính là nghề cứu người. Phải học rất nhiều và học liên tục mới có thể trở thành một vị bác sĩ thực thụ, tài giỏi. Trong những bộ phim em từng xem, nghề bác sĩ vất vả lắm. Có những khi đang đêm ngủ, chỉ cần một cú điện thoại là phải dậy tới bệnh viện ngay. Có những ca cấp cứu nặng, có khi bác sĩ phải ở trong phòng cấp cứu nhiều giờ đồng hồ liền. Việc cấp cứu đâu phải đơn giản. Đó là công việc giành giật lại sự sống cho bệnh nhân. Nếu như trường hợp của bệnh nhân không thể cứu chữa được nữa thì có lẽ bác sĩ cũng sẽ đau khổ như người nhà bệnh nhân vậy. Nghĩ đến đó, em lại thấy bản thân mình phải cố gắng nhiều để trở thành vị bác sĩ giỏi và có thể chữa được cho nhiều bệnh nhân nhất có thể.
Một phần em muốn trở thành bác sĩ là bởi vì bố em thường xuyên bị đau lưng. Mặc dù còn trẻ nhưng vì tính chất công việc phải ngồi nhiều nên vùng thắt lưng của bố bị đau. Có những khi đang ngồi mà đứng lên bố cũng kêu đau. Ngày nghỉ, bố thường nằm một chỗ, không phải vì bố lười mà bởi vì lưng của bố bị đau nên rất khó khăn trong việc đi lại. Em muốn trở thành bác sĩ để chữa cho bố. Bố em tiếc tiền lắm, chẳng chịu đi bệnh viện. Nếu trở thành bác sĩ em có thể tự mình chăm sóc cho bố mẹ mỗi ngày.
Cứ nghĩ đến ước mơ của mình là em lại tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn nữa, học giỏi hơn nữa. Nhất định một ngày không xa em sẽ trở thành bác sĩ cứu chữa được nhiều bệnh nhân.
Bài làm tham khảo số 2
Ai cũng có ước mơ và mỗi người lại có những mơ ước khác nhau, có người ước mơ về cuộc sống sau này, ước mơ về nghề nghiệp về việc sở hữu một cái gì đó. Còn đối với em từ ngày còn bé em luôn ước mơ trở thành một bác sĩ.
Ước mơ đâu phải tự nhiên mà có, nó có khi bắt nguồn từ một điều gì đó trong thực tế cuộc sống. Nếu ai đó sống trong hoàn cảnh túng thiếu, họ sẽ ước mơ có cuộc sống khá giả, có nhiều tiền. Ai đó có niềm yêu thích đối với một thần tượng nổi tiếng nào đó có lẽ họ ước mơ được gặp người đó một lần trong đời… Đối với em thì ước mơ làm bác sĩ cũng vậy, cũng xuất phát từ thực tế cuộc sống mà em trải qua.
Em sinh ra và lớn lên ở một vùng núi cao phía Bắc còn nghèo đói và lạc hậu. Chính vì ở vùng sâu vùng xa, trình độ văn hóa, dân trí còn thấp nên những hiểu biết về y học chưa được nhiều. Cả một vùng rộng lớn với mấy trăm hộ gia đình nhưng duy chỉ có một cái trạm y tế lụp xụp và bác sĩ, y tá thì chỉ có vài người. Cứu mỗi mùa mưa lũ tới là bản làng em lại có nhiều người bị mắc các bệnh khác nhau. Trạm y tế mùa này vừa đông đúc bệnh nhân vừa chật chội vì cơ sở vật chất còn chưa đáp ứng.
Nhớ năm đó khi em học lớp hai, vào đúng lúc vùng em đang xảy ra liên tiếp bệnh sốt vi rút. Trạm y tế đã sớm chật cứng người và còn nhiều người phải nằm điều trị tại nhà. May mắn thay cả bảy người nhà em đều không bị bệnh dịch đó. Ấy vậy mà vào một buổi chiều, bố mẹ em đi rừng thì mẹ bị ngã và gãy chân. Khi ấy bố cõng mẹ từ rừng về đi qua nhà và em liền chạy theo đến trạm y tế. Khi đó tất cả các bác sĩ, y tá đều đang bận rộn với các bệnh nhân đang phải điều trị bệnh sốt vi rút, còn mẹ em thì gương mặt trắng bệch, mồ hôi rơi tí tách. Khi đó có một chiếc xe ô tô dừng ở trước cổng và có rất nhiều người xuống xe, trong đó có khoảng bảy tám người mặc áo bác sĩ trắng. Khi ấy em những tưởng họ chính là những thiên thần được thượng đế ban xuống cứu giúp dân làng.
Trước tình cảnh của trạm thì các bác sĩ mới đến nhanh chóng giới thiệu sơ qua và bắt tay vào việc cứu chữa, hỗ trợ các bác sĩ. Mẹ của em thì nhanh chóng được khám và bó bột. Khi ấy một ý nghĩ nhen nhóm trong đầu của em đó là sau này khi em lớn lên cũng sẽ trở thành bác sĩ để cứu chữa cho mọi người, đặc biệt là người dân làng em.
Em rất tỉ mỉ quan sát từng việc làm của các bác sĩ, y tá và khi nhìn thấy sự biết ơn trong mắt người bệnh cũng như những người dân ốm yếu đã trở nên khỏe mạnh hơn em càng thêm quyết tâm muốn thực hiện ước mơ trở thành bác sĩ trong tương lai.
Bài làm tham khảo số 3
Hôm nay là tiết học tập làm văn, cô giáo lên lớp và bắt đầu viết đề bài lên bảng. Đề bài là kể về ước mơ của em.
Em rất thích thú với đề bài này, các bạn lần lượt đứng dậy kể. Bạn thì ước được làm bác sĩ, bạn thì làm ca sĩ, còn bạn nữa thì làm phi hành gia. Tới lượt em, em bảo em muốn làm cô giáo. Cô em ngạc nhiên hỏi vì sao. Em bảo em cũng muốn được như cô, được làm người mẹ hiền thứ hai của các bạn học trò, muốn dạy các bạn cách làm người đúng mực, lễ phép, sau đó mới dạy chữ.
Cô giáo cười và động viên em cố lên. Em tự hứa với lòng rằng “khi lớn lên em nhất định làm một cô giáo tốt bụng, luôn yêu thương học trò của mình.
Bài làm tham khảo số 4
Lớn lên em sẽ làm gì? Hiện tại thì chính bản thân em cũng chưa thể trả lời được, nhưng trong thâm tâm em rất thích hình ảnh cô giáo trẻ đứng lớp, trước những con mắt ngây thơ của các em học sinh bé bỏng.
Ai đã cho em ước mơ ấy nhỉ? Hằng ngày trên đường đến trường em đã từng gặp những em bé rất dễ thương nên từ đó em rất thích làm cô nuôi dạy trẻ. Tối tối em lại hình dung cảnh em làm cô giáo và rồi ước mơ đó đã đưa em vào một giấc mơ. Em hiện ra trước cổng trường Măng Non với chiếc áo dài hồng tha thướt. Đi vào sân trường em thấy các bé đang chơi đùa. Lớp do em dạy các bé đang quét lớp, thấy em vào vội khoanh tay lại:
- Chào cô mới đến ạ!
- Chúng con chào cô ạ!
- Các con ngoan quá! Cô chào các con nhé! - Em đáp lại.
- Khi tiếng kẻng báo giờ vào học, các bé sắp hàng ngay ngắn rồi từ từ vào lớp và ngồi đúng vị trí đã quy định.
Đầu giờ học em sẽ cho các tổ trưởng kiểm tra bàn tay của các bạn trong tổ, rồi em sẽ dạy cho các bé hát, những bài hát ngây thơ, hồn nhiên, dễ mến. Giọng hát trong trẻo, lại pha vào đó giọng ngọng nghịu vui vui. Sau khi các bạn học sinh hát tập thể xong, em nói: “Các con nào tình nguyện là ca sĩ nhỏ nào?”. Vừa nói xong, em thấy có nhiều bàn tay bé xíu giơ lên “Thưa cô bé!”. “Các bé nhớ cô dặn gì không nào? Không được nói ồn ào như thế nghen”.
A! Cô mời tổ trưởng bỏ “Bướm vàng” nào?
- Xòe bàn tay trông thật xinh...
Bé tổ trưởng vừa nghiêng đầu vừa xòe tay hát véo von trông thật là xinh.
- Bạn hát hay quá các con! Các con hãy vỗ tay khen bạn đi nào!
Hàng ngày em sẽ cố gắng dạy các bé: ngoan, biết lễ phép với người lớn tuổi, biết thương yêu bạn bè. Các bé phải giữ vệ sinh, không được làm nũng mẹ. Khi ba đọc báo thì phải rót nước mời ba đó mới là đứa con ngoan. Em hỏi: “Bé nào chịu như vậy?”.
Tất cả những cánh tay đều giơ lên, tức là các bé đã đồng ý. Cuối tuần bé nào ngoan sẽ được cắm cờ...
Tiếng chuông reo vang báo hiệu hết giờ, em cho các bé ra chơi, bé nào cũng nói: “Mình sẽ làm y như lời cô dặn để mình được cờ”.
Bỗng em giật mình thức dậy thì trời đã sáng, em liền ra khỏi giường để sửa soạn đi học. Chợt nhớ lại giấc mơ vừa qua, em thấy ngồ ngộ, mắc cỡ nhưng lòng em cảm thấy vui vui. Ước gì giấc mơ ấy sẽ trở thành hiện thực.
Bài làm tham khảo số 5
Hẳn ai cũng có cho mình một ước mơ. Ước mơ cũng chính là động lực giúp con người ta có thể phấn đấu hết mình, có khi là làm ra cả những chuyện vượt giới hạn bản thân để có thể chứng tỏ khả năng, năng lực của bản thân. Hơn hết, được sống và theo đuổi ước mơ thì con người mới có một cuộc sống thực sự đáng sống. Tôi cũng vậy, tôi cũng luôn nuôi dưỡng trong mình một ước mơ, đó là trở thành một người giáo viên giỏi, được các em học sinh yêu mến và tôn trọng
Vì ước mơ này của mình tôi đã đặt ra cho mình rất nhiều hướng để phấn đấu. Ngày còn bé, tôi cũng đã mang trong mình rất nhiều ước mơ, nhưng những ước mơ của tôi thường xuyên bị thay đổi. Tôi còn nhớ, một lần tôi xem ti vi và nhìn thấy một cô ca sĩ hát rất hay, tôi cũng bị cuốn hút rất nhiều bởi cô ấy. Còn bên dưới, khán giả hào hứng cổ vũ, tôi bị cuốn theo sự sôi động đó và luôn nghĩ ước mơ của mình là sẽ trở thành ca sĩ. Tôi rất thích ăn kem và tôi còn mang trong mình ước mơ trở thành chủ cửa hàng kem để có thể ăn kem hàng ngày, ăn kem thỏa thích. Chú tôi là bác sĩ, trong một lần cùng ba vào đưa đồ cho chú, tình cờ tôi gặp được chú tôi đang thực hiện một ca chuyển bệnh nhân sang phòng cấp cứu, nhìn thấy chú chạy bên giường bệnh, gương mặt có chút nghiêm trọng nhưng vẫn bình tĩnh, chú sốt sắng hô hấp nhịp thở cho bệnh nhân, từng lời nói, cử chỉ của chú khiến tôi thấy chú thật vĩ đại và từ đấy, tôi lại có thêm ước mơ trở thành bác sĩ. …Những ước mơ đến với tôi một cách chợt đến rồi chợt đi như thế đó. Chuyện về những ước mơ chóng vánh của tôi khiến chính mẹ tôi cũng cảm thấy buồn cười, mẹ bảo: “Bây giờ có thể là chưa đâu, nhưng rồi con sẽ sớm có câu trả lời chính thức về ước mơ của bản thân con khi nào con lớn một chút nữa. Ai cũng sẽ có cho mình ước mơ chính đáng nhất, để còn có những mục tiêu để phấn đấu, để thực hiện”
Và hiện tại, ước mơ trở thành một cô giáo giỏi để truyền đạt kiến thức cho các em học sinh đã có trong tôi gần 2 năm rồi và cho đến tận bây giờ tôi cũng chắc rằng, tôi chưa cảm thấy hối hận chút nào mà ngược lại, ước mơ của tôi càng ngày càng mãnh liệt hơn, mạnh mẽ hơn. Tôi cảm thấy mình đã chắc chắn với quyết định của mình rồi, và tôi bắt đầu với những mục tiêu và kế hoạch đặt ra cho bản thân mình để hướng tới ước mơ đó. Tôi biết để làm một người giáo viên, trước hết tôi phải có tâm huyết, sự nhiệt huyết với nghề giáo và với sự dạy dỗ, bảo ban các em học sinh. Tôi cũng cần học tập thật giỏi, phải có chuyên môn vững vàng mới có thể truyền đạt những kiến thức bổ ích cho các em học sinh. Cùng với đó là sự rèn luyện, tu dưỡng đạo đức, lối sống giàu tình yêu thương, biết cảm thông, chia sẻ.
Tôi biết mình có được ước mơ thật sự vì có người đã truyền cảm hứng cho tôi, đó chính là mẹ của tôi. Mẹ tôi là một người giáo viên dạy văn. Mẹ là cô giáo nhận được rất nhiều tình yêu mến của các em học sinh. Ai cũng khen mẹ là người có chuyên môn nghiệp vụ vững vàng, lại là một cô giáo rất tâm lý. Thật vậy, tôi luôn thấy mẹ thường xuyên thức khuya để chuẩn bị giáo án, chuẩn bị bài giảng thật chu đáo. Đã có rất nhiều lần tôi nghe được chuyện mẹ giúp đỡ gia đình của các học sinh có hoàn cảnh khó khăn, đóng học phí giúp gia đình học sinh nghèo. Hồi còn nhỏ, tôi hay được cùng mẹ đi đến thăm hỏi, động viên những gia đình phụ huynh của học sinh mẹ dạy đang gặp khó khăn. Mẹ nói với tôi, một người giáo viên không phải chỉ là người truyền đạt kiến thức cho học sinh mà hơn hết phải dạy dỗ và quan tâm các em hướng về đạo đức và những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Đó mới chính là một người giáo viên giỏi, một người giáo viên tâm huyết
Tôi sẽ luôn ghi nhớ lời mẹ dạy dỗ để có hướng phấn đấu cho ước mơ của mình. Tôi sẽ thực hiện và lý tưởng hóa ước mơ của mình bằng những hành động thật thiết thực.
Bài làm tham khảo số 6
Từ bé, tôi đã từng ao ước được trở thành một cô giáo dịu hiền. Trải qua gần sáu năm học, nhận được sự yêu thương và quan tâm tận tình của thầy cô nên ước mơ ấy lại càng cháy bỏng trong lòng.
Cũng chẳng biết từ lúc nào ước mơ ấy lại hiện hữu trong tâm trí tôi. Mỗi ngày trôi qua, khát khao được trở thành một cô giáo ngày càng lớn hơn. Mỗi lần tưởng tượng ra hình ảnh bản thân đứng trên bục giảng giảng bài cho học sinh, lòng tôi lại rạo rực và vui sướng đến lạ kì. Ước mơ trở thành cô giáo là niềm yêu thích và là mục tiêu để tôi không ngừng cố gắng vươn lên trong học tập vì tôi biết rằng, chỉ khi cố gắng học hành thì tôi mới có thể chạm tay đến ước mơ của chính mình.
Những người bạn của tôi, mỗi người đều có một ước mơ riêng. Có đứa mong được trở thành một bác sĩ giỏi có thể chữa bệnh và cứu sống con người. Có bạn là khao khát được trở thành một họa sĩ để có thể vẽ nên những bức tranh tuyệt vời tô điểm thêm cho sự xinh đẹp của cuộc sống. Có những bạn, ước mơ đơn giản chỉ là cầu mong cho ba mẹ được khỏe mạnh và gia đình vui vẻ, hạnh phúc bên nhau. Mỗi người một sở thích, mỗi người một ước muốn, dù là nhỏ bé hay lớn lao thì ước mơ cũng là nguồn cổ vũ và khuyến khích ta sống có ý nghĩa hơn.
Bản thân tôi luôn mong muốn trở thành một cô giáo được học sinh yêu mến và tôn trọng. Đó là một nghề mà với tôi nó cao quý hơn bất kì nghề nào khác. Tôi yêu những người thầy, người cô đã đem đến nguồn kiến thức bổ ích cho học sinh chúng tôi nên tôi ước rằng sau này lớn lên cũng có thể mang tri thức mà mình nhận được truyền tải đến thế hệ sau. Nghĩ đến điều ấy, có lúc tôi thấy hãnh diện và tự hào lắm. Nhưng tôi biết, việc mơ ước là một nhu cầu và sở thích cơ bản của con người còn việc thực hiện được hay không lại đòi hỏi một sự cố gắng và quyết tâm vô cùng lớn. Bởi thế, tôi luôn tự hứa với bản thân mình phải luôn luôn nỗ lực hơn nữa trong học tập, biết lắng nghe và tiếp thu những gì thầy cô truyền đạt để có thể tích lũy được lượng kiến cần thiết cho cuộc sống sau này đặc biệt là đối với nghề nghiệp giáo viên.
Có những lúc ngồi tưởng tượng ra cảnh bản thân mặc chiếc áo dài trắng, đứng trên bục giảng giảng bài còn học sinh ở dưới chăm chú lắng nghe, tôi thấy vô cùng thích thú. Tôi sẽ cố gắng không ngừng để những hình ảnh ấy trở thành sự thật chứ không phải chỉ là sự tưởng tượng. Mỗi ngày đến trường, tôi sẽ chăm chú lắng nghe thầy cô giảng bài, sẽ làm hết những bài tập mà thầy cô giáo, ngoài ra tôi sẽ tự tìm tòi thêm những nguồn kiến thức khác trong sách vở và trên mạng internet. Tôi sẽ không mải chơi mà dành thời gian đó để đọc sách vì tôi biết học tập là con đường ngắn nhất dẫn đến thành công. Tôi đã dám ước mơ và nuôi ước mơ ấy từ bé thì tôi sẽ phải cố gắng để biến ước mơ đó thành sự thật.
Trở thành một cô giáo là ước mơ mà có lẽ nó sẽ sánh bước cùng tôi trên chặng đường dài phía trước. Dù biết rằng không có gì là dễ dàng nhưng tôi tin, ước mơ ấy sẽ là động lực cổ vũ tinh thần và giúp sức cho tôi vượt qua mọi khó khăn, thử thách để chạm tay tới nó. Có những lúc, bản thân muốn cùng lũ bạn vui chơi mà không màng đến sách vở những hình ảnh của tôi trong tương lai với chiếc áo dài trắng đứng trên bục giảng lại hiện về. Nó kìm hãm cái sự ham chơi lại và lôi kéo tôi vào những trang sách, những mẩu chuyện hữu ích. Quả thật, ước mơ có một sức mạnh vô cùng lớn mà ngay chính bản thân tôi cũng có lúc không ngờ tới.
Ai cũng có những ước mơ cho riêng mình. Ước mơ của tôi là trở thành cô giáo. Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng để thực hiện được ước mơ của mình nhé!
Kể về ước mơ làm ca sĩ
Ai cũng có ước mơ cho riêng mình. Biết ước mơ là một điều thật hạnh phúc. Nhưng theo đuổi ước mơ để nó trở thành hiện thực còn đáng trân trọng hơn. Tôi cũng có ước mơ cho riêng mình: ước mơ trở thành ca sĩ. Có lẽ niềm đam mê ấy trong tôi chẳng bao giờ tắt.
Từ khi còn nhỏ,tôi đã được xem trên vô tuyến rất nhiều những chương trình văn nghệ. Tôi cảm thấy thật thích thú khi nghĩ đến việc được đứng trên sân khấu. Đó là một nơi rộng rãi, tuyệt đẹp khi được trang trí hoa văn, màu sắc, rực rỡ những ánh đèn pha màu làm nổi bật lên người biểu diễn. Họ được khoác trên mình những bộ cánh lộng lẫy, đẹp đẽ. Tiếng ca của họ ngân lên, lúc trầm, lúc bổng làm cho mọi người phải lặng yên lắng nghe, ngước nhìn và dành tặng họ những tràng pháo tay tán thưởng. Chính khoảnh khắc ấy khiến tôi lần đầu tiên mơ ước về nghề ca sĩ.
Sau này, khi lớn hơn, tôi hiểu rõ hơn về nghề này. Như bao nghề khác, nó chẳng hào nhoáng như tôi đã từng nghĩ. Người ca sĩ cũng phải làm việc vất vả, cực nhọc, luyện tập ngày đêm và phải được mọi người ủng hộ mới có được chỗ đứng trong lòng khán giả. Từng phút, từng giây trên sân khấu, họ đem tiếng hát của mình mang lại niềm vui cho mọi người. Dù khó khăn, vất vả nhưng càng biết thêm về nghề này, tôi càng yêu nó hơn. Tôi yêu nghề không bởi vì nó nổi tiếng, nhiều tiền, sang trọng mà là vì tôi thích được cất giọng lên góp vui cho cuộc sống. Và rồi khán giả sẽ lắng nghe và theo dõi tôi. Mỗi khi nghĩ đến đó, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Ước mơ của tôi tuy khó thực hiện nhưng môi trường học tập này luôn tạo điều kiện cho tôi. Mỗi tuần tôi đều đi sinh hoạt câu lạc bộ Âm nhạc và được các thầy cô chỉ bảo nhẹ nhàng, tận tình từng nốt nhạc, khúc hát. Đó như một cái đà giúp tôi thực hiện ước mơ này. Bên cạnh đó, tôi còn có gia đình, thầy cô động viên. Tập hát là một môn văn thể mỹ, vì thế nó sẽ chiếm một phần thời gian học tập của tôi. Nhưng bố mẹ vẫn ủng hộ tôi. Khi tôi đi biểu diễn, bố mẹ đi cùng và xem tôi diễn. Những lúc ấy, tôi thấy ấm áp vô cùng. Tôi không còn run nữa, mà tự tin hơn hẳn. Cả cô giáo tôi cũng vậy. Tuy đi văn nghệ sẽ làm gián đoạn đến các tiết học chính khóa. Vậy mà cô lại tin tưởng tôi có thể hoàn thành tốt cả hai công việc và sẵn sàng để tôi tham gia tập luyện. Tôi có cảm giác, niềm đam mê ấy không chỉ của riêng tôi, mà còn là của người thân tôi nữa vậy.
Có đôi lúc, tôi mường tượng đến khi ước mơ của tôi đã trở thành sự thật. Và ngay thời điểm này, ở chính sân khấu của ngôi trường Trần Văn Ơn đây, tôi biểu diễn phục vụ các bạn. Nhìn xuống, tôi thấy gương mặt các bạn rạng rỡ, tươi tắn, thích thú vô cùng. Dường như những mệt mỏi, căng thẳng trong học tập của các bạn biến mất. Và rồi khi lớn, đứng trên một sân khấu hoành tráng, tôi sẽ đem tiếng hát của mình xua tan đi những bộn bề, phiền muộn hằng ngày của những người luôn đầu tắt mặt tối, hết lòng vì công việc và giờ họ được thư giãn. Tiếng hát đó sẽ không chỉ mang đến cho những thành phố nhộn nhịp, sáng rực ánh đèn sân khấu, mà còn là vùng hải đảo xa xôi, miền núi hẻo lánh, hiểm trở, để giúp người dân nơi đây thêm lạc quan, vui vẻ hơn trong công việc. Tôi sung sướng làm sao khi được dùng tài năng của mình giúp ích cho đời.
Trên con đường thực hiện ước mơ, tôi sẽ còn gặp nhiều trở ngại. Nhưng tôi tin chắc, bố mẹ, thầy cô và bạn bè luôn luôn ở bên giúp đỡ tôi. Và tôi sẽ tiếp tục phấn đấu, rèn luyện để một ngày không xa, ước mơ của tôi sẽ trở thành hiện thực hay dù chỉ là một thành công nho nhỏ.
Tôi nghĩ rằng, không chỉ riêng tôi, mà cả bạn và tất cả mọi người đều có những ước mơ thật cao đẹp cho riêng mình. Hãy nung nấu, theo đuổi ước mơ đến cùng, rồi bạn sẽ thành công. Thành công không phải là một ngôi sao sáng rực trên bầu trời, mà là khi bạn đặt niềm tin và nỗ lực hết mình vào việc đó, tức là bạn đã thành công.
Kể về ước mơ làm họa sĩ
Ngay từ nhỏ em đã có ước mơ sau này lớn lên sẽ trở thành họa sĩ. Đó là niềm mơ ước mà em ấp ủ bấy lâu nay.
Ngay từ khi đi học mẫu giáo hay cấp một, khi em nhìn thấy những bức tranh, những bức vẽ vẽ lại những khoảnh khắc đẹp, những chân dung của ai đó khiến em cảm thấy người tạo nên nó thật kỳ diệu và tài năng. Mỗi khi nhìn thấy một khoảnh khắc nào đẹp trong cuộc sống em đều muốn vẽ nó thành một bức tranh. Muốn biết những cảnh thực đó dưới ngòi bút, dưới bảng màu trong hội họa trông sẽ như thế nào. Trong các môn học em đặc biệt thích thú với môn mỹ thuật. Từ nhỏ mỗi khi học môn tô màu của mẫu giáo thì em luôn chăm chú, cẩn thận từng chút một để tô sao cho màu không lem ra bên ngoài. Thậm chí còn lấy giấy khác để bắt chước vẽ lại hình ảnh mà mình vừa tô. Lớn hơn, khi bước vào cấp một thì môn mỹ thuật là môn học mà em yêu thích nhất, dùng khá nhiều thời gian để luyện vẽ.
Có thể nói, mới ban đầu, bố mẹ em chưa biết em có sở thích đặc biệt với hội họa. Những cuốn tạp chí, những cuốn sách có bài viết về hội họa hoặc có tranh ảnh minh họa em đều thích và sưu tầm lại. Từ việc vẽ theo sách vở thì em bắt đầu vẽ những thứ em thấy trực tiếp ở bên ngoài. Bắt đầu với những bức chân dung vẽ bố mẹ, vẽ ông bà, sau đó là vẽ cả gia đình, vẽ ngôi nhà của chính em. Từ ấy em rất thích ngắm nhìn cảnh vật, con người xung quanh để lấy đó làm đề tài cho những bức vẽ của em. Mặc dù ban đầu những bức tranh với nét vẽ còn non nớt và không được coi là đẹp được. Nhưng cô giáo thường hay khen ngợi em khiến em rất vui. Đặc biệt năm lớp hai em đã tham gia một cuộc thi vẽ về những điều gần gũi xung quanh ta do một tờ báo của thiếu nhi tổ chức. Em và mấy bạn trong lớp cùng rủ nhau tham gia và được cô giáo giúp gửi bài. Điều bất ngờ đó là khi em quên bẵng đi là mình đã tham gia bởi phải mất năm tháng mới có kết quả thì vào cuối học kỳ hai của năm lớp hai thì cô giáo có thông báo cho em rằng tác phẩm của em đã đạt được giải nhất cuộc thi vẽ. Khi ấy em rất bất ngờ và vui mừng. Hơn nữa báo đó còn tổ chức trao giải thưởng ở trường của em. Khi em về báo tin cho mẹ, bố mẹ đã rất bất ngờ và vui mừng.
Khi bố mẹ biết em có sở thích về hội họa, bố mẹ đã không ngăn cấm em mà còn nói rằng nếu em không để sở thích làm ảnh hưởng đến kết quả học tập của các môn khác thì năm em tốt nghiệp cấp một bố mẹ sẽ cho em học thêm một lớp năng khiếu về hội họa. Khi ấy em rất bất ngờ và vui mừng trước quyết định và sự ủng hộ của bố mẹ em và cũng có động lực hơn trong học tập cũng như trong việc theo đuổi mơ ước của mình. Cũng từ khi em nhận được giải thì mỗi năm vào ngày sinh nhật của em bố mẹ lại sắm cho em rất nhiều những dụng cụ để vẽ tranh. Em cũng có nhiều thời gian để luyện vẽ để thực hiện ước mơ của mình. Có những cuối tuần rảnh rỗi, bố mẹ lại đưa em đi đến một vài nơi có phong cảnh đẹp để cho em có cơ hội trải nghiệm, rồi đến những bảo tàng mỹ thuật, những cuộc triển lãm tranh. Đó là những dịp em cảm thấy vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất. Mỗi ngày em lại biết thêm được rất nhiều điều hay, thú vị trong nghệ thuật hội họa và càng yêu thêm nó hơn nữa. Ngoài ra em còn rất thích đọc những cuốn sách về hội họa, thích đọc truyện tranh và bắt chước vẽ theo những nhân vật trong truyện tranh. Mỗi khi có nhiều thời gian rảnh rỗi, nhất là vào những dịp nghỉ hè thì em lại vẽ và sáng tác những mẩu chuyện tranh ngắn, những bức vẽ hài hước và tất cả đều được bố mẹ em xem và cẩn thận nhận xét, bình luận.
Ai trong đời cũng có những ước mơ, khát vọng và em cũng vậy. Cho dù tương lai em có trở thành họa sĩ hay không cũng không quá quan trọng, em chỉ biết rằng mình thích hội họa và ngay từ nhỏ mình đã cố gắng làm những điều để biến ước mơ thành hiện thực. Sau này dù ra sao thì cũng sẽ không hối hận.