Đề 1: Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học.
Những cơn gió nhè nhẹ thổi qua tôi , đánh thức trong tôi những kỉ niệm mơn man về buổi tựu trường đầu tiên của cuộc đời mình.
Hôm nay, ngày 1-9 ngày toàn dân đưa trẻ tới trường , mẹ tôi nắm tay tôi dắt ra con đường láng đất thịt đầy sỏi đá. Tôi cảm thấy có gì đó cứ bồi hồi trong lòng tôi mà từ hôm qua tới giờ tôi vẫn cứ hão hức mãi. Trời hôm nay cao trong vắt , có những tia nắng vàng nhè nhẹ từ từ chiếu xuống sưởi ấm cho mọi vật . Thỉnh thoảng , có những chú chim én ríu rít làm xáo động bầu trời , có tiếng hót thánh thót vút cao , ngân dài khiến lòng tôi xao xuyến . Những hàng cây xanh đang đung đưa theo làn gió nhè nhẹ như đang chào đón những đám trẻ chúng tôi trong ngày đầu đi học.
Trong chiếc áo màu trắng , gắn liền với logo của trường Tiểu học , tôi cảm thấy mình như trưởng thành hơn so với tôi của ngày trước . Đi qua con đường quen thuộc với mùi hoa sữa nhè nhẹ phả vào không gian theo cơn gió khiến lòng tôi nao nức. Cảnh vật hôm nay bỗng dưng đẹp quá ! Liệu đây có phải cảm xúc tuyệt với vào ngày đầu tôi đi học không ? Ý nghĩ ấy cứ hiện ra trong đầu tôi như những làn mây nhè nhẹ trôi lửng lơ giữa bầu trời xanh rộng lớn.
Bước tới cổng trường và trên vai là chiếc ba-lô nhỏ nhắn , đôi chân tôi bất giác chạy thật nhanh vào cổng trường , không biết có phải do sự háo hức quá hay không mà cái hành động ấy tôi thực hiện như ngôi trường đã quen quá rồi , cứ đi tự nhiên như nhà của mình vậy ! Sự phấn khích lạ lùng ấy reo lên trong lòng tôi một sự háo hức mà trước kia tôi chưa từng có , tôi quên mất cả mẹ mình đang đứng đằng sau nhìn theo tôi. Ngôi trường trông thật khang trang , xinh xắn và lộng lẫy nhưng không kém phần nghiêm trang và kì bí . Sân trường lát nền gạch đỏ thẫm , xung quanh tôi toàn những người xa lạ, họ vui vẻ và phấn khích tới lạ lùng,phải chăng đây là cảm giác xung sướng của họ sau những tháng hè dài không được gặp bạn bè ? Những hàng cây xà cừ đang đung đưa để chiếc lá vàng khẽ rụng xuống chuẩn bị cho một chu kỳ mới, cũng như tôi đây, bước tới sân trường hôm nay là một ngày quan trọng trong cuộc đời, chính từ đây sẽ là nơi tôi trưởng thành và lớn lên, gắn bó với cả tuổi đời nhi đồng.
Bỗng mẹ tôi từ đằng sau,âu yếm kéo tôi lại và hỏi khẽ:
- Kìa con ! Chạy lung tung vậy kẻo lạc đấy ! Ba-lô có nặng không ? Để mẹ cầm giúp nhé !
Tôi cười và nói lại:
-Con cứ muốn tự làm cho quen mẹ ạ ! Con đã lớn rồi đấy , có còn là trẻ em mẫu giáo nữa đâu ?
Mẹ tôi không nói gì , chỉ cười nhẹ và dắt tôi vào sân trường để tập trung cho lễ khai trường đầu tiên trong cuộc đời tôi . Tôi có thể nghe thấy tiếng hô rõ ràng của chị Liên đội trưởng:
-Nghiêm! Chào cờ... Chào!
Tiếng trống tùng... tùng....tùng… vang lên là cả một bầu không khí trang nghiêm , yên lặng tràn về , các anh chị đứng nghiêm , ăn mặc chỉnh tề , chiếc khăn đỏ thì vẫn đang tung bay và chiếc mũ đã đội ngay ngắn . Tiếp đó là tiếng hát Quốc ca và Đội ca vang lên hào hùng , thể hiện sự cao quý trong từng lời hát . Sau khi hát xong , mọi người ngồi xuống và lắng tai nghe bài diễn văn của nhà trường , bên trên nóc nhà trường là lá cờ đỏ sao vàng đang bay phấp phới giữa bầu trời . Tôi chợt nhận ra sự quan trọng của buổi lễ khai giảng - ngày đầu tiên đi học của tôi , đó như là ngọn lửa thắp lên niềm đam mê cháy bỏng trong học tập . Với không khí trang nghiêm và đầy tự hào , ngày đầu tiên đến trường của tôi quả thật đã tạo nên một ý nghĩa thiêng liêng , một nét đẹp cảu văn hóa học đường , khắc sâu vào trong tâm trí tôi như bông hoa tươi mãi chẳng tàn.
Giờ khai giảng kết thúc là lần đầu tiên em được bước vào lớp học . Bước vào lớp học , là cả một không gian rộng và thoáng đãng . Tường và trần nhà được sơn trắng tinh , nền nhà cũng ốp đá trắng . Lớp có bốn ô cửa sổ to , với tấm rèm lớn màu trắng ngà . Lớp của tôi cũng như bao lớp khác , được trường trang bị bảng đen , tủ gỗ , bàn ghế cho học sinh và giáo viên , máy chiếu , tủ để giày . Trên các bức tường, có treo những lá cờ, những sợi dây đủ sắc màu từ các dịp lễ . Trước hai cửa ra vào, có để thêm hai tấm thảm để lau giày khi đi từ nơi ướt vào. Cuối lớp , có để hai giá treo , để học sinh để áo khoác , mũ , khăn len cho gọn gàng . Chúng tôi còn đặt thêm một cái tủ kính lớn , để bày các món đồ y tế thông dụng như dầu gió , bông băng . Ở các tầng trên của tủ , chúng tôi để vào những cuốn truyện , sách báo… tự tạo cho lớp một góc thư viện nhỏ do mọi người cùng chia sẻ . Ngoài ra , cô giáo còn đặt một tấm bảng từ trắng , để viết những nhiệm vụ , phân công của lớp học , hay các lịch thi , hoạt động của lớp . Nhờ vậy , mà tôi chẳng bao giờ quên nhiệm vụ của mình cả . Trên các bệ cửa sổ , là những chậu xương rồng , hoa cát cánh nhỏ vô cùng dễ thương . Nơi đây đối với tôi thực sự là một gia đình thứ hai của mình . Bạn bè là anh chị em , thầy cô là bố mẹ . Mọi người cùng nhau học tập , vui chơi , quan tâm , giúp đỡ nhau , vun đắp cho ngôi nhà nhỏ của mình.
Cô giáo dạy tôi quả là một người phụ nữ đẹp , mặc trên mình tà áo dài truyền thống thêu hoa sen , tiếng phấn của cô sột soạt uyển chuyển trên bảng , ngày đầu đi học của tôi bắt đầu với dòng chữ : "Ngày đầu tiên đi học....."
Cái kỉ niệm hôm ấy , tôi chưa lần nào viết vào nhật kí , chụp ảnh để lại dấu ấn vào album, nhưng tôi đã khắc ghi nó vào chính trái tim này. Mai đây, rồi tôi sẽ phải rời xa lớp học thân yêu này để đến với những cánh cửa tri thức khác. Nhưng những hình kỉ niệm tuyệt vời ở nơi đây thì tôi sẽ mãi không bao giờ quên được.
Đề 2: Người ấy (bạn, thầy, người thân, ...) sống mãi trong lòng tôi.
Chắc hẳn ai cũng đã từng một lần nuối tiếc muốn quay về tuổi thơ đầy ắp những kỉ niệm đẹp đẽ bên người thân . Tôi cũng vậy , thỉnh thoảng những năm tháng trẻ con của tôi cứ hiện lên như một thước phim quay chậm , mà trong đó hình ảnh bà nội tôi là rõ nét nhất . Nụ cười hiền hậu và ánh mắt sâu thẳm của nội không bao giờ phai mờ trong tâm trí tôi .
Tôi không biết bà nội đã ở bên cạnh tôi từ khi nào , chỉ nhớ rằng tôi lớn lên cùng với mùi dầu gió , những bài ca xưa cũ ở thành phố hoa phượng đỏ và những câu chuyện bà kể . Không giống với những người bà khác , nội tôi không có gương mặt bầu bầu phúc hậu , thay vào đó là một gương mặt của sự lam lũ , vất vả hơn nửa đời mưu sinh nuôi ba tôi và các anh chị của tôi ăn học . Những nếp nhăn trên trán , trên tay , chân nội và cả nhũng vết chân chim hằn sâu nơi đuôi mắt bà trông thật khắc khổ . Vậy mà lúc bé xíu , tôi lại ngây thơ hỏi rằng : “ Nội ơi ! Sao da nội nhăn nheo thế ạ ? ” Lúc ấy , nội nở nụ cười hiền hậu trả lời : “ Khi già thì da sẽ nhăn con à ! ” Tôi thì thấy những nếp nhăn của nội thật đặc biệt bởi vì ba mẹ tôi đều không có những nếp nhăn rõ như vậy , tôi thích thú vuốt vuốt trán nội rồi ôm lấy nội , hôn lên những nếp nhăn của bà . Nhưng đối với tôi , ấn tượng nhất ở bà nội là đôi mắt . Mặc dù mắt nội đã không còn tinh anh nhưng nội luôn nhìn tôi tràn đầy yêu thương , mỗi khi tôi phá phách , bướng bỉnh cãi lời ba mẹ , thấu hiểu điều đó nội chỉ im lặng nhìn tôi bằng ánh mắt chia sẻ , thông cảm và bao dung làm cho tôi cảm thấy rất hối hận , vội vàng sà vào lòng nội khóc oà lên rồi xin lỗi ba mẹ , xin lỗi luôn cả nội.
Rồi có những đêm tôi mãi không ngủ được vì vô vàn các lí do của trẻ con : sợ ông ba bị , sợ ma ,… Những lúc đó nội chỉ mỉm cười rồi kéo tôi vào lòng kể đủ thứ chuyện dỗ dành tôi ngủ , có khi là chuyện cổ tích nhưng cũng có khi là chuyện thật của cuộc đời nội : chẳng hạn như mối tình tuyệt đẹp của nội và ông nội trong thời chiến tranh , hay bà đã phải cố gắng xây dựng gia đình như thế nào sau khi ông mất , hoặc xa hơn nữa là những kì niệm bình dị ở quê khi nội còn là một cô bé…Tôi chầm chậm khép mắt lại trong khi miệng vẫn cười thích thú , tôi tưởng tượng hình ảnh bà nội mặc chiếc áo ka ki cũ màu nâu , đội nón lá , hai tay đội lên đầu chồng bánh tráng nội vừa nướng đem đi bán khắp các nẻo đường cho đến chiều tối mới trở về căn nhà nhỏ.
Một đứa bé luôn được ba mẹ yêu thương và chăm sóc kĩ lưỡng như tôi làm sao có thế hiếu được sự cơ cực , vất vả của nội ? Và rồi cứ như vậy , trong những giấc mơ của tôi ngoài bánh kẹo , siêu nhân hay các thứ mà bọn trẻ như tôi mê mẩn lúc bấy giờ còn có hình ảnh bà nội . Rất mơ hồ nhưng tôi cảm tưởng đã thấy được lúc nội còn trẻ , đôi mắt nội tràn ngập ước mơ và nội có nụ cười rất đẹp .
Thời gian vẫn không ngừng trôi , nội ngày một ốm yếu hơn . Lúc đầu , nội nằng nặc đòi ở căn nhà nhỏ trong hẻm vì có quá nhiều kỉ niệm ở đó – nơi ba tôi và các cô chú lớn lên . Cứ cuối tuần , ba mẹ tôi lại chở anh em chúng tôi sang thăm bà nội , nếu là những ngày hè thì tôi luôn xin ngủ lại dăm ba hôm để chơi với nội . Mỗi lần chúng tôi qua , nội luôn mở rộng cửa , cuống quýt thu dọn đồ đạc trong căn nhà chật chội , tìm chỗ cho từng đứa ngồi rồi đi nấu một nồi chè thật ngon…Nhưng sau này , do nội thường xuyên đau ốm nên ba tôi nhất quyết xin nội về ở với gia đình tôi . Sau đó , nội dọn sang ở với chúng tôi nhưng nội có vẻ buồn , có lẽ vì bà rất nhớ ngôi nhà đó .
Vài tuần trôi qua , bệnh của nội không nặng thêm nhưng cũng không bớt hẳn . Dạo đó tôi thấy nội rất hay thẫn thờ , có lần suy nghĩ gì mà một lát nước mắt nội lại rơm rớm , tôi hoảng hốt chạy lại ôm nội . Lúc ấy nội mới ngẩn người ra , rồi nói với tôi rằng do được nhìn thấy chúng tôi lớn lên nên người , nên nội rất vui . Sau hôm đó , gia đình tôi tìm cách giúp nội vui vẻ hơn , mọi người học những câu chuyện cười nghe được ở bất cứ đâu về kể cho nội , ngồi cả buổi đọc đi đọc lại tờ báo vì nội không nghe rõ . Rồi nội cũng vui vẻ hơn . Có những buổi chiều , tôi thấy nội ngồi nhai trầu , nhìn miệng nội móm mém tôi thấy sao thương nội quá . Hay có lần đang giặt đồ , nội bỗng cao hứng cất cao một câu hát mà tôi không biết tên bài hát , giọng nội lúc nghe được lúc mất rất buồn cười nhưng không hiểu sao cả nhà tôi đều im lặng , sụt sùi.
Cũng có những lúc ba mẹ tôi cãi vã , nội loạng choạng bước ra can ngăn , nội mắng ba tôi bằng giọng khàn khàn và khuôn mặt nặng trĩu , nỗi buồn làm ba mẹ tôi giật mình , rối rít xin lỗi nội . Cho đến một ngày , tôi còn nhớ rất rõ là thứ Năm , năm đó , tôi lớp hai , buổi chiều tan trường tôi bước ra cổng trường . Bầu trời hôm ấy thật âm u , tôi tự nhủ có lẽ sắp có mưa . Anh tôi đứng đón tôi , ánh mắt buồn thăm thẳm , rất lâu mới nói được một câu . Tai tôi ù đi , không biết là vì gió thối vào hay nghe tin này quá đột ngột . Bà nội tôi đã qua đời . Lúc nhỏ, khái niệm về sự ra đi của nội tôi rất mơ hồ , tôi còn quá nhỏ để có thể cảm nhận cái chết đem đến cho những người sống sự đau buồn , mất mát, tổn thất lớn như thế nào , về đến nhà , tôi ngây ngô thắc mắc sao nhiều người đến nhà tôi quá vậy . Tôi bước vào nhà , thấy nội nằm yên , tôi kêu mãi nội không dậy . Mẹ tôi buồn bã giải thích nội sẽ không mở mắt ra nữa . Lúc đó tôi mới nhận thức được , nội sẽ không thức dậy nữa , tôi sẽ không được thấy ánh mắt và nụ cười đó nữa , bà sẽ không kể chuyện cho tôi nghe nữa , cho dù là những câu chuyện tôi đã nghe đi nghe lại hàng trăm lần… Rồi sau đó , tôi chỉ nhớ tôi đã quỳ xuống chiếu khóc nức nở , thấy tôi khóc , bầu không khí thêm nặng nề , u ám , ai cũng khóc ra thành tiếng , tiếng máy tụng kinh ở đầu quan tài vẫn phát ra đều đều…
Đã sáu năm trôi qua , cậu bé lớp hai ngày nào đã lên lớp tám , bót đi cái thời bông bột , vụng dại , nhưng mãi mãi không mất đi hình ảnh người bà kính yêu . Giá như lúc trước tôi ôm nội chặt hơn , nói với nội rằng tôi rất yêu nội . Nhưng nội đã dạy tôi rằng người tốt nhất định sẽ lên thiên đường . Vậy bây giờ chắc nội đang an tâm và dõi theo tôi . Nếu vậy thì tôi sẽ sống cho thật tốt , nếu vấp ngã sẽ tự đứng lên , biết trân trọng và yêu quý những người bên cạnh mình để không bao giờ phải thốt lên hai tiếng “giá như”
Đề 3: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn.
Trong đường đời của mỗi chúng ta , lỗi lầm thời tiểu học như một kỉ niệm khó quên của mỗi con người . Cũng như bao người khác , tôi cũng đã có những khuyết điểm khiến thấy cô và cha mẹ phiền lòng . Lần mắc lỗi đó như nhắc tôi để sau này không bao giờ mắc lại nữa . Đây là lần mắc lỗi đáng nhớ nhất khiến tôi không thể quên.
Khi bước lên lớp năm , cũng là hành trình cuối cùng của tôi khi bước qua ngưỡng của tiểu học . Tôi háo hức , bước chân nhanh nhẹn tới trường , lúc đó tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì những mơ ước và khát khao tuổi học trò . Khi bước vào lớp , tôi cảm thấy cô giáo mới rất thân thiện và hiền hoà . Làm quen với lớp không khó vì tôi là một người rất hoà đồng . Năm học đó đáng lẽ phải diễn ra rất suôn sẻ đối với tôi nếu như không có sự việc này .
Hôm đó , cô dặn cả lớp phải làm bài tập làm văn về nhà vào 2 hôm thứ bảy và chủ nhật để thứ hai tuần sau cô sẽ kiểm tra . Khi đi học về , tôi dặn lòng rằng tối nay phải về nhà để chuẩn bị bài tập làm văn để hôm sau kiểm tra . Nhưng vì khi mới bước vào bàn học , lúc đó tôi mới chuẩn bị xong bài tập làm văn mà chưa học thuộc thì đám bạn của tôi rủ tôi đi chơi , với tính cách nghịch ngợm của tôi thì những cuộc vui chơi như thế sẽ hấp dẫn tôi bất cứ lúc nào . Tôi liền xin ba mẹ và hứa sẽ học xong bài tập làm văn cô giao vào sáng hôm sau . Nhưng vì mải chơi nên tôi quên học , đến lúc ba mẹ hỏi thì tôi đã nói dối là học rồi và soạn sách vở rồi nhảy tót lên giường và ngủ .
Sáng hôm sau tôi đến lớp với tâm trạng lo lắng và sợ hãi , lúc đó tôi đã kể với bạn của mình là tôi chưa học bài tập làm văn . Bạn nhìn tôi mỉm cười và nói với tôi rằng : " Lo gì , cô hiền vậy chúng mình lật vở ra để dưới bàn xem là xong ". Lúc đầu tôi từ chối vì sợ cô phát hiện , nhưng trước sự thách thức của lũ bạn nên hôm đó tôi đã lật . Sau khi thi xong , tôi thở phào nhẹ nhõm vì cô không phát hiện nên đã cảm ơn lũ bạn và tiếp tục cùng tụi bạn qua mặt cô nhiều lần .
Đến lúc thi học kì thì tôi liền chuẩn bị ra giấy rồi cũng tụi bạn rong chơi cho đến ngày thi . Lúc đó , hành động lúc đó của tôi không nghĩ sẽ gây ra cho tôi hậu quả lớn làm cho cô phiền lòng . Khi bước vào lớp , tôi nhẹ nhõm và ngồi vào bàn của mình thì tôi phát hiện tò giấy tôi để trong hộp bàn đã bị cô lao công dọn sạch . Lòng tôi lo lắng vì đây là bài văn mà cô đã cho đầu năm mà tôi đã lật . Tôi loay hoay chả biết làm sao nên đã chép một ít của bạn bàn bên , khi bước ra khỏi lớp lòng tôi vẫn thấp thỏm không yên vì hành động dại dột của mình . Đến 2 hôm sau khi có điểm thì tôi phát hiện lũ bạn tôi đều đạt điểm thấp , đến khi cô đọc đên tôi thì dừng . Tôi sợ hãi không nguôi , nhưng lúc đó cô chỉ bảo rằng : "Cuối giờ hôm nay em ở lại nhé" . Cả lớp đều nhìn vào tôi một cách tò mò xen lẫn chút khó hiểu . Hôm đó có mình tôi ở lại lớp , tôi bước lên bàn cô với tâm trạng thấp thỏm . Khi đứng trước cô , tôi tưởng cô sẽ trách mắng tôi nhưng cô chỉ cười hiền hậu và nói " Lần sau nhớ đừng phạm lỗi nữa nhé , cô biết em rất lo lắng nên không thông báo điểm của em với cả lớp , đây là bài văn mà đầu năm cô đã cho cả lớp chuẩn bị , nhưng em lại lật vở nên cô hơi buồn lòng với hành vi của em và các bạn , cả đêm đó cô đã suy nghĩ về cách dạy của mình với học sinh . Cô mong em nên cân nhắc và không phạm lỗi nữa " .
Sau đó cô nhìn tôi trìu mến , lúc đó mắt tôi ngân ngấn nước mắt và oà lên khóc . Cô ôm tôi vào lòng , tôi đã nói xin lỗi cô rất nhiều về việc làm của mình . Sau sự việc lần đó tôi đã chăm hơn và quyết tâm bỏ tính ham chơi của mình . Mỗi lần nhớ đến cô thì tôi luôn có một động lực nào đó về trách nhiệm và hành động của tôi làm.
Mỗi con người đều có một lần mắc lỗi với thầy cô và thay nhau làm thầy cô buồn lòng . Tôi mong sau câu chuyện này mỗi chúng ta đều có động lực để cố gắng và nghĩ về việc làm sai trái của mình . Khi bước qua ngưỡng tiểu học , tôi luôn nhớ đến cô như một bài học đầu tiên về việc làm và biết suy nghĩ về hành động của mình đối với những hành động sau này .
Đề 4: Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng.
Nếu ai hỏi em đã làm việc gì khiến bố mẹ buồn chữa ? Em dễ dàng trả lời có , nào thì khi học bài chểnh mảng , không lắng nghe cô giảng bài , nào là ham chơi , làm bài tập chưa đến nơi , đến chốn . Chắc đến 1001 lí do khiến bố mẹ phiền lòng . Còn hỏi em : Đã làm được việc gì khiến bố mẹ vui lòng chưa ? Đã rất khó vì quá ít . Nhưng vẫn có , em đã từng làm việc tốt khiến bố mẹ vui lòng đó là "Nhặt được của rơi , trả người đánh mất".
Trong tiết trời thu mùi hoa sữa nhè nhẹ . Cái lạnh se se trong cơn gió thoảng đưa , em đi bộ từ nhà đến nhà cô dạy văn để học thêm . Em đang tung tăng nhảy múa , mắt lơ đãng nhìn lên bầu trời , thì...hình như chân em dẫm lên một vật gì đó , vừa cứng vừa gồ ghề , khiến em mất thăng bằng , trật chân suýt ngã . Em cúi xuống nhìn . Thì ra , là một chiếc ví hình chữ nhật , màu nâu . Không cưỡng được sự tò mò , em nhặt lên và giở ra xem.
Trời ơi ! Trong ví có rất nhiều USD , tiền Việt , có hộ chiếu và rất nhiều loại giấy tờ khác . Em đoán là của một nữ du khách nào đó . Em nhìn quanh các cửa hàng xem có ai là người nước ngoài không nhưng không thấy . Em liền nghĩ ra cách đến nhà cô , cùng cô mang ra đồn công an phường , nhờ các chú tìm giúp . Như vậy sẽ nhanh hơn.
Trên đường đến nhà cô , em tưởng tượng ra , lúc này cô du khách kia đã phát hiện mình bị mất ví . Chắc chắn cô ấy đang rất hoảng hốt , lo lắng , sợ sệt , có khi còn cả nghi ngờ ví đã bị cướp nữa . Cô ấy sẽ không có thẻ để mở phòng khác sạn , không có tiền ăn tối . Tồi tệ hơn là mất giấy tờ tùy thân nơi đất khách quê người . Làm sao để người Việt Nam tin cô ấy đến Việt Nam một cách hợp pháp . Làm sao để trở về nước đây ? Lúc này chắc cô ấy đang cuống cuồng đi khắp nơi để tìm trong tuyệt vong . Cô ấy thật đáng thương . Đến Việt Nam để du lịch , để khám phá , để vui vẻ , để cảm nhận những điều tốt đẹp ở Việt Nam . Vậy mà xảy ra sự cố này . Đen đủi quá ! Những điều đó đã thôi thúc em chạy thật nhanh đến nhà cô. Vừa thấy em chạy vào, cô hỏi :
- Sao phải chạy nhanh vậy ?
Em kể chuyện mình nhặt được chiếc ví và lí do vì sao lại chạy nhanh đến đây , cô khen em ngoan . Đó là một việc làm tốt . Cô du khác kia sẽ mừng lắm . Rồi , hai cô trò lên đồn công an phường nhờ giúp đỡ . Mấy chú nghe em trình bày sự việc vừa nghe vừa gật gù . Gương mặt cũng lộ vẻ đồng thuận với quyết định của em . Các chú hứa sẽ tìm ra người mất ví một cách nhanh nhất . Biên bản nhận ví , tiền , giấy tờ đã xong . Em cùng cô trở về lớp học với mong muốn đêm nay người du khác kia sẽ có một giấc ngủ ngon. Vừa đi cô vừa nói :
- Nguyên à ! Cô rất hãnh diện vì có học trò ngoan , trung thực , biết thương người như em . Mai này , nhất định em sẽ trở thành một người tốt .
Em không đáp lời cô nhưng thấy thích thú trong lòng vì được khen và tự nói với mình : Chắc chắn em sẽ luôn làm việc tốt cô à . Sau khi tan lớp học thêm , em trở về nhà , đem chuyện lúc chiều kể mẹ nghe . Gương mặt mẹ sáng bừng , tỏa nụ cười hạnh phúc , sung sướng . Mẹ nói :
Con yêu ! Con làm như vậy là rất đúng . Mẹ rất vui , rất tự hào về con . Thương người , trung thực , biết lo lắng cho người khác là một đức tính tốt đep. Nó sẽ nuôi dưỡng tâm hòn con , giúp con trở thành người lương thiện , đem những điều tốt đẹp đến với bản thân và cuộc sống này . Con sẽ có thật nhiều niềm vui trong cuộc sống . Mẹ tin tưởng con sẽ có được điều đó . Mẹ còn nói :
- Tối nay thích đi ăn quán ăn vặt nào ? Mẹ thưởng.
Em sung sướng nhất điều này . Hai hôm sau em đến trường . Vừa đến cổng trường thì thấy chú công an hôm nọ và một cô gái người nước ngoài với làn da trắng hồng. Đôi mắt xanh như viên ngọc và mái tóc tây màu vàng đang nói chuyện với cô qua lời thông dịch của cô dạy tiếng Anh. Thấy em, cô gọi, vẫy lại gần rồi giới thiệu em. Cô gái cảm ơn em . Cô còn nói " Thật may mắn . Thật là vui khi có một kỉ niệm đẹp với Việt Nam . Cô không chỉ yêu con người Việt Nam bởi cảnh sắc , thiên nhiên cô còn yêu con người Việt Nam thân thiện , gần gũi , trung thực ". Đại loại là như vậy , em chỉ dịch được như vậy với vốn tiếng Anh ít ỏi của mình . Cô còn còn có nhã ý mời em một lần đến với nước Anh thơ mộng . Cô sẽ đón tiếp em thật chu đáo . Em rất vui về điều đó.
Từ hôm đó , em cảm thấy trong em có một điều gì đó khang khác . Hình như em đã có chút thay đổi , hay cười hơn , vui vẻ hơn thích giúp đỡ người khác . Hình như cả chăm học hơn nữa . Chắc không muốn mất hình ảnh đây mà . Em chỉ biết rằng , em thường xuyên khiến mẹ vui hơn , gương mặt mẹ cũng tươi tắn hơn . Niềm vui , niềm tự hào của mẹ về em sẽ là động lực để em sống tốt hơn , trưởng thành hơn .
Đó là năm nay em là một học sinh lớp 8 rồi đó, là một cô học sinh lớp chạc không như ngày này của 8 năm về trước. Tám lần được dự lễ khai trường, nhưng buổi khai giảng đầu tiên vào lớp Một vẫn luôn để lại trong kí ức em ấn tượng đậm nhất và có thể em sẽ không quên kỉ niệm vào ngày hôm đó.
Đêm hôm trước ngày khai giảng, em sống trong tâm trạng nao nao, háo hức, chắc chắn đó cũng là tâm trạng của những người bạn mới bắt đầu đi học như em. Năm nay tôi đã lên lớp 8, quá quắt với không khí học đường, nhưng chợt nhìn những em học sinh lớp một nắm tay mẹ dẫn đến trường, làm tôi thêm hồi, xao xuyến và nhớ lại những kỷ niệm ngây thơ thơ, bé bỏng của một cậu bé bắt đầu bước vào cổng trường trong bàn tay đầy tình thương của mẹ.
Đó là ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Chúng tôi hát rất hay, hát hào hùng, thuộc rất nhanh vì cô giáo bảo vệ để sau mỗi lần chào cờ, chúng tôi sẽ hát dưới cờ chứ không đứng im như hôm nay.
Tôi không biết mình ngồi trong lớp học từ khi nào, tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ và tìm kiểu dáng thân thương của mẹ tôi trong lớp người chen chúc, cố gắng dò tìm trước khi ra khỏi trường cổng. Thực tế bây giờ trong lòng tôi không còn một mối bận tâm nào nữa, tôi hoàn toàn bình tĩnh và chúng tôi đang bắt đầu làm quen với cô giáo. Những tia nắng ấm như trong truyện cổ tích cô kể trong hàng đêm.'
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK