Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 Câu 1: (8,0 điểm) "Rế siêng không ngai đất nghèo...

Câu 1: (8,0 điểm) "Rế siêng không ngai đất nghèo Tre bao nhiêu rễ bấy nhiều cần cù Vươn mình trong gió tre đu Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành Yêu nhiều nắn

Câu hỏi :

Giúp tớ vs ạ Camon các cậu trc ạ

image

Lời giải 1 :

Câu 1:

a) Biện pháp tu từ được sử dụng trong đoạn thơ trên là nhân hóa. 

b)

  Đoạn thơ trước hết vẽ lên trước mắt ta một bức tranh tre xanh cao vút trên nền trời xanh thẳm, màu xanh của tre hòa quyện cùng màu xanh của bầu trời - một cảnh sắc yên bình, êm ả thân thuộc nơi làng quê Việt Nam. Thể thơ lục bát, gần gũi, giản dị, đời thường cùng với việc sử dụng biện pháp nghệ thuật nhân hoá tinh tế và ngôn ngữ chính xác, điêu luyện, nhà thơ Nguyễn Duy đã dựng lên hình ảnh cây tre tượng trưng cho hình ảnh con người Việt Nam với những phẩm chất vô cùng cao quý:

                        "Rễ siêng không ngại đất nghèo
                      Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù"
                         "Vươn mình trong gió tre đu
                          Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành"
                          "Yêu nhiều nắng nỏ trời xanh
                Tre xanh không đứng khuất mình bóng râm"

Tre siêng năng, cần cù, chăm chỉ. Tre lạc quan, yêu đời. Tre mang khí phách kiên cường, bất khuất, hiên ngang. Cây tre đã trở thành biểu tượng đẹp đẽ về đất nước và con người Việt Nam.

Câu 2: 

   Sau khi gây ra cái chết thảm thương cho Dế Choắt, tôi thật sự hối hận lắm. Tôi đem xác cậu đến chôn vào một vùng cỏ bùm tum và đắp thành nấm mộ to. 

  

   Lúc này, trời đã ngả về chiều. Mặt trời chiếu những tia nắng cuối cùng của ngày xuống đất, rồi tắt hẳn. Trên bầu trời, mây như ngừng trôi, vạn vật đều im ắng, chỉ còn âm thanh nức nở vang vọng mãi trong không gian.

   Trong khung cảnh buồn đến não ruột ấy, vẫn có một người đứng bên mộ Dế Choắt, đó không phải ai khác mà chính là tôi. Tôi xót xa quá! Giá mình không trêu chị Cốc thì Choắt đâu ra nông nỗi này. Anh mà chết cũng chỉ vì cái tội ngông cuồng dại dột của tôi mà thôi. Tôi hối lắm! Tôi hối hận lắm! Anh Choắt ạ! Anh ở dưới suối vàng xin hãy yên tâm mà an nghỉ. Tôi sẽ không bao giờ phụ lời dặn dò của anh đâu!

  Tôi cúi xuống vốc một nắm đất, đắp lên mộ Choắt. Rồi, tôi đứng lặng hồi lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của mình.

   Gió vẫn thổi. Cỏ cây lao xao như chia buồn cùng anh bạn Choắt. Mặt trời đã lặn hẳn. 

Màn sương đã buông xuống. Tôi nhìn mộ Choắt lần cuối rồi quay gót ra đi.

  " Tạm biệt Choắt!"

Chúc bạn học tốt!

Xin ctlhn cho nhóm nhé!

      

Thảo luận

-- An ới qua nhận xét câu ms nhất của t đc ko nhìn nó tào lao quá:">>
-- oki

Lời giải 2 :

a, biện pháp tu từ được sử dụng trong đoạn thơ trên là nhân hóa qua cả đoạn thể hiện sự kiên trì cần cù của tre như người việt nam cố gằng kiên trì vượt qua đại dịch covid

b,Từ lâu tre đã trở thành người bạn của ng dân Việt Nam , là biểu tượng cho những phẩm chất của con người Việt Nam : nhũn nhặn , đoàn kết , thuỷ chung , bất khuất ... Tre thường mọc gần nhau theo khóm tạo thành những lũy tre xanh rì rào trong gió. Từ bao đời nay, tre mọc luôn đứng cạnh nhau chứ không hề riêng lẻ. Nó cũng giống như tinh thần đoàn kết của nhân dân Việt Nam vậy. Trong cuộc chiến đấu bảo vệ quê hương đất nước, tre cũng gắn bó cùng dân tộc. Ta kháng chiến, tre lại là đồng chí chiến đấu của ta... Gậy tre, chông tre chống lại sắt thép của quân thù... Tre giữ làng, giữ nước, giữ mái nhà tranh, giữ đồng lúa chín. Tre hi sinh để bảo vệ con người. Chính trong hoàn cảnh chiến đấu, tre bộc lộ nhiều phẩm chất cao quí khác: thẳng thắn, bất khuất Trúc dẫu cháy, đốt ngay vẫn thẳng. Tre lại vì ta mà cùng ta đánh giặc. Dù bất cứ chỗ nào, đất có cằn cỗi bao nhiêu thì tre vẫn cứ vươn lên xanh tốt giống như tinh thần vươn lên trước mọi khó khăn thử thách trong cuộc sống của người dân lao động. Yêu sao cây tre Việt Nam. Tre không khác gì một người bạn của con người và cũng là hiện thân của đức tính con người Việt Nam. Dù cho đến ngàn đời sau, khi công nghệ có phát triển thìtre vẫn luôn tồn tại trong tâm hồn dân tộc như những gì gần gũi và thân thương nhất.

câu 2

Mỗi năm, khi đông qua xuân tới, tôi lại bồi hồi khi thấy mình đứng tuổi. Nhìn các dế con, dế cháu bây giờ tôi như nhìn thấy chính mình của nhiều năm về trước, cũng nhanh nhẹn, nhiệt tình nhưng hay xốc nổi. Vì thế, thỉnh thoảng tôi kể lại cho con cháu nghe về cuộc phiêu lưu trước đây, giúp chúng rút ra bài học bổ ích. Bỗng nhớ tới anh bạn Dế Choắt hàng xóm, tôi kể lại cho chúng nghe một kỉ niệm buồn mà tôi không bao giờ muốn nhắc lại nữa...

Hôm đó, một buổi sáng mùa xuân, mưa bụi bay lất phất. Dế con, dế cháu hội họp đông đủ ở nhà tôi. Trong niềm xúc động, tôi bùi ngùi nhớ về anh bạn Dế Choắt đáng thương, vì tôi mà nhận một kết cục bi thảm. “Các con biết không, trước đây ta có một người bạn hàng xóm Dế Choắt. Nhà anh ở ngay kế bên nhà ta. Không được may mắn khoẻ mạnh, Choắt yếu ớt, ốm đau thường xuyên. Nhìn anh ta đã thấy ngay cái vẻ yếu đuối, sợ sệt. Người gầy gò và dài lêu nghêu như một gã nghiện thuốc phiện.... còn mặt mũi thì lúc nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Tính nết thì ăn xổi ở thì, cũng do hay ốm đau mà Choắt không làm được gì cả. Cái nhà anh ta ở mới tuềnh toàng làm sao, đào rất nông mà không có các ngách thông nhau để chạy khi hiểm nghèo. Thật không có đầu óc nhìn xa trông rộng. Choắt ăn ở như thế làm ta tức tối lắm mà sinh ra coi thường. Ta khoẻ mạnh, nhanh nhẹn, lại thêm tính nông nổi của tuổi trẻ nên Choắt sợ lắm. Có hôm sang chơi, nhìn nhà cửa luộm thuộm, bề bộn, ta lên giọng mắng mỏ, dạy cho Choắt một bài học. “Ôi thôi, chú mày ơi! Chú mày có lớn mà chẳng có khôn”. Lúc đó không hiểu sao ta lại nói như vậy với một anh chàng ốm yếu chăng làm được gì như Dế Choắt. Có lẽ ta không còn đủ tỉnh táo để suy xét điều gì nữa, ta chỉ nói cho sướng miệng, chỉ muốn ra oai để thoả mãn tính tự kiêu của mình mà không để ý đến cảm giác người khác như thế nào. Trước những lời mắng mỏ của ta, chàng Dế chỉ im lặng ngoan ngoãn. Càng như thế ta càng cho mình ghê gớm lắm. Rồi Choắt dè dặt nhờ vả ta đáo giúp một cái ngách thông sang bên nhà mình, phòng khi tắt lửa tối đèn có thể chạy sang. Nhưng lúc đó, tính ích kỉ, coi thường người khác của ta trỗi dậy mạnh mẽ. Không suy nghĩ, ngay lập tức ta thẳng thừng từ chối và không quên kèm theo một điệu bộ khinh khỉnh. Xong, ta ra về mà trong lòng không một chút bận tâm, bỏ mặc anh Choắt đáng thương...

Cái thói hung hăng, hống hách ấy chỉ mang vạ vào thân thôi các con biết không. Vì cái thói ấy mà giờ đây ta vẫn còn ôm một nỗi ân hận, ân hận mãi suốt cuộc đời và không thể làm lại được. Thế nên ta mong các con hãy lắng nghe những điều ta sắp nói đây để mà không bao giờ được lặp lại những sai lầm đó.

Hôm ấy, nhìn thấy chị Cốc bỗng ta nghĩ ra một trò nghịch dại và rủ Choắt chơi cùng Dù đang lên cơn hen, Choắt vẫn gắng gượng trả lời câu hỏi của ta. Nhưng khi nghe nhắc đến tên chị Cốc thì Choắt ta hoảng sợ xin thôi, đã thế còn khuyên ta đừng trêu vào, phải biết sợ. Nghe thật tức cái tai. Đời này ta nào đâu biết sợ ai ngoài ta, chỉ có ta quát tháo và dọa nạt người khác chứ làm gì có chuyện kẻ khác bắt nạt ta. Tức giận, ta quay lại cất tiếng trêu chị Cốc, chứng minh cho Choắt thấy sự dũng cảm của mình. Nhưng chị Cốc không phải hiền lành. Nghe tiếng trêu, chị ta trợn tròn mắt, giương cánh lên, như sắp đánh nhau. Lúc đó quả ta có thấy sợ nên vội chui tọt vào hang, lên giường nằm khểnh. Lúc bấy giờ, ta không hề nghĩ đến anh bạn Dế Choắt tội nghiệp và cũng không thể tưởng tượng được chuyện sắp xảy ra. Đến hôm nay nghĩ lại, ta vẫn còn thấy rùng mình.

Không may, chị Cốc không thấy ta nhưng lại thấy Dế Choắt đang loay hoay ngoài cửa hang. Chị đổ cho Choắt nhưng tất nhiên là anh ấy nói không phải. Để trút giận lên kẻ dám bạo gan trêu mình, chị Cốc mồi câu “Chối này” lại giáng một mỏ xuống người Choắt. Nằm tận đáy hang mà ta cũng khiếp đảm, im thin thít huống chi người yếu đuối như Choắt làm sao chịu được vài nhát mổ ấy. Lúc đó, ta giận con mụ Cốc kia sao độc ác mà không nghĩ ra rằng lỗi lầm là do mình gây nên. Chị Cốc đi rồi ta mới dám bò sang tìm Choắt. Ta không nghĩ mọi sự nghiêm trọng đến mức này. Choắt không dậy được nữa, nằm thoi thóp. Nhìn Choắt ta mới nhận ra nguyên do là từ mình. Ta hối hận lắm. Ta nhận tội với Choắt nhưng cũng chẳng thể làm Choắt sống lại được. Và không ngờ trước khi ra đi, một người yếu đuối như Choắt đã nói lại với ta những điều thấm thía: “Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn cũng mang vạ vào mình đấy". Thế rồi Dế Choắt ra đi. Thôi thôi, thế là ta đã gây nên tội. Vì ta, chi tại cái tính ngông cuồng, kiêu căng, ích kỉ của ta mà Choắt đã phải lìa xa cõi đời. Choắt ra đi để lại cho ta bài học đường đời đầu tiên đau xót...Đứng lặng giờ lâu trước mộ, lòng ta nặng trĩu..

 các bạn nhỏ đừng giống như ta chỉ vì trêu ngươi chị Cốc mà hại chết người anh e của mình . mà hãy biết sống hòa đồng.

gửi bạn chúc bạn học tốt !

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK