@hanguyenkhanh
Tronng 2 năm nay các nước trên toàn thế giới và đội ngũ y tế bác sĩ đang cùng nhau chống lại một dịch bệnh vô cùng nguy hiêm,đó chính là dịch bệnh covid 19.Ngày nào trên tin tức và báo chỉ cũng đưa tin về dịch bệnh ấy và những bác sĩ đang thầm lặng hi sinh để chống lại dịch bệnh.Những hình ảnh đó làm em rất xúc động, em hi vọng mình cũng góp phần nho nhỏ để đấy lùi được dịch bệnh.Vào một buổi tối khi em học bài xong lên giường đi ngủ.Khi chìm vào giấc ngủ em mơ thấy mình đang là một bác sĩ làm việc rất chăm chỉ để đẩy lùi dịch bênh.
Lúc đó,em đang mặc bộ trang phục blue trắng truyền thống, đeo một chiếc khẩu trang, một tấm kính chống giọt bắn,tay đeo găng tay cẩn thận và bên ngoài khoác một bộ trang phục bảo hộ.Bộ trang phục y tế đó làm em khó chịu và nóng nực vô cùng nhưng vi sự an toàn của các bệnh nhân và mọi người chúng em phải cố gắng vượt qua.Trong bệnh viện có những bệnh nhân không còn chỗ nào chứa,có những giường bệnh phải nằm từ một đến hai người.Ở bên ngoài tiếng còi của xe cứu thương hú lên liên tục làm cho đọi ngũ y tế bác sĩ chúng em phải làm việc khẩn trương.Công việc ấy xảy ra liên tục khiến em không được nghỉ ngơi lúc nào.Lúc thì em ở giường bệnh này thăm hỏi bệnh nhân lúc lại sang giường bệnh khác tim thuốc cho bệnh nhân,đo thân nhiệt cho bệnh nhân có lúc em còn phải gắn máy thở oxy cho bệnh nhân vì tình hình đã trở nặng,nhiều lúc không kịp,em còn phải chạy.Chúng em làm việc đến quên cả trưa,cả tối.Có những lúc đói bụng em cũng phải nhịn ăn để chữa trị cho bệnh nhân, nhiều khi em còn phải nhịn cả đi vệ sinh.Có những lúc thấy đồng nghiệp ngất xỉu vì kiệt sức,em cảm thấy thương vô cùng,lúc đó em cũng thấy lung lay ý chí nhưng khi nhìn những bệnh nhân đang đau đơn ở ngoài kia,đang ở giữa ranh giới giôdng chết em lấy lại ý chí , cố gắng để giúp những bệnh nhân khỏi bệnh , em không cho phép mình gục ngã.Có lúc chứng kiến cảnh những bệnh nhân trở bệnh nặng không qua khỏi,lòng em cảm thấy nghẹn ngào, bất lực nhìn những bệnh nhân ra đi mà không thể giúp gì được,lúc đó em chỉ mong ước có một phép màu nào đó xảy ra làm cho dịch bệnh tan biến.Khó khăn và vất vả vô cùng nhưng đội ngũ y tế chúng em luôn động viên nhau.Có những bệnh nhân âm tính, hết covid được trở về nhà cùng gia đình, những bệnh nhân ấy đến cảm ơn đội ngũ y tế bác sĩ chúng em.Trong lòng em cảm thấy vui vẻ và hahj phúc.Em mong sao cho những bệnh nhân còn lại cũng được xuất viện và trở về nhà cùng với gia đình của mình.Có nhiều đêm trực em cảm thấy vô cùng lo lăng không biết gia đình mình bây giờ ra làm sao, có khỏe không hay đã được đưa đến bệnh viện nào rồi , lúc đó nước mắt của em đã tuôn trào.
Lúc em đang chìm trong giấc ngủ có những đau khổ,niềm vui nỗi buồn thì bỗng nhiên có tiếng chuông báo thức reo lên làm em giật mình tỉnh giấc thì ra đó chỉ là giấc mơ .Sau giấc mơ đó em mong ước dịch bệnh sẽ tan biến như một giấc mở để những người dân trên thế giới được trở lại cuộc sống an lành, để cho đội ngũ y bác sĩ đỡ khổ hơn.Và em sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành một bác sĩ giỏi.
Chúc bạn học tốt ^_^
CoVid - "quái vật" vẫn luôn nâng cấp để dồn ép những con người vô tội vào đường cùng để kết thúc cuộc đời. Tuy nhỏ bé, nhưng số ca lây nhiệm luôn tăng theo từng giờ, từng phút. Mọi thứ dường như không gì có thể cản được bước tiến của covid. Nhưng không, siêu nhân không phải trong tưởng tượng, họ đang ở bên ta. Đó là những bác sĩ ngày đêm cứu chữa, lấy thân mình làm vật hi sinh, sẵn sàng chữa mọi bệnh nhân. Đó là `1` cây cầu vững chắc để người dân có thể qua bên kia an toàn.
Vào `1` đêm, tôi mơ thấy mình đang là chiến binh áo trắng. Tôi bước vào căn phòng chuẩn bị chiến đấu `1` "chiến dịch dài" ! Việc đầu tiên, tôi sẽ nghiên cứu các mẫu chất để tìm ra loại thuốc tốt nhất có thể. Hoặc là chăm sóc những bệnh nhân xấu số đụng độ phải CoVid - 19. Nhưng đặc biệt là chúng tôi không bao giờ được chùn bước, tận dụng khoảng thời gian hết mình để đóng góp cho tương lai của nhân loại toàn cầu. Trọng trách lớn, áp lực cao, nhưng tôi, cũng như bao bác sĩ, y tá vẫn đang cố gắng làm việc ngày đêm nhằm giảm bớt ca nhiễm ! Tôi đã được phân công giúp bệnh nhân cung cấp lương thực, thực phẩm. Những bệnh nhân nhìn tôi với ánh mắt thắp sáng `1` hy vọng nhỏ bé nhưng đủ để vớt họ lên cầu nối của sự sống. Tôi còn giúp các bệnh nhân của mình có oxy để hô hấp, duy trì sự sống, và còn tâm sự cùng bệnh nhân để thắp sáng niềm vui trong áo người bệnh ! Ban đầu, tôi có hơi mệt đấy, cứ ngỡ mình se gục xuống, nhưng noi gương các đồng nghiệp làm việc ngày đêm không biết mệt, và cả những người thật đen đủi khi không qua khỏi. Mỗi `1` người mất đi, cũng là lỗi của tôi. Vì thế mắt tôi vẫn thao náo, tôi chưa ngủ, vẫn thức làm việc mà ! Có lẽ gia đình sẽ rất tự hào khi tôi được trong tuyến đầu chống dịch lắm. Mang trong mình dòng máu Việt và khoác chiếc áo trắng, dường như sự mệt mỏi tan biến hết, tôi có vô vàn sức mạnh để làm việc, đồng hành cùng các đồng nghiệp của mình.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi thấy đó chỉ là `1` giấc mơ, nhưng thật vui khi tôi có cảm xúc thật với công việc ấy, và cũng tiếc khi mình chỉ có thể thực hiện 5k để chống dịch mà không xông ra mặt trận trực tiếp tranh chiến ! Nhưng có điều làm tôi thắc mắc, tại sao...họ lại chăm chỉ như vậy ? Cũng là người, nhưng vì là chỗ dựa của nhân dân, là cứu tinh của thế giới, gánh vác hết trách nghiệm trong thời điểm hiện tại. Họ thực sự là anh hùng thời dịch dã ! Sau này, tôi quyết theo ngành y học để trở thành bác sĩ tuyến đầu
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK