Trang chủ Ngữ văn Lớp 8 bài văn hóa thân thành que diêm kể lại câu...

bài văn hóa thân thành que diêm kể lại câu chuyện của cô bé bán diêm trong giao thừa câu hỏi 2263930 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

bài văn hóa thân thành que diêm kể lại câu chuyện của cô bé bán diêm trong giao thừa

Lời giải 1 :

Que diêm nhỏ chỉ để thắp sáng,nhưng ánh sáng của nó vô cùng yếu ớt.Lên rồi lại vụt tắt!' Khi đã dùng xong thì chỉ có vứt chứ giữ làm gì .Cái  thân phận que diêm đây sẽ kể cho các bạn nghe về câu chuyện của ngưởi chủ tôi

Cô vừa đi vừa rao: “Ai mua diêm không? Ai mua diêm không?”. Tiếng rao của cô như lọt thỏm giữa niềm hân hoan của mọi người. Không có ai dừng lại để mua diêm cho cô.Họ thực sự rất vô tâm,chẳng chú ý đến cô bé,tôi còn thấy sót thay cho cô bé.Người đi trên đường vắng dần, đôi chân cô lạnh cóng, tê dại, gần như mất hết cảm giác. Giờ này mọi người đã về nhà cả, chẳng còn ai trên đường, thế mà cô vẫn chưa bán được que diêm nào. Co rất muốn về nhà nhưng cha cô bé lại độc ác nói rằng "Nếu hôm nay không bắn hết số diêm này thì đừng quay về nữa!".Cô bé cũng đã từng có một ngôi nhà ấm cúng. Mẹ cô rất yêu quý cô, nhưng vì bị bệnh nặng nên bà đã qua đời. Từ ngày mẹ mất, cha cô buồn rầu rồi trở thành một kẻ nghiện rượu, ngày nào cũng say khướt, ông ta bắt con gái đi bán diêm, bán không hết thì không được quay về nhà.Do bị một chiếc xe ngựa va chúng mà các anh em của tôi bị ướt không thể dùng đượcmà còn tôi ở trong túi áo cô chủ với lũ bạn .Cô đi mãi, đi mãi, đến trước một ngôi nhà lớn, đôi chân trần lạnh cóng không thể bước đi được nữa, cồ đành phải dừng lại. Trong nhà, rèm cửa sổ vẫn vén, ánh đèn từ trong nhà hắt ra, cô ghé mắt nhìn qua cửa sổ, mọi người trong nhà đang ngồi quây quần quanh một cái bàn. Lửa trong lò bốc lên cao, cây thông năm mới nhấp nháy đèn hoa được treo đầy những món đồ chơi nhỏ xinh xinh. Cô bé trong nhà đang ôm trong lòng một món quà mới được nhận, một con thỏ ngọc có đôi mắt đỏ tròn xoe, bộ lông trắng như tuyết, còn cậu bé đang vui thích ăn chiếc bánh kem thơm lừng mùi va ni. Cô bé đứng ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: “Mẹ mình còn sống thì cũng cho mình đồ chơi, và cho mình ăn ngon như thế”.Cô rút ra một que diêm và quẹt vào tường. Que diêm bốc cháy, cô vội khum bàn tay hơ vào ngọn lửa. Ngọn lửa tuy bé tí tẹo nhưng cũng làm cho đôi bàn tay của cô có cảm giác hơi ấm lên. Cô mơ màng cảm thấy như mình ngồi bên lò sưởi, lửa cháy rừng rực và ấm áp biết bao! Cô vừa duỗi chân ra sưởi ấm, ngọn lửa liền tắt ngay, lò sưởi biến đâu mất. Trong tay chỉ còn lại một khúc tàn diêm vừa cháy.Cô cúi đầu nhìn bó diêm trong tay thầm nghĩ: “Mình sẽ đốt một que diêm khác, lò sưởi nhất định sẽ hiện ra”. Cô bé lại quẹt diêm vào tường, que diêm bốc cháy chiếu sáng một vùng. Cô ngắm nhìn ngọn lửa chờ đợi, cô nhìn thấy một cái bàn thật lớn, trên bàn có những chiếc đĩa thật đẹp bày đầy những thức ăn ngon. Cô bé vui mừng đến trước cái bàn, ngắm nhìn những món ăn thịnh soạn.“Nhất định là ăn ngon lắm đây”, cô bé nuốt nước bọt. “Đây chắc là do mẹ ở trên trời gửi xuống cho mình”, cô bé giơ tay định cầm lấy chiếc bánh ngọt, bỗng cả bàn đầy thức ăn ngon lành biến mất trong nháy mắt giống như cái lò sưởi, que diêm lại tắt.Cô lại quẹt que diêm thứ ba. Ngọn lửa dần sáng lên, chiếu sáng cả xung quanh, sáng như ban ngày vậy. Lúc đó, trong ánh sáng hiện ra một cây thông năm mới rất lớn. “Ôi, đẹp quá!”, cô không dám tin vào mắt mình nữa. Đúng là một cây thông năm mới rồi. Trên cành thông treo đầy những ngôi sao nhỏ xíu đủ màu sắc, lại còn bao nhiêu là cây nến đang cháy sáng. Những ngọn nến cứ cháy mãi, làm cho đêm đông cũng trở nên ấm áp.“Ôi, những ngọn nến mới đẹp làm sao, nó cũng toả ấm đây, mình phải sưởi tay mới được”. Cô bé giơ đôi bàn tay lạnh cóng lên. Những ngọn nến trên cây thông bỗng nhiên chuyển động xếp thành hàng dài uốn lượn bay đi, phát ra ánh sáng lung linh trông như một dải lụa. “Đẹp quá, chắc chúng bay lên trời rồi!” Cô bé thẫn thờ nhìn những ngọn nến bay lên trời biến thành những ngôi sao nhỏ xíu đang nhìn cô.“Giá mình cũng biến thành một ngôi sao thì tốt biết bao, mình sẽ bay lên trời tìm mẹ”. Khi các ngọn nến bay hết thì cây thông cũng biến mất. Cô bé đứng nhìn trân trân lên bầu ười, bất động. Bỗng vụt, một ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống một nơi rất xa. Cô bé lại nhớ đến mẹ.Ngày mẹ còn sống, đêm nào mẹ cũng kể chuyện cho cô nghe. Mẹ thường bảo cô nếu trên trái đất này có một người tốt bụng qua đời thì linh hồn của họ sẽ được bay lên trời và trên trời sẽ rơi xuống một ngôi sao băng, đó là giọt nước mắt của Thượng đế. Cô bé thầm cầu xin: “Thượng đế ơi, hãy cho con gặp mẹ đi”. Cô lại rút ra một que diêm và quẹt. Que diêm lại bốc cháy, cô chăm chăm nhìn ngọn lửa chờ đợi. Qua ngọn lửa, cô nhìn thấy một bóng người chầm chậm đi tới.“Mẹ ơi!”, cô vui mừng reo lên. Mẹ mỉm cười giơ tay về phía cô. Trong vòng tay âu yếm của mẹ, cô cảm thấy không có gì ấm áp hơn. Cô vừa khóc vừa kể cho mẹ nghe câu chuyện đau lòng của mình. “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm”, mẹ gật đầu nhìn cô trìu mến. Lúc này, cô thấy ngọn lửa của que diêm ngày càng yếu dần, cô sợ lửa tắt thì mẹ cô lại biến mất.“Ôi!”, cô bé kêu thất thanh. “Mẹ ơi, con không muốn xa mẹ. Con muốn đi cùng với mẹ, mẹ đừng bỏ con ở lại một mình”. Cô bé khóc nấc lên, cô nắm lấy áo mẹ như muốn giữ mẹ lại. Nhưng tay mẹ dần rời ra và bóng mẹ cũng mờ dần.“Nhất định con phải giữ mẹ lại”, cô bé vội vàng lấy ra tất cả những que diêm còn lại quẹt lên tường. Cả bó diêm bốc cháy, mọi vật bừng sáng, cô bé lại cảm thấy mẹ đang ôm mình. Mẹ mỉm cười.Lúc đó là lúc mà cô chủ đã rời khỏi mặt đất về với mẹ

Tôi chỉ muốn quá đây mọi người trên trái đất luôn yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, không có ai bị đói, bị rét, không có ai bị nghèo khổ. Cầu chúc cho mọi người được sống cuộc đời đầy ắp niềm vui và tiếng cười.

Thảo luận

-- 5 sao cho mik dc ko ạ
-- Bạn có nhóm ko ? nếu có cho xin link vào nhóm
-- https://hoidap247.com/nhom-350
-- bn vào ko
-- cái này bạn copy à

Lời giải 2 :

Cô vừa đi vừa rao: “Ai mua diêm không? Ai mua diêm không?”. Tiếng rao của cô như lọt thỏm giữa niềm hân hoan của mọi người. Không có ai dừng lại để mua diêm cho cô.Họ thực sự rất vô tâm,chẳng chú ý đến cô bé,tôi còn thấy sót thay cho cô bé.Người đi trên đường vắng dần, đôi chân cô lạnh cóng, tê dại, gần như mất hết cảm giác. Giờ này mọi người đã về nhà cả, chẳng còn ai trên đường, thế mà cô vẫn chưa bán được que diêm nào. Co rất muốn về nhà nhưng cha cô bé lại độc ác nói rằng "Nếu hôm nay không bắn hết số diêm này thì đừng quay về nữa!".Cô bé cũng đã từng có một ngôi nhà ấm cúng. Mẹ cô rất yêu quý cô, nhưng vì bị bệnh nặng nên bà đã qua đời. Từ ngày mẹ mất, cha cô buồn rầu rồi trở thành một kẻ nghiện rượu, ngày nào cũng say khướt, ông ta bắt con gái đi bán diêm, bán không hết thì không được quay về nhà.Do bị một chiếc xe ngựa va chúng mà các anh em của tôi bị ướt không thể dùng đượcmà còn tôi ở trong túi áo cô chủ với lũ bạn .Cô đi mãi, đi mãi, đến trước một ngôi nhà lớn, đôi chân trần lạnh cóng không thể bước đi được nữa, cồ đành phải dừng lại. Trong nhà, rèm cửa sổ vẫn vén, ánh đèn từ trong nhà hắt ra, cô ghé mắt nhìn qua cửa sổ, mọi người trong nhà đang ngồi quây quần quanh một cái bàn. Lửa trong lò bốc lên cao, cây thông năm mới nhấp nháy đèn hoa được treo đầy những món đồ chơi nhỏ xinh xinh. Cô bé trong nhà đang ôm trong lòng một món quà mới được nhận, một con thỏ ngọc có đôi mắt đỏ tròn xoe, bộ lông trắng như tuyết, còn cậu bé đang vui thích ăn chiếc bánh kem thơm lừng mùi va ni. Cô bé đứng ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: “Mẹ mình còn sống thì cũng cho mình đồ chơi, và cho mình ăn ngon như thế”.Cô rút ra một que diêm và quẹt vào tường. Que diêm bốc cháy, cô vội khum bàn tay hơ vào ngọn lửa. Ngọn lửa tuy bé tí tẹo nhưng cũng làm cho đôi bàn tay của cô có cảm giác hơi ấm lên. Cô mơ màng cảm thấy như mình ngồi bên lò sưởi, lửa cháy rừng rực và ấm áp biết bao! Cô vừa duỗi chân ra sưởi ấm, ngọn lửa liền tắt ngay, lò sưởi biến đâu mất. Trong tay chỉ còn lại một khúc tàn diêm vừa cháy.Cô cúi đầu nhìn bó diêm trong tay thầm nghĩ: “Mình sẽ đốt một que diêm khác, lò sưởi nhất định sẽ hiện ra”. Cô bé lại quẹt diêm vào tường, que diêm bốc cháy chiếu sáng một vùng. Cô ngắm nhìn ngọn lửa chờ đợi, cô nhìn thấy một cái bàn thật lớn, trên bàn có những chiếc đĩa thật đẹp bày đầy những thức ăn ngon. Cô bé vui mừng đến trước cái bàn, ngắm nhìn những món ăn thịnh soạn.“Nhất định là ăn ngon lắm đây”, cô bé nuốt nước bọt. “Đây chắc là do mẹ ở trên trời gửi xuống cho mình”, cô bé giơ tay định cầm lấy chiếc bánh ngọt, bỗng cả bàn đầy thức ăn ngon lành biến mất trong nháy mắt giống như cái lò sưởi, que diêm lại tắt.Cô lại quẹt que diêm thứ ba. Ngọn lửa dần sáng lên, chiếu sáng cả xung quanh, sáng như ban ngày vậy. Lúc đó, trong ánh sáng hiện ra một cây thông năm mới rất lớn. “Ôi, đẹp quá!”, cô không dám tin vào mắt mình nữa. Đúng là một cây thông năm mới rồi. Trên cành thông treo đầy những ngôi sao nhỏ xíu đủ màu sắc, lại còn bao nhiêu là cây nến đang cháy sáng. Những ngọn nến cứ cháy mãi, làm cho đêm đông cũng trở nên ấm áp.“Ôi, những ngọn nến mới đẹp làm sao, nó cũng toả ấm đây, mình phải sưởi tay mới được”. Cô bé giơ đôi bàn tay lạnh cóng lên. Những ngọn nến trên cây thông bỗng nhiên chuyển động xếp thành hàng dài uốn lượn bay đi, phát ra ánh sáng lung linh trông như một dải lụa. “Đẹp quá, chắc chúng bay lên trời rồi!” Cô bé thẫn thờ nhìn những ngọn nến bay lên trời biến thành những ngôi sao nhỏ xíu đang nhìn cô.“Giá mình cũng biến thành một ngôi sao thì tốt biết bao, mình sẽ bay lên trời tìm mẹ”. Khi các ngọn nến bay hết thì cây thông cũng biến mất. Cô bé đứng nhìn trân trân lên bầu ười, bất động. Bỗng vụt, một ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống một nơi rất xa. Cô bé lại nhớ đến mẹ.Ngày mẹ còn sống, đêm nào mẹ cũng kể chuyện cho cô nghe. Mẹ thường bảo cô nếu trên trái đất này có một người tốt bụng qua đời thì linh hồn của họ sẽ được bay lên trời và trên trời sẽ rơi xuống một ngôi sao băng, đó là giọt nước mắt của Thượng đế. Cô bé thầm cầu xin: “Thượng đế ơi, hãy cho con gặp mẹ đi”. Cô lại rút ra một que diêm và quẹt. Que diêm lại bốc cháy, cô chăm chăm nhìn ngọn lửa chờ đợi. Qua ngọn lửa, cô nhìn thấy một bóng người chầm chậm đi tới.“Mẹ ơi!”, cô vui mừng reo lên. Mẹ mỉm cười giơ tay về phía cô. Trong vòng tay âu yếm của mẹ, cô cảm thấy không có gì ấm áp hơn. Cô vừa khóc vừa kể cho mẹ nghe câu chuyện đau lòng của mình. “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm”, mẹ gật đầu nhìn cô trìu mến. Lúc này, cô thấy ngọn lửa của que diêm ngày càng yếu dần, cô sợ lửa tắt thì mẹ cô lại biến mất.“Ôi!”, cô bé kêu thất thanh. “Mẹ ơi, con không muốn xa mẹ. Con muốn đi cùng với mẹ, mẹ đừng bỏ con ở lại một mình”. Cô bé khóc nấc lên, cô nắm lấy áo mẹ như muốn giữ mẹ lại. Nhưng tay mẹ dần rời ra và bóng mẹ cũng mờ dần.“Nhất định con phải giữ mẹ lại”, cô bé vội vàng lấy ra tất cả những que diêm còn lại quẹt lên tường. Cả bó diêm bốc cháy, mọi vật bừng sáng, cô bé lại cảm thấy mẹ đang ôm mình. Mẹ mỉm cười.Lúc đó là lúc mà cô chủ đã rời khỏi mặt đất về với mẹVâng! Đó chính là câu chuyện về cô chủ nhỏ của tôi – cô bé bán diêm tội nghiệp trên đất nước Đan Mạch từ thế kỉ XIX. Mọi người ơi, cuộc đời ơi, hãy yêu thương con trẻ! Hãy dành cho trẻ thơ một cuộc sống bình yên và hạnh phúc! Hãy biến những mộng tưởng đằng sau ánh lửa diêm chúng tôi thành hiện thực ngọt ngào! Đó chính là khát khao mà que diêm bé nhỏ tôi muốn gửi gắm tới các bạn thông qua câu chuyện nhỏ này.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 8

Lớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK