Trang chủ Ngữ văn Lớp 7 Kể về một việc tốt em đã làm. câu hỏi...

Kể về một việc tốt em đã làm. câu hỏi 2084445 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Kể về một việc tốt em đã làm.

Lời giải 1 :

Dàn ý chi tiết:

1. MB:

Giới thiệu về một việc tốt mà em đã làm: giúp đỡ vị khách nước ngoài tìm đường.

2. TB:

- Hoàn cảnh diễn ra sự việc:

+ Được nhà trường tổ chức đi tham quan di tích lịch sử.

+ Trong lúc giải tán khỏi đoàn để tự đi tham qua, tôi đi mua kem và va phải một vị khách du lịch.

+ Ban đầu, tôi có chút ngượng ngạo, định bỏ chạy.

+ Nhưng trông họ có vẻ đang lo lắng nên tôi lấy hết dũng khí ra hỏi.

+ Sau khi biết được họ đang gặp vấn đề cần đến gặp cảnh sát, tôi quyết định giúp họ.

- Diễn biến sự việc:

+ Tôi dẫn họ đi tìm, vừa đi vừa hỏi những người dân xung quanh.

+ Sau một hồi loay hoay thì đến cánh đồng, không còn nhà dân nữa.

+ Tôi mở điện thoại ra tìm đường. Họ thấy vậy, ái ngại cảm ơn tôi rồi định đi tìm một mình.

+ Tôi không quan tâm mà dẫn họ đi tiếp.

+ Một lúc sau, tôi nhìn thấy một đồn cảnh sát ở cuối đường và chỉ họ đến đó.

- Kết quả:

+ Họ vui vẻ cảm ơn tôi, còn chú cảnh sát thì xoa đầu khen ngợi

+ Khi tôi định ra về thì họ gọi lại tặng tôi một chiếc vòng nhỏ thay lời cảm ơn lần nữa.

+ Tôi khéo từ chối nhưng họ vẫn nài nỉ nên đành nhận vì sợ họ sẽ buồn.

3. KB:

- Nêu cảm nhận: tôi cảm thấy rất vui vì đã làm được một điều tốt. Ngoài ra, sau buổi tham quan hôm đó, tôi thích thú với ngoại ngữ hơn. Không còn sợ hãi, lúng túng khi gặp người ngoại quốc hay mắc vấn đề về rào cản ngôn ngữ nữa.

Bài làm hoàn chỉnh:

Trong cuộc sống mỗi chúng ta, chỉ cần biết giúp đỡ người khác, dù cho việc làm đó nhỏ đi chăng nữa cũng sẽ làm chúng ta cảm thấy vui vẻ. Và tôi đã từng làm một việc tốt, dù không lớn nhưng đủ khiến tôi hạnh phúc và nhớ mãi. Đó là một lần tôi đã giúp đỡ người nước ngoài tìm đường.

Hôm ấy, chúng tôi được nhà trường tổ chức đi tham quan tại di tích lịch sử. Ở đó có rất nhiều di tích cổ có từ thời xa xưa khiến chúng tôi trầm trồ không ngớt. Trong lúc chúng tôi được giải tán và có thể đi tham quan xung quanh đây, tôi đã chạy một mạch đến hàng kem nhỏ gần đó. Thích thật! Phải chăng lúc nào tôi cũng được ăn kem đã đời như vậy. Bỗng dưng tôi va phải một du khách nước ngoài. Vốn là một đứa chẳng hiểu một chút ngoại ngữ nào như tôi khi nhìn thấy người nước ngoài là cuống quýt định chạy. Nhưng tôi thấy trong họ đang có sự bất an và có chút lo lắng. Tôi chần chừ một hồi rồi quyết lấy hết dũng khí lại gần họ và hỏi xem họ đang gặp vẫn đề gì. Thật sự là tôi nói rất ấp úng, khi nghe người bản xứ nói tôi lại càng lúng túng hơn, chữ hiểu chữ không. Tôi chỉ nghe mang máng là họ làm rớt ví tiền và muốn tìm đường đến đồn cảnh sát để tìm lại. Xui thật, tôi không phải người ở đây thì làm sao mà biết được đồn cảnh sát ở đâu chứ. Nhưng hỏi mà cứ thế bỏ đi thì mất mặt lắm. Tôi dẫn họ đi hỏi những nhà dân xung quanh để tìm đường. Loay hoay một hồi thì chúng tôi đến khu không có dân, xung quanh chỉ có ruộng lúa bát ngát. Tôi mở điện thoại và dò tìm, thấy tôi gặp khó khăn, vị khách nước ngoài ngỏ ý như thể đã làm phiền tôi nhiều rồi, họ có thể tìm được. Nhưng tôi chẳng màng mà đi tiếp. 15 phút sau, có một sở cảnh sát ở cuối đường, tôi mừng rỡ chỉ họ đến đó. Khi đến nơi, họ hết mực cảm ơn tôi còn chú cảnh sát thì xoa đầu khen tôi giỏi lắm. Lúc ấy, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, tôi chưa bao giờ nghĩ nó lại vui đến thế. 

Trước khi tôi trở lại với đoàn du lịch thì du khách nước ngoài không quên hỏi tên tôi và tặng tôi một chiếc vòng nhỏ. Tôi ái ngại định không nhận mà "chuồn đi" nhưng họ nài nỉ nếu không họ sẽ rất buồn. Tôi mỉm cười đưa hai tay ra nhận, cúi chào và chạy về.

Tuy đó chỉ là một hành động nhỏ nhưng tôi lại thấy rất hạnh phúc khi làm được một điều tốt. Cũng từ hôm ấy, tôi không còn sợ môn ngoại ngữ nữa. Tôi quyết tâm học ngoại ngữ sao cho tốt để trở thành một phiên dịch viên, giúp đỡ những người ngoài quốc không còn gặp trở ngại về rào cản ngôn ngữ nữa.

Thảo luận

Lời giải 2 :

Niềm hạnh phúc luôn đến với chúng ta từ những khoảnh khắc bất ngờ trong cuộc sống. Và hạnh phúc không phải chỉ là được nhận mà còn là sự cho đi. Em đã cảm thấy rất hạnh phúc khi làm được một việc tốt, em đã giúp đỡ người khác – một người vô cùng xa lạ với em.

Trường trung học của em nằm cách nhà khá xa nên em thường đi xe buýt vào mỗi buổi sáng. Thời gian đó người lớn đi làm, trẻ con như chúng em thì đi học nên chuyến xe buýt lúc 6 giờ ba mươi lúc nào cũng chật trội, có ngày còn không có cả chỗ đứng. Thân hình em nhỏ bé và gầy yếu, trông giống như mấy em học sinh tiểu học nên moi người thường nhường ghế ngồi cho em.

Hôm ấy, em lên xe buýt như thường lệ, điểm dừng gần nhà em là điểm đầu nên xe còn thưa khách, em tự chọn chỗ ngồi và yên tâm ngồi xuống. Nhưng đúng như dự đoán, xe càng chạy càng đông, em chỉ thấy mọi người kéo lên xe mà không thấy ai xuống. Những thanh niên trên xe cũng lần lượt nhường ghế cho phụ nữ có thai, những ông bà lớn tuổi và trẻ em.  Em ngồi hàng cuối khuất sau lưng hàng chục người nên không ai chú ý và dường như họ cùng ngại đi qua dòng người để xuống chỗ ngồi xa.

Thế rồi, đến điểm dừng cách trường em nửa quãng đường, em thấy một người phụ nữ khoảng gần 40 tuổi, dáng người gầy gầy, chiếc áo công nhân ôm lấy thân hình đen nhẻm của cô. Cô xách theo túi đồ nhỏ, khó khăn bước lên cửa sau. Xe đông quá nên anh phụ xe cũng không khó tính việc cô lên sai cửa. Mọi người đưa mắt nhìn cô, có ảnh mắt tò mò, có ánh mắt khinh thường, ghét bỏ. Có một anh thanh niên đã định đứng lên nhưng nhìn thấy cô còn trẻ thì lại ngồi xuống, coi như không liên quan đến mình.

Em liếc nhìn đôi chân của cô và nhận ra ngay cô đi lại không bình thường. Trong lúc em đang chuẩn bị xách ba lô nhường ghế thì cô rụt rè hỏi anh phụ xe:

- Cháu ơi cho cô hỏi, đến Đông Mỹ còn xa không cháu? Con gái cô sinh ở trạm xá gần đó mà cô không biết đường.

Đông Mỹ? Chẳng phải điểm cuối chuyến xe này hay sao? Em nghĩ như vậy và anh phụ xe cũng đáp:

- Đông Mỹ ở điểm cuối, cô cứ ở đó rồi đến khi xe dừng hẳn thì xuống.

Anh ta vừa dứt lời thì em vội gọi với từ cuối xe lên:

- Cô ơi, cô đến đây ngồi đi ạ. Cháu thấy chân cô không tiện, cháu cũng sắp xuống rồi ạ!

Cô có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng cố gắng chen xuống, vô tình một bên chân cô lộ ra do vấp, mọi người đều nhìn thấy chiếc chân giả bằng nhựa của cô. Em cũng ngỡ ngàng vô cùng, em không nghĩ tới chân của cô lại bị như vậy. Trong ánh mắt ái ngại xen lẫn xấu hổ của người khác vì đã vô tâm, vô ý tứ, cô chậm chạp đi lại chỗ em qua sự giúp đỡ của một chị gái mặc đồ công sở.

Khi ngồi xuống, cô không quên cảm ơn em rối rít:

- Cảm ơn cháu, cô bắt xe khách từ lúc nửa đêm lên đây, cái chân làm tội mỏi quá. Cảm ơn cháu, ngồi một lát rồi tí cô đi vào nhà con gái, con bé sinh con mà không có ai chăm sóc.

Em dường như thấy mắt mình cay cay, thương người phụ nữ không quản khó khăn để lặn lội lên chăm con gái. Cô nói nhỏ nhưng mọi người xung quanh vẫn có người nghe thấy, có người hơi cúi đầu, có lẽ họ đang hối hận vì sự thờ ơ của mình. Em đứng hỏi thăm cô và chỉ cho cô về trạm xá mà cô tìm, dặn cô gọi chuyến xe ôm để lấy sức vào chăm con, Cô cứ cảm ơn mãi.

Xe đến trường của em, em chào cô rồi xuống xe. Lòng em cứ lâng lâng cảm xúc khó tả. Đó là sự cảm thương cho cô, cho con gái cô vất vả và là cả niềm hạnh phúc khi bản thân làm được một việc tốt, dù chỉ là một việc rất nhỏ nhoi. Nụ cười hiền lành của cô chính là món quà mà em nhận được từ việc làm ấy, em cảm thấy vui và tự hào vô cùng.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 7

Lớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK