Lượm là một trong những chiến sĩ liên lạc nhí trong cuộc kháng chiến chống Pháp, cậu bé là một người vô cùng dũng cảm khi ngày đêm vượt qua những trận mạc để đưa những bức thư kháng chiến.
Hôm nay, Download.vn sẽ giới thiệu đến cho mọi người dàn ý và một số bài văn mẫu lớp 6: Tưởng tượng cuộc gặp gỡ với chú bé Lượm trong một lần đi liên lạc. Đây là tài liệu vô cùng hữu ích giúp cho các bạn có thể củng cố lại kiến thức Ngữ văn lớp 6 của mình. Sau đây, chúng tôi xin mời tất cả các bạn cùng tham khảo tài liệu.
Dàn ý tưởng tượng cuộc gặp gỡ với chú bé Lượm
I. Mở bài:
- Giới thiệu bối cảnh cuộc gặp gỡ: Trong giấc ngủ.
II. Thân bài:
- Em đang chơi thả diều cùng đám bạn ở cánh đồng.
- Gặp chú bé khác lạ: trang phục và thần khí khác với những đứa trẻ em chơi cùng.
- Em và các bạn bắt chuyện với chú bé.
- Em ngạc nhiên khi biết mình đang gặp chú bé Lượm trong bài thơ.
- Lượm chỉ nói đôi lời rồi tiếp tục đi liên lạc.
- Em chứng kiến cảnh Lượm bị trúng đạn của giặc, em cố gắng tới để cứu Lượm nhưng không thể chạm đến.
III. Kết bài:
Em tỉnh giấc và suy nghĩ về giấc mơ kì lạ đó
Tưởng tượng cuộc gặp gỡ với chú bé Lượm - Mẫu 1
Hôm nay cô giáo dạy văn đã giảng cho tôi nghe một thơ về chú bé Lượm, hình ảnh Lượm luôn hiện trong tâm trí tôi trong suốt buổi học. Buổi trưa hôm đó khi đang trên đường đi học về qua cánh đồng làng, tôi đã gặp được Lượm.
Cánh đồng làng đang mùa trổ bông mà ruộng nào ruộng nấy gãy rạp từng mảnh, loang lổ những vết cháy đen. Đường quốc lộ thì nham nhở những hầm hố ở gà, nhìn hết sức bi thương. Không chỉ vậy, từ xa thỉnh thoảng lại vang lên tiếng súng nổ đì đùng. Tôi nhìn thấy một cậu bạn chừng tuổi tôi, rất hồn nhiên vui tươi, trên đầu còn đội mũ ca nô nữa. Nhìn cậu bạn dễ thương, tôi trấn tĩnh lại rồi hỏi:
– Chào bạn! Bạn là ai? Và đây là ở đâu hả bạn?
Nụ cười lại lấp lánh trên đôi môi của người bạn mới gặp:
– Bạn không biết mình đang ở đâu ư? Bạn đang đứng ở trên mảnh đất bom đạn: Thừa Thiên Huế. Còn tôi, tôi tên là Lượm.
– Sao nhìn bạn giống Lượm được nói đến trong bài thơ mà tôi đã học thế.
– Ừ đúng mình rồi đấy. Chắc gia đình bạn tản cư, bạn bị lạc đường mất rồi. Bạn có nhìn thấy cái cây cổ thụ phía xa kia không? Bạn chịu khó đi đến đó hỏi đường các chú cảnh vệ nhé. Mình phải đi bây giờ, mình đang vội lắm!
Lượm toan rảo bước chân đi nhưng tôi phần vì không muốn rời xa người bạn đáng mến mới quen như thế, phần vì tò mò (bom đạn thế này sao bạn ấy không đi tản cư như mình mà định đi đâu?) nên vội níu áo bạn:
– Ấy khoan! Cậu đi đâu mà vội thế?
– Mình là liên lạc của Việt Minh! – Cậu bạn tự trả lời. Khi nói câu này, mặt cậu ấy còn hơi nghênh lên rất ngộ! – Mình đi làm việc như mọi ngày thôi, đưa thư cho các các bộ trong tỉnh, trong huyện…
Tôi thấy ngạc nhiên và vô cùng thán phục tài năng của bạn, bạn nhỏ xíu mà làm được việc thật lớn lao, tôi hỏi:
– Thế… thế cậu có sợ không?
– Ư… Sợ thì cùng có sợ chứ. Tớ mấy lần bị đạn bắt hụt chết. Có lần bị thương thật rồi đấy, nằm mấy ngày liền. Nhưng đất nước có chiến tranh ai cũng phải góp sức mình cho Tổ quốc. Nghĩ đến những mất mát mà đồng bào ta phải chịu, sự anh dũng hy sinh của các chiến sĩ và sự chiến đấu kiên cường của dân tộc, mình không sợ gì nữa. Hơn nữa, cứ ở nhà mà nghe tin này, tin nọ của ta, của địch sốt ruột lắm, mình thấy chân tay như thừa cả ra ấy, chỉ muốn góp chút sức mình cùng với mọi người. Mình làm liên lạc, đi lên đồn Mang Cá với các anh chị trên ấy vui lắm! Thôi chào bạn nhé! Mình đi đây!
Tôi ngỡ ngàng nhìn bóng Lượm thoăn thoắt trên con đường đầy thương tích. Cậu ấy đang chữa lành vết thương cho những con đường đấy! Để tin tức của ta không vì bom đạn mà đứt quãng. Nhìn từ xa, tôi chỉ thấy một dáng nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn, chiếc xắc lắc lên đập xuống theo nhịp chân sáo của Lượm; nhất là cái mũ ca lô, Lượm đã vào những bờ lúa mà chiếc mũ vẫn nhấp nhô thoắt ẩn thoắt hiện. Nắng đang lên nhẹ rải những ánh vàng trên con đường Lượm đi…
Bóng Lượm vẫn đang thấp thoáng, bỗng có tiếng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Tôi giật bắn mình, mắt ngỡ ngàng nhìn những tia máu nóng bắn tung lên và dáng Lượm chơi vơi giữa đồng lúa…mảnh đạn đã bắn trúng vào thân hình nhỏ bé của Lượm, Lượm đã anh dũng hy sinh.
Cuộc gặp gỡ của tôi và Lượm diễn ra rất ngắn ngủi, nhưng tôi được chứng kiến thái độ yêu đời, tu thế hiên ngang bất khuất trước bom đạn của kẻ thù của một chàng thiếu niên dũng cảm. Cuộc gặp gỡ với Lượm làm tôi thấy được rõ hơn những mất mát trong chiến tranh mà cha ông ta đã phải chịu đựng. Tôi nhận thấy mình cần cố gắng học tập thật tốt để xây dựng quê hương ngày một giàu đẹp.
Tưởng tượng cuộc gặp gỡ với chú bé Lượm - Mẫu 2
"Bỗng lòe chớp đỏ,
Thôi rồi, Lượm ơi!
Chú đồng chí nhỏ,
Một dòng máu tươi!"
Giọng đọc của cô sáng nay cứ vang vọng bên tai tôi, đưa tôi chìm vào giấc ngủ...
Tôi đang ở giữa cánh đồng cùng lũ trẻ con gần nhà bà ngoại. Trên tay chúng tôi là những chiếc diều với hình thù ngộ nghĩnh. Bây giờ đang là buổi sáng. Bầu trời hôm nay không xanh trong như mấy hôm trước mà pha chút sắc trắng của những chòm mây bồng bềnh. Nắng rải đầy khắp cánh đồng. Màu nắng với màu lúa chín quyện vào nhau tạo nên sắc vàng rực rỡ của ngày mùa. Đang mải miết chạy theo những cánh diều trên con đường nhỏ hẹp ven ruộng, tôi thấy một chú bé chạc tuổi chúng tôi đang tung tăng trên đường, ngược hướng với chúng tôi. Chú không đi chơi thả diều như chúng tôi. Tôi cũng không thấy chú giống vẻ đi chơi. Chú ta mặc một bộ quần áo như các chiến sĩ vệ quốc tôi từng thấy trong tranh ảnh, đầu đội chiếc mũ ca lô hơi chếch về một bên. Tới gần, tôi mới để ý vẻ mặt vui tươi, hồn nhiên của người bạn đặc biệt này. Một đứa trong nhóm tụi tôi cất tiếng:
- Cậu đi đâu đó?
Cậu bạn dừng chân đáp lời:
- Tớ đi công việc. Còn các cậu?
Tôi bèn nói:
- Nhìn thế này còn hỏi? Bọn tớ đang chơi thả diều.
Chú bé gương mặt nghĩ ngợi rồi mỉm cười:
- Thế à? Vui thế nhỉ?
- Tớ thấy cậu quen lắm! - Tôi liền nói khi trong đầu cứ mang mang mình từng gặp người này ở đâu đó.
- Tớ là Lượm. Tớ thường đi qua cánh đồng này. - Cậu bạn đáp.
"Lượm? Chú bé Lượm mà tôi đã học trên lớp ư? Thật diệu kỳ!" - Tôi ngạc nhiên nghĩ.
- Thôi! Các cậu chơi vui nhé! Tớ phải đi rồi! - Cậu bạn vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi.
Tôi dõi theo bóng dáng chú Lượm. Đúng là Lượm rồi! Đôi chân chú thoăn thoắt, vừa đi vừa huýt sáo vang. Bóng chiếc mũ ca lo của cậu dần khuất sau đám lúa vàng. Tôi vẫn ngẩn người nhìn theo. Bỗng trên vòm trời xanh xen trắng kia xuất hiện những chiếc máy bay khổng lồ. Như biết trước chuyện gì sẽ xảy đến, tôi chạy lao về phía Lượm, gọi theo mãi nhưng chẳng thấy cậu dừng. Từ trên cao, chiếc máy bay thả bom xuống cánh đồng. Một tiếng nổ dữ dội vang lên. Chiếc mũ ca lô của chú bé Lượm tinh nghịch ban nãy biến mất. Tôi chỉ thấy trên cánh đồng là hình ảnh Lượm đang nằm. Những giọt máu đỏ tươi khẽ chảy trên những lá lúa vàng. Miệng chú vẫn vẻ vui tươi. Tôi cố chạy thật nhanh đến bên cậu. Nhưng chạy mãi, chạy mãi vẫn không tới.
"Ai xôi lạc, bánh khúc đi..." - Tiếng rao lớn dưới lòng đường làm tôi chợt tỉnh giấc. Dưới ánh mờ của chiếc đèn ngủ, tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ. 11 giờ đêm! Thì ra tôi vừa nằm mơ. Một giấc mơ diệu kỳ! Một cuộc gặp thoáng qua nhưng đầy ấn tượng. Hình ảnh Lượm trong bài giảng của cô quả thực ấn tượng mạnh với tôi.
Tưởng tượng cuộc gặp gỡ với chú bé Lượm - Mẫu 3
Chiều qua lớp tôi tổ chức giờ ngoại khóa môn Lịch sử. Cô giáo cho chúng tôi xem một cuốn băng về các cuộc chiến chống giặc ngoại xâm ở Việt Nam. Lần đầu tiên tôi được chứng kiến những hình ảnh thật nhất về các cuộc kháng chiến cứu nước vĩ đại của chúng ta. Tôi thật xúc động trước sự hy sinh dũng cảm của những bạn nhỏ còn chưa đủ tuổi bước vào đời như Lượm hay Lê Văn Tám…
Tối về, cứ thế tôi miên man theo những hình ảnh ban chiều. Tôi không tài nào học được. Mệt và mỏi, tôi gục xuống bàn học từ lúc nào.
Bạn gì ơi! Bạn gì ơi!
Tôi giật mình quay lại, nơi đây không biết là đâu mà hoang tàn, đổ nát thế này. Sao thỉnh thoảng tôi lại nghe có tiếng gì như súng nổ, tôi nhìn cả cánh đồng, có rất nhiều ruộng lúa đang xanh mà bị cái gì đó đốt trụi, đường quốc lộ thì toàn hầm hố với ổ gà, chưa hết giật mình tôi đã thấy cậu bé ban nãy tiến lại gần tới tôi. Đoán cậu ta chạc tuổi mình, tôi liền hỏi.
Bạn là ai? Và bạn có biết tôi đang ở đâu không?
Tôi là Lượm và bạn đang đứng ở Thừa Thiên Huế quê tôi, người bạn trả lời.
À! Tôi nhớ ra rồi, bạn Lượm, người thiếu niên anh hùng trong một bài thơ của Tố Hữu đây mà!
Thế bạn là ai mà ngơ ngác đứng ở đây? Lượm hỏi.
Tôi là Cường.
À chắc gia đình bạn đang tản cư, bạn bị lạc đường. Thế này nhé! Bạn ra hỏi chú cảnh vệ ở đằng kia. Lượm vừa nói vừa chỉ tay, chú ấy sẽ chỉ đường cho, còn mình thì đang vội lắm.
Thế bây giờ cậu đi đâu vậy? Tôi tò mò. Mình đi làm việc như mọi ngày thôi, đưa thư từ nhà lên tỉnh và lại nhận công văn của tỉnh mang về cho các bác, các chú trong làng, trong xã.
Thế cậu có sợ không?
Sợ chứ! Nhưng đất nước có chiến tranh ai cũng phải góp sức mình cho tổ quốc. Ai cũng muốn có thật nhiều những ước mơ nhưng muốn ước mơ thành sự thật thì phải đánh đuổi thằng Pháp, thằng Mỹ trước đã. Thôi chào bạn nhé, mình đi đây.
Chưa kịp nghe tôi chào, Lượm đã lên đường. Nhìn từ xa, tôi chỉ thấy một hình dáng nhỏ nhắn nhưng lanh lẹ. Đôi chân của cậu đi thoăn thoắt như con chim nhảy nhót trên đường vàng. Vẳng từ xa lại, tôi còn nghe thấy tiếng cậu huýt sáo trong veo. Bỗng. Đoàng! Đoàng! Đoàng.
Tiếng súng nổ làm tôi giật bắn mình! Tôi ngơ ngác thấy mình đang ngồi trong phòng học. Ồ! hóa ra mình đang mơ, tôi chạy thẳng ra phòng khách reo lên. Bố mẹ ơi! Con đã gặp được Lượm rồi! Con đã gặp bạn Lượm rồi! Bằng tuổi con mà sao có người anh hùng như thế.
Cả nhà chẳng hiểu điều gì nhưng tất cả đều cười vang, không khí rộn ràng khắp phòng