Đề: Viết đoạn văn kể về 1 kỉ niệm của em với người mà em yêu quý trong đó có sử dụng yếu tố miêu tả nội tâm
Bài làm
Mẹ chính là người thiêng liêng nhất đối với mỗi người chúng ta. Trên đời, chắc chắn không có ai có thể thay thế được mẹ trong lòng chúng ta. Đối với tôi, mẹ cũng thế. Tôi và mẹ có rất nhiều kỉ niệm đẹp với nhau: vui có, buồn có. Và kỉ niệm khiến tôi nhớ nhất chính là lần đầu tiên mẹ dắt tay tôi đi học lớp một. Mội buổi mà tôi mãi không quên.
Hôm đó là vào sáng thứ 2, một buổi sáng nắng vàng nhẹ. Mẹ đèo tôi đến trường trên chiếc xe đạp cũ, màu xanh lá cây. Trong lòng tôi có quá nhiều cảm xúc, ruột gan cứ như đảo lộn, tôi bồi hồi không biết lớp học mới ra sao, bạn bè có vui như ở mẫu giáo không, cô giáo mới có khó tính không. Tôi đặt ra rất nhiều câu hỏi trong đầu mà không có câu trả lời.
Mẹ hình như nhận ra cảm giác đó của tôi. Mẹ hỏi tôi:
- Đi học lớp mới, con có vui không?
Tôi trả lời: Con không vui, con sợ.
Mẹ lại hỏi: Sao con lại sợ? đi đến lớp mới, con được gặp thầy cô giáo mới, gặp được nhiều bạn mới. Được chơi trong sân trường to hơn. Được học những kiến thức mới bổ ích hơn. Đáng nhẽ con phải vui chứ.
Tôi nói: con.. con.. con không biết. Con lo lắng, con sợ cô giáo khó tính, con sợ học nhiều không có thời gian chơi....
Mẹ tôi ân cần: Không sao đâu con trai ạ. Con dần sẽ phải trưởng thành, sẽ phải đối mặt với nhiều thứ, sẽ không còn mãi trong vòng tay mẹ nữa, con phải mạnh mẽ lên nhé con trai.
Mẹ kéo tôi gần vào lưng mẹ. Tôi ôm chặt lấy mẹ, tôi thấy mình an tâm hơn. Tôi dặn lòng phải mạnh mẽ lên. Mình là con trai, mình sau này còn phải chăm lo cho mẹ nữa chứ. Thế rồi tôi không sợ nữa, lòng tôi lại khoan khoái, vui vẻ hơn
Hai mẹ con tôi, tiếp tục cuộc trò chuyện đến khi đến trường. Lớp học mới rất vui, cô giáo và các bạn cũng rất thân thiện. Ai cũng đều quý mến tôi. Đằng xa, tôi vẫn nhìn thấy bóng dáng mẹ đang nhìn tôi. Tôi thầm hứa sẽ học hành thật tốt để không phụ lòng của mẹ. Tôi muốn hét thật to: Mẹ ơi! con yêu mẹ.
Đề: Viết bài văn kể về 1 kỉ niệm của em với người mà em yêu quý trong đó có sử dụng yếu tố miêu tả nội tâm
Bài làm
Tuổi thơ của ai cũng sẽ có thật nhiều kỉ niệm đáng nhớ. Chính nhờ những kỉ niệm muôn hình muôn vẻ đó, đã tạo nên một tuổi thơ nhiệm màu. Bản thân em cũng vậy. Và trong vô số kỉ niệm đó, em nhớ nhất vẫn là một lần em nói dối mẹ.
Kỉ niệm lần đó xảy ra khi em đang học lớp năm. Em được nhận xét là một cô bé thông minh nhưng lười biếng và thích nói dối. Ngày hôm đó, sau khi ngủ dậy, em cảm thấy chán nản, không muốn đi học. Vì vậy, em đã giả vờ như mình bị đau bụng. Khi thấy em đã muộn vẫn chưa xuống ăn sáng, mẹ liền chạy lên phòng kiểm tra. Mẹ đã rất lo lắng. Ngay lập tức, mẹ đi tìm dầu nóng xoa bóp bụng cho em. Trong giây phút, em cảm thấy hối hận vì đã lừa mẹ. Nhưng rồi em vẫn im lặng và lắc đầu. Một lát sau, thấy em mãi không đỡ. Mẹ liền bảo em hãy nằm nghỉ để mẹ gọi xin cô nghỉ buổi học hôm nay.
Chờ mẹ ra khỏi cổng, em liền sung sướng bật dậy, chạy ngay ra phòng khách ngồi chơi. Em mở tủ lạnh, lấy bánh kẹo ra, vừa xem phim vừa ăn trong sung sướng. Đúng lúc đó, em nghe thấy tiếng mở cửa, vội nhìn sang thì em thấy mẹ đứng đó. Khuôn mặt đỏ bừng, trên tay là một túi thuốc và lồng đựng cháo ấm. Dường như quá ngạc nhiên, mẹ đứng sững người lại, chỉ thốt lên “Sao con…”. Nhưng dường như đã hiểu ra vấn đề, mặt mẹ trở nên buồn bã, ánh mắt thất vọng nhìn về em. Rồi mẹ im lặng tiến về phía phòng bếp, đặt cháo và thuốc lên bàn rồi trở về phòng. Em cảm thấy hối hận vô cùng. Em liền lên phòng để xin lỗi mẹ:
- Con xin lỗi mẹ ạ, con đã nói dối mẹ để được nghỉ học hôm nay. Hành động đó thật là sai lầm, nhưng con mong mẹ hãy bỏ qua cho con nhé. Con xin hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ nói dối nữa. Nếu con phạm sai, thì mẹ đánh con thật đau vào là được.
Mẹ vẫn tiếp tục im lặng. Khiến em nghĩ rằng mình không được tha thứ, nước mắt cứ thế mà lăn dài trên má. Lúc này, rốt cuộc mẹ cũng phản ứng lại. Mẹ đưa đôi tay lên, lau đi dòng nước mắt của em, vuốt nhẹ lên trán em mà nói rằng:
- Con biết nhận lỗi như thế này mẹ vui lắm. Hãy nhớ mãi lời hứa này của con nhé. Mẹ sẽ giám sát con thật kĩ.
- Vâng ạ - Em trả lời với niềm hạnh phúc khôn cùng.
Từ sau lần đó, em như trở thành một con người hoàn toàn khác, em không nói dối và lười biếng nữa. Mà trở nên chăm chỉ, trung thực hơn. Sựt thay đổi tích cực đó, chính nhờ hành động giáo dục bằng tình thương của mẹ ngày hôm đó. Bài học này em sẽ ghi lòng tạc dạ mãi về sau.
*Bạn xem tham khảo bạn cần phải lên mạng thêm ý vào, mình viết hơi ngắn*
Mẹ tôi không phải là một hoa hậu thế giới hay một nữ hoàng Victoria nào đó, mẹ đơn giản chỉ là mẹ thôi. Hằng đêm, khi tôi đang say giấc nồng thì mẹ vẫn cặm cụi làm việc, đương đầu trước mọi chông gai của cuộc đời. Bàn tay mẹ gầy gầy xương xương như chứng tỏ sự khổ cực mà mẹ phải trải qua. Dáng mẹ nhỏ nhắn. Mái tóc đen đã lấm tấm vài sợi bạc. Tuổi đời đã ngoài bốn mươi nhưng mẹ vẫn chăm sóc cho tôi từng li từng tí. Sáng sớm khi tôi thức dậy đã thấy mẹ đi làm, nhưng trên bàn vẫn thơm phức tô mì mà mẹ đã dành cho tôi để tôi no bụng trước khi đi học. Trưa, khi tôi về vừa kịp ăn chén cơm mẹ nấu thì lại thấy cái dáng nhỏ nhắn của mẹ tất tả đi làm tiếp ca thứ hai. Tối, khi tôi đang học bài thì mẹ lại đang dọn dẹp nhà cửa. Bận rộn đủ việc nhưng mẹ rất quan tâm đến việc học hành của tôi. Những lúc tôi đạt điểm cao, trên gương mặt gầy gầy của mẹ lại nở một nụ cười tươi tắn hơn bao giờ hết.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK