Trang chủ Ngữ văn Lớp 9 tự sáng tác 1 câu chuyện mà em lấy nó...

tự sáng tác 1 câu chuyện mà em lấy nó làm dấu ấn trong đời ( dài khoảng 20-40 dòng , cáng dài càng tốt ) Ngoài lề : làm về j cũng đc , ngôn tình cũng đc ạ

Câu hỏi :

tự sáng tác 1 câu chuyện mà em lấy nó làm dấu ấn trong đời ( dài khoảng 20-40 dòng , cáng dài càng tốt ) Ngoài lề : làm về j cũng đc , ngôn tình cũng đc ạ

Lời giải 1 :

Một cậu con trai tên là Khánh đang đá bóng dưới sân trường thì đột nhiên có 1 bóng người lướt qua làm Khánh mất đà và ngã lăn ra .Đó là Phượng , người bạn thân của Khánh suốt bao năm qua . Thực ra Khánh đã thích Phượng từ 2 năm trước. Trước 2 năm ấy , Khánh học rất dở , cô giáo phàn nàn về Khánh rất nhiều nhưng cho đến khi hằng đêm chỉ nghĩ đến Phượng , đâu đâu cũng nhớ đến Phượng thì cậu nhận ra rằng mình đã thích Phượng từ bao giờ và luôn luôn cố gắng về mọi mặt để được sánh vai cùng với Phượng . Vì có sự tiến bộ vượt bậc và nhất là môn sinh nên hay được cô khen ngợi và cho vào đội tuyển. Đội tuyển lúc đầu có 3 người là Khánh ,Dung và Sơn nhưng rồi Sơn rời ra vì quá áp lực. Còn Dung thì rời ra vì tiếp thu quá chậm. Chỉ còn lại 1 mình Khánh trong đội tuyển nên cô đành cho Phượng đi cùng. Chính vì Phượng vào sau nên cô và Khánh rất quan tâm đến Phượng.  Chính vì sự quan tấm đó đã làm cho tình bạn đó ngày càng to lớn dần lên. Khánh thường mua hoặc làm đồ ăn vặt mang vào phòng ăn và còn chia sẻ với phòng lý bên cạnh. Bên đó có Phúc là người cùng làng với Khánh và Giang thì là chị họ của Khánh nên 2 phòng rất thân thiết với nhau. Ngày ngày , 2 cô giáo và 4 học sinh hay ngồi ăn và nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Ở phòng ngay dưới là phòng bồi sử. Vì khoảng cách cũng khá gần nên bọn bồi sử là Yến và Mai anh cũng hay lên cùng góp vui với đống đồ ăn. Nhưng Phượng lại không thích Yến cho lắm và cả Khánh cũng vậy do Yến hay hớt lẻo , lắm chuyện và háu ăn. Có 1 hôm, phòng lý ko đi học, Khánh mua cho Phượng cốc trà sữa mang vào trường. Khánh và Phượng ở trong lớp uống và trò chuyện với nhau thì đột nhiên Yến lên và ganh tị với Phượng vì được Khánh mua cho đồ ăn. Khánh đành đưa tiền cho Yến thích mua gì thì mua. Yến giựt lấy và chạy bay biến. Tranh thủ lúc cô chưa lên , Khánh rủ mấy đứa đi đá bóng và trận đấu này chính là trận ở đầu câu chuyện. Khánh ngã và để lại 1 vết sẹo ở cạnh bàn chân. Ngày qua tháng lại, thoắt đã nửa học kì, Khánh và Phượng vẫn với đôi mắt lờ đờ buồn ngủ trong căn phòng se lạnh của gió cuối mùa thu và những lời giảng của cô . Tuy đôi mắt cứ rít lại mà đôi bạn ấy vẫn không dám ngủ vì cô ngay trước mặt để canh Khánh và Phượng học thuộc cả đống tài liệu dầy cộp. Khi cô đi sang phòng lý nói chuyện là 2 đứa đều thở phào nhẹ nhõm. Lắm khi cô còn đi lên tận huyện hoặc đi họp cả tiếng đồng hồ mới về nên Khánh và Phượng quậy tan tành cái lớp. Nào là cầm gậy vụt nhau rồi đuổi nhau quanh lớp , nào là lôi kính hiển vi ra soi đủ thứ hay nghịch những mô hình sinh học.... Đúng là nghịch thật ! Nói là vụt nhau thế thôi nhưng Khánh sợ Phượng 1 vành . Hễ Phượng cáu 1 cái là ko dám ho he tí nào cả. Nhưng cũng có lúc trêu đùa nhau vã cả mồ hôi như dọa nhau : " Cô về kìa mày ơi ! " hay nhốt nhau vào cái tủ trống....Trò đùa kết thúc, 2 đứa đã thấm mệt nhưng vẫn ko chịu học mà lên bảng vẽ bừa phứa lung tung. 2 đứa thường phá hoại những " kiệt tác " của nhau. Nhưng Khánh vẫn phải nhường Phượng về tất cả mọi thứ như chơi game , học tập ,.......vì Phượng hay " dọa nạt " rằng :" Tao đi giày ". Trước đó , cứ nhắc đến Phượng đi giày là sợ lắm vì Phượng đã từng " vô tình " sút bay " bộ ấm chén " của Khánh 2 lần và đó là hình phạt riêng cho Khánh khi ko nghe lời. Nhẹ hơn thì túm tóc tạt tai tát tới tấp hay thụi vào ngực , eo thôi chứ mấy😫....Phượng còn hay bắt Khánh đi rủ Phượng đi học nên đã có đợt 2 xe tí đâm vào nhau và Khánh ngã nhào ra đường 1 lúc sau mới đứng dậy vì buồn cười còn Phượng thì cứ ngồi trên xe với vẻ mặt : mày làm như t đinh ăn thịt mày ờ ?. Có hôm trên đường đi thì gặp con giông siêu to khổng lồ nên 2 đứa phải ghé vào 1 nhà bên đường để trú tạm....Rồi sau đó 1 vào hôm , Khánh được Phượng rủ đi học võ. Ở đây Khánh phát hiện ra Phượng cũng có 1 vết sẹo y như Khánh ở cạnh bàn chân. Quá ngạc nhiên , Khánh vội vã nói với Phượng và Phượng chỉ cười thôi. Rồi lúc đang tập võ , Phượng vô tình giẫm phải mảnh thủy tinh và chảy máu Khánh lúc ấy mới để ý dưới sàn có rất nhiều mảnh thủy tinh vụn rơi vương vãi khắp nơi. Khánh dọn dẹp sạch sẽ rồi tập tiếp. Ai dè, lúc chống đẩy Khánh lại bị mảnh thủy tinh còn sót lại ghim vào bàn tay. Hai đứa lại ngồi với nhau suốt tiết trong phòng y tế. Trên con đường trở về tối om, vắng tanh và dài đằng đẵng ấy, hai người trò chuyện với nhau và còn hát cho nhau nghe. Qua bao lần để ý , Khánh nhận ra lần nào Phượng cũng hát 1 bài gì đó. Ko trc thì sau Phượng cũng sẽ hát bài đó. Khánh vẫn ung dung , thư thả mà nghe và đến lúc nhà ai người ấy về thì thường Khánh chào tạm biệt Phượng bằng những cái vỗ lưng .Phượng bảo : " đợi sáng mai rồi xem " và cái kết sáng hôm sau nhắc cho Phượng nhớ mà Phượng còn ko nhớ nổi....Đúng là não cá vàng.Và cứ thế, mỗi khi tạm biệt là lại vỗ lưng nhau 1 cái. Niềm vui bấy lâu nay của Khánh đã dần tắt vì Phượng đã có người yêu trên trường võ. 

......còn nữa......

Thảo luận

-- Ko ms nx E off đây Bye bye
-- Iu 2 ng nhìu ❤️
-- hì hì
-- Cừi🙂
-- =="
-- ...
-- ;-;
-- :-:

Lời giải 2 :

       Gió vẫn thổi, mưa lạnh vẫn tuôn xối xả, mùi đất nồng xốc lên cánh mũi một cách thô bạo, nhưng trong nhà đóa Hướng Dương vẫn rực rỡ, vẫn hiên ngang đứng thắng. . . như em vậy. Người con gái tôi yêu!

        Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nhỉ ? Kể từ lúc ấy ?

        Cao trung năm nhất, tôi từng thích em, từng lặng lẽ ngắm nhìn em trong thư viện lựa sách, từng chạy theo mỗi khi em đi qua con đường vắng tanh, sợ em gặp chuyện gì. Cũng may, nhà tôi cùng một con ngõ nhỏ với em, vì thế mới có dịp gặp em mỗi ngày.

"Vân Chi cho cậu này"

        Đó là cuốn sổ sáng tác truyện tranh mà tôi dày công vẽ nên. Tôi chưa từng cho ai biết, cũng chưa từng nói cho ai. Chỉ có mình em, vì em là ngoại lệ . . .

"Cho tớ ?" - Cô ấy hớn hở cầm lấy, rồi nở nụ cười mà tôi đã say đắm từ lâu

        Tôi ngại lắm chứ, đứng trước mặt người con gái mà mình thương, làm sao không ngại cho được. Tai tôi đỏ dần hết cả lên, miệng lắp bắp không nói nên hồn.

"C-Cái này. Ừ thì nói chung là. . . Thôi mai gặp lại sau nhé!"

        Có phải tôi ngốc lắm không ? Mãi mới có cơ hội tiếp cận người mình đơn phương mà lại phủi tay chào tay chào tạm biệt. Lúc đó cũng ngây thơ lắm, cứ nghĩ rằng mai gặp lại, mai nữa cũng gặp lại, mai nào cũng gặp lại cơ, nhưng không ngờ tôi đã quá sai lầm . . . 

         Mấy ngày sau, hôm nào Vân Chi cũng chủ động rủ tôi đi học, đi chơi, đi mua sắm, đi công viên, . . . Người ngốc đến đâu thì cũng phải biết chứ. Chẳng phải là cô ấy có ý với tôi hay sao ?

          Vân Chi thích Hoa Hướng Dương, rất thích! Cặp cũng có hình Hoa Hướng Dương, kẹp tóc cũng có màu loang như Hoa Hướng Dương, cả vườn cũng trồng toàn Hoa Hướng Dương, chỉ cần nhìn thấy Hoa Hướng Dương là mắt cô sáng rực như tia điện. Có lần tôi hỏi Vân Chi

"Tại sao cậu lại thích Hoa Hướng Dương đến thế ?"

"Sau nay tớ sẽ nói cho" Rồi cười một cách tinh nghịch

          Cứ thế quan hệ của chúng tôi có chút tiến triển. Hôm nay, ngày thứ bảy, tôi quyết định sẽ tỏ tình cô ấy! Nhất định tôi sẽ làm được. . . Khi hai đứa đang đi bộ trong công viên vắng người, tôi chọn đây là thời điểm tốt.

"Vân Chi, tớ bảo này . . . "

"A, tóc cậu dính lá kìa, để tớ lấy cho"

          Cô ấy gỡ chiếc lá xuống, không chờ đợi, tôi nắm nhẹ lên bàn tay nhỏ nhắn ấy, nói:

"Tớ thích cậu. . . !"

" . . . "

         Cô ấy nhẹ nhàng cười, chúng tôi cứ đứng đó cho đến khi gió ngừng thổi, lá ngừng bay, hoàng hôn đổ bóng.

"Chúng ta về thôi . . . "

         Cứ thế, đến hết con đường chúng tôi vẫn không nói câu gì . . . 

"Tử Lâm, chào !!<33"

         Tôi ngẫn ngờ hồi lâu rồi mỉm cười đáp lại, . . . 

          Mấy ngay sau, chúng tôi vẫn tiếp tục mối quan hệ bạn bè, nhưng tôi muốn làm rõ chuyện này. Dù phải trả giá như thế nào, tôi vẫn cá cược với quyết định này. . .

           Khi đang đi bộ trên con đường đầy hoa, tôi mở lời

"Vân Chi, lần trước tớ có . . . nói . . . "

"Đừng nói nữa!"

" . . . "

"Tớ xin lỗi, tớ không thể"

             Rồi cô ấy đi, lại đi. . . 1 năm sau, khi đang ung dung xem TV, tôi nhận được một cuộc gọi của mẹ Vân Chi. Bà nói rằng cô ấy đã chết vì ung thư tuyến tụy. Tôi sững sờ trước thông tin ấy, vội vã đi đến nhà cô. Bàn hương trước mặt, ảnh đó không thể nhầm lẫn sang ai được!

             Thông tin quá đột ngột, tôi chưa biết nên làm thế nào thì . . .

"Tử Lâm, qua đây nói chuyện với bác chút"

" . . ."

"Cái này, con bé nói đưa cho cháu, xin cháu hãy nhận lấy"

              Tôi nắm lấy cuốn sổ trong tay, là cuốn sổ truyện tranh hồi trước mà tôi tặng cô ấy! 3 tiếng sau, tôi lại trở về nhà, lòng nặng như chì, chỉ muốn ngồi yên một chỗ. Tôi nhớ cô ấy, rất nhớ, tiếng cười trong sáng, ánh mắt dịu dàng, . . . làm sao tôi quên được chứ . . Suốt một tuần, tôi nghỉ làm việc ở nhà, chỉ uống bia, vỏ lon bừa tứ lung tung. Trong cơn say, tôi vớ lấy cuốn sổ ấy, lật lại đọc. Những ô truyện tôi vẽ, tất cả đều mới như vừa vẽ hôm qua. Đọc hết tôi lật trang tiếp theo. Nó đã trở thành nhật ký của Vân Chi

- Ngày 20/3 mình gặp Tử Lâm đang đi theo mình, thấy rất vui ^^

- Ngày 21/3 cậu ấy mời mình đi xem phim, vui quá!!

- Ngày 22/3 Tử Lâm hỏi tại sao mình thích Hoa Hướng Dương, hmm.. . không nói, không nói ^^

- Ngày . . . . 

       Dần dần đều trôi qua, đến một trang. . . 

- Ngày 15/4 Tử Lâm, tỏ tình với mình, nhưng mà mình sắp không còn thời gian nữa rồi :((

        "Cuối cùng, gửi cậu Tử Lâm, khi cậu đọc bức thư này, chắc tớ đã chết rồi, tớ chỉ mong rằng cậu sẽ sống thật tốt, pải thật tốt thì tớ mới ra đi thanh thản được. Lúc trước tớ nói không thích cậu là nói dối, tớ thích cậu từ lâu lắm rồi. Nhưng vì căn bệnh quái ác này, tớ không thể làm cậu đau lòng. Tớ thực sự xin lỗi. Tớ nhớ cậu hỏi tại sao tớ thíc Hoa Hướng Dương là bởi vì . . . Hoa Hướng Dương tượng trưng cho sự thẳng thắn, lòng kiên định, sự rực rỡ, sự hạnh phúc, may mắn. Nó giống như ánh nắng vậy, không bao giờ tắt dù cho ai có can thiệp đến. Cậu cũng sẽ như vậy phải không ? Ánh nắng Mặt Trời của tớ ?"

           Người ta nói đàn ông sẽ rất ít khi khóc, nhưng tôi khóc rồi, tôi khóc thật rồi. . . .

           Hôm sau, tôi đi mua một bó Hướng Dương, đến đặt trước mộ của Vân Chi

"Vân Chi, cảm ơn cậu, thật sự, cảm ơn cậu!"

- Thông điệp: Nắng sẽ không vì ai mà tắt. Gió cũng không vì ai mà ngừng thổi. Vì thế hãy gạt bỏ đau thương sang một bên, sống thật tốt bên những người thân yêu của mình!

$@HannLyy$

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 9

Lớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK