đong vai bé thu kể lại giây phút ông sáu về thăm nhà ko chép mạng
#155
Chào các bạn. Tôi là bé Thu, con gái duy nhất của ông Sáu. Ba tôi - ông Sáu đã phải rời nhà đi kháng chiến vào năm 1946. Lúc đó tôi mới chỉ là một đứa trẻ chưa đầy một tuổi. Ba tôi là con thứ sáu trong nhà nên được gọi tên là Sáu. Trong suốt mấy năm kháng chiến, má tôi thường đến thăm ba tôi mấy lần. Lần nào ba tôi cũng muốn má tôi phải đưa tôi đi cùng. Nhưng, má tôi lại không dám đưa tôi đi qua rừng. Vì vậy ba tôi cũng chẳng trách mắng má tôi. Cuối cùng, đến lúc ba tôi được về, tình cha con lúc này cứ nảy nở trong lòng ba tôi. Xuồng vừa mới cập bến, ông đã thấy tôi đang chơi nhà chòi dưới bóng cây xoài quen thuộc đó, đoán ngay là tôi, ba tôi liền nhảy thót lên, xô chiếc xuồng tạt ra. Ông bước vội với những bước dài rồi gọi tôi thật lớn:
`-` Thu! Con.
Người đồng đội của ba tôi - bác Ba, vốn sẽ nghĩ rằng tôi sẽ chạy xô vào lòng ba tôi, sẽ ôm chặt lấy cổ ông. Nhưng, tôi tròn mắt nhìn, giật mình quay lại. Tôi cảm thấy rất ngơ ngác và lạ lùng, không biết đó là ai. Còn ông thì không thể kìm nổi xúc động, mỗi lần xúc động vết thẹo dài bên má lại đỏ ửng lên. Hai tay ba tôi đưa về phía trước, bước chậm rãi về phía tôi, lắp bắp nói:
`-` Ba đây con!
`-` Ba đây con!
Lúc đó tôi thấy sợ, liền chạy vào trong nhà kêu má tôi. Còn ba tôi cứ đứng đó nhìn theo tôi với một tâm trạng rất đau đớn.
Do đường xa nên ba tôi và bác Ba chỉ có thể ở lại ba ngày. Tôi cũng không kịp nhận ra ông chính là cha mình. Ba cố gắng chăm sóc tôi nhưng tôi không thích, ba tôi luôn muốn tôi gọi một tiếng "ba" nhưng tôi cũng không gọi. Khi má tôi bảo tôi gọi ba vào ăn cơm, tôi nói lại:
`-` Thì má cứ kêu đi.
Má tôi nổi giận dọa đánh tôi. Tôi nói trổng:
`-` Vô ăn cơm!
Ba tôi vẫn ngồi im, chờ tôi nói: "Ba vô ăn cơm." Tôi cứ đứng trong bếp nói vọng ra:
`-` Cơm chín rồi!
Vẫn thế. Tôi bực quá quay lại mẹ và bảo:
`-` Con kêu rồi mà người ta không nghe.
Ba tôi quay lại nhìn tôi với tâm trạng chán nản. Bữa sau, đang nấu cơm mẹ tôi bỗng chạy đi mua thức ăn, dặn tôi gọi ba nếu cần gì. Tôi im lặng lui cui dưới bếp. Nồi cơm sôi, tôi giở nắp, nhưng nồi cơm to quá, tôi không thể nhấc xuống, đến lúc đó tôi ngoái lại nhìn ba tôi. Tôi nhìn dáo dác một lúc rồi lại kêu lên:
`-` Cơm sôi rồi, chắt nước giùm cái!
Tôi lại kêu lên: "Cơm sôi rồi, nhão bây giờ!"
Không có kết quả. Thế là tôi đành phải tự làm lấy.
Trong bữa cơm đó, ba tôi gắp cho tôi một cái trứng cá to vàng để vào chén. Tôi lấy đũa xoi vào chén rồi hất văng ra. Ba tôi không kìm nổi tức giận mắng tôi:
`-` Sao mày cứng đầu quá vậy, hả?
Tôi ngồi im, đầu cúi gằm xuống. Tôi lặng lẽ để lại cái trứng cá đó vào chén rồi bước ra khỏi mâm. Xuống bến, tôi nhảy xuống xuồng rồi bơi qua sông. Tôi sang nhà bà ngoại và than khóc. Chiều đó mẹ tôi dỗ dành tôi nhưng tôi không về. Đêm đó là ngày cuối cùng của ba má tôi, nên má tôi cũng chẳng muốn bắt tôi về.
Sáng hôm sau họ hàng đến rất đông. Tôi theo ngoại về. Ba tôi mải lo tiếp khách, không chú ý đến tôi nữa. Má tôi thì lo thu xếp cho chồng. Tôi như bị bỏ rơi, nhìn theo mọi người đang vây quanh ba tôi. Vẻ mặt tôi khác lúc trước, không nhăn mày hay cau có nữa, mà sầm lại buồn rầu.
Đến lúc chia tay, mang ba lô lên vai, sau khi chia tay mọi người ba tôi mới đứng nhìn tôi.
Ba tôi muốn ôm tôi, hôn tôi nhưng nghĩ tôi lại chạy đi. Ba tôi nhìn lên đôi mắt trìu mến của tôi.
`-` Thôi! Ba đi nghe con! `-` Ba tôi khẽ nói.
Khi không thể chịu đựng được nữa, tôi bất giác gọi lên một tiếng "ba" thật to, làm mọi người bàng hoàng. Tôi xô tới ba tôi, ôm cổ ba.
Tôi nói trong tiếng khóc:
`-` Không cho ba đi nữa! Ba ở nhà với con!
Ba bế tôi lên. Tôi hôn ba tôi khắp nơi.
Trong lúc đó, ngoại tôi đã cho bác Ba biết vì sao tôi có thái độ như vậy, bà đã kể lại rằng do ba tôi có một vết thẹo dài trên má nên tôi không nhận ra, và bà cho tôi biết ba tôi đi đánh Tây bị thương. Nghe xong, tôi nằm im, lăn lộn, thở dài.
Tôi vẫn ôm chặt cổ ba. Không kìm nổi xúc động, ba tôi hôn lên mái tóc tôi, nói:
`-` Ba đi rồi ba về với con.
Tôi hét lên: "Không!"
Nhìn cảnh ấy, bà con xung quanh ai cũng thương cảm. Đã đến lúc ba tôi và bác Ba đi, mọi người phải xúm lại vỗ về tôi. Má tôi nói.
`-` Thu! Thống nhất rồi ba con về.
Bà ngoại vừa vuốt tóc vừa dỗ:
`-` Cháu của ngoại giỏi lắm mà! Cháu để ba cháu đi rồi ba sẽ mua về cho cháu một cây lược.
Tôi lại ôm chầm ba tôi thêm lần nữa và mếu máo:
`-` Ba về! Ba mua cho con một cây lược nghe ba! `-` Tôi nói trong tiếng nấc, vừa nói vừa tụt xuống.
Thế nhưng, không may, ba tôi đã bị hi sinh. Không còn lời gì trăng trối, ba tôi đưa chiếc lược do chính tay ba tôi làm ra cho bác Ba, dặn bác phải đưa về tận tay tôi. Bác nhận lời.
Câu chuyện đến đây là kết thúc. Có thể thấy ba tôi là một người rất yêu thương con mình, là một người cha tử tế, đáng quý. Và đó cũng chính là lần cuối tôi gặp ba mình, đó đúng là một kỉ niệm không thể nào quên.
`~tt(color(blue)(BadMo od))~`
Ngữ văn là môn khoa học nghiên cứu ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại. Đây là môn học giúp chúng ta hiểu biết sâu sắc hơn về ngôn ngữ, văn hóa và tư tưởng. Việc đọc và viết trong môn Ngữ văn không chỉ là kỹ năng, mà còn là nghệ thuật. Hãy để ngôn từ của bạn bay cao và khám phá thế giới văn chương!
Lớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, chúng ta sắp phải bước vào một kỳ thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô. Áp lực từ kỳ vọng của phụ huynh và tương lai lên cấp 3 thật là lớn, nhưng hãy tin vào bản thân và giữ vững sự tự tin!
Copyright © 2021 HOCTAPSGK