Trang chủ Ngữ văn Lớp 8 Kể về 1 lần em mắc lỗi câu hỏi 1272997...

Kể về 1 lần em mắc lỗi câu hỏi 1272997 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Kể về 1 lần em mắc lỗi

Lời giải 1 :

       Chuyện xảy ra cũng đã lâu rồi nhưng tôi vẫn còn nhớ mãi kỉ niệm về "cây bút mực đỏ"     Hồi đó ,lúc tôi vẫn là một cô bé ngây thơ,dại dột.Vì vậy cái gì đối với tôi cũng vô cùng   mới lạ.Hôm đó, Mai-cô bạn ngồi cùng bàn với tôi khoe tôi  và cả lớp về chiếc bút mực màu đỏ hoa trắng mới mua .Ôi. nhìn nó thật đẹp và cuốn hút làm sao, nhìn mà tôi chỉ ước ao có nó ,đươc cầm nó trên tay viết hằng ngày ,nhưng ...nó không phải là của tôi và trong đầu tôi chỉ suy nghĩ rằng làm cách nào để có được nó.Sau hai tiết học căng thẳng và nhức não thì chúng tôi được ra chơi,tôi lấy cơ đau bung để ở trong lớp .Thoạt đầu, tôi liếc mắt quanh xem có ai không và rồi sau là lấy chiếc bút mực cho vào cặp.Hết giờ ra chơi Mai vào lớp và bỗng hét toáng lên:Trời ơi ,chiếc bút mực của tớ đâu rồi và bắt đầu khóc .CôThanh- cô giáo chủ nhiệm lớp tôi bước vào hỏi có chuyện gì, Mai vừa sụt sịt khóc vừa kể cho cô nghe.Sau khi nghe ,cô bắt đầu hỏi từng người và lệnh khám xét cặp.Cô Thanh bắt đàu nhíu đôi lông mày xinh đẹp của cô rồi hỏi: bạn nào ở lại trông lớp vậy,hàng trăm con mắt đổ dồn về phía tôi, tôi bắt đầu sợ hãi tột cùng vì nghĩ rằng chỉ một cái gật đầu của cô thôi thì chiếc cặp sách xinh xinh  của tôi sẽ bị mở tung ra, các bạn sẽ cười nhạo vì tôi là một con ăn trộm ,nghĩ đến đây nước mắt của tôi đã lăn dài trên đôi gò má mũm mĩm .Bất chợt, cô Thanh nói:chuyện này để ngày mai giải quyết, các em lấy sách ra học.Tôi đâu ngờ rằng vì những giọt nước mắt của tôi mà cô đã hiểu ra tất cả.Cuối buổi học ,tôi chờ cô ngoài cửa để xin lỗi và cám ơn cô,chính cô đã cứu tôi một màn thua trong thấy.Vậy đó, sau câu chuyện nay chúng ta nên trung thực và hãy biết ơn nhưng người đã chắp cánh cho ta bay thật cao.         

Thảo luận

Lời giải 2 :

Năm nay, tôi cùng gia đình về quê các cụ, cô chú trong nhà. Mỗi lần tới đây, tôi lại nhớ như in cái ngày hôm ấy-một lần do tôi nghịch ngợm mà suýt chết. Đối với tôi, nó là một kỉ niệm sâu sắc khó quên.

Khi gia đình tôi chưa chuyển lên thành phố sống. Cũng như bao nhiêu mùa hè khác, tôi thường cũng lũ trẻ ra đầu ngõ chơi bởi vì ở đó có một cây bàng xoè ra những tán lá rộng rợp toả bóng mát. Đứa nào đứa nấy cũng phấn khởi. Có hôm mấy đứa tụ tập lại chơi đá bóng bằng những quả bưởi non. Có hôm lại chơi trò cảnh sát bắt kẻ trộm. Lại có thêm những hôm chơi đối thơ, nối từ. Ai ai cũng thi nhau thể hiện tài năng của mình. Nếu chỉ làm những việc bình thường như vậy thì tôi cũng chẳng kể cho các bạn nghe làm gì! Đó là vào một hôm ngày Tết...

Ngày đó, tôi cùng đám bạn sẽ chơi đá bóng nhưng lại không có đứa nào mang bóng đi. Tôi định chạy về nhà lấy vì nhà tôi cũng ở gần đây thôi thì bọn nó kéo tôi lại và bảo:

"Bên kia có sông kìa! Tụi mình ra đấy tắm đi!"

Tôi sợ hãi và bảo không dám ra vì mẹ tôi nói sông này nối liền với biển mà biển lại rất sâu. Lũ trẻ ôm bụng cười hả hê và nói đó chỉ là những lời mẹ tôi bịa đặt ra. Tôi hoang mang lo sợ nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi ra tắm sông bởi bây giờ đã tầm trưa, chắc mọi người ai cũng ngủ rồi, chỉ còn bọn tôi thôi. Lần lượt từng đứa nhảy xuống, chỉ còn tôi là đứng run cầm cập trên bờ. Thấy đứa nào cũng vui vẻ tắm rồi còn chơi đùa cùng nhau. Tôi nhảy xuống và cả thấy không có chuyện xảy ra thật. Tôi bơi nhanh tới chỗ bọn trẻ. Cả lũ vừa bơi vừa đuổi bắt. Có mấy đứa còn vẩy nước lên người nhau. Thật là vui biết bao!

Trời đã gần xế chiều. Mấy đứa chúng nó đã lên bờ còn tôi ở xa nhất nên quay về hơi lâu. Bỗng đột nhiên tôi cảm thấy có tiếng gì đó sau lưng mình. Bọn trẻ nhìn về phía tôi mà chạy đi không dám quay đầu. Tôi nghxi chắc họ đang định trêu chọc tôi đây mà. Tôi bơi từ từ về phía bờ. Thứ tiếng tôi vừa nghe thấy một gần hơn. Tôi quay đầu lại nhìn thì là một cơn sóng!!! Ai ngờ nó lại xảy ra vào lúc này chứ! Tôi bơi thật nhanh về bờ nhưng lại không kịp nữa rồi. 

Tôi bị sóng đánh thẳng vào người và trôi ra ngoài biển. Cảm giác dần dần mất đi ý thức. Nước biển cuồn cuộn dâng lên làm tôi khó chịu. Tôi nghĩ đây có lẽ là ông trời đã trừng phạt tôi vì không chịu nghe lời mẹ nói. Bọn trẻ chạy nhanh đến chỗ người lớn cho gọi sự cứu giúp. Mọi người hốt hoảng chạy tới xem xét tình hình. Tôi sắp không thở nổi nữa rồi. Cuộ đời tôi sẽ kết thúc tại đây ư? Không!!! Ai vậy...Ai vậy....Hình như có ai đó đang ôm lấy tôi. Tôi gắng gượng mở đôi mắt ra. A! Đó là chú Vinh-chú bảo vệ của làng tôi. Chú đang cố đưa tôi lên bờ.

Khi vừa lên tới bờ, tôi được đưa đi cấp cứu. May mà cơn sóng không làm tôi bị thương nặng nếu không tôi đã chết rồi. Lúc vừa tỉnh dậy, người đầu tiên tôi thấy là mẹ. Mẹ đang ôm trầm lấy tôi trong gương mặt lo lắng tràn ứa nước mắt. Thấy con mình tỉnh lại, mẹ tôi trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào. Mấy ngày sau, tôi được xuất viện và trở về nhà. Tôi vẫn chưa nói gì với mẹ về đầu đuôi câu chuyện ngày hôm đó. Gần như ai cũng chỉ nghĩ là tôi vô tình trượt chân ngã và gặp sóng vì tôi là đứa trẻ ngoan ngoãn, không thể nào có chuyện tôi không nghe lời mà đi ra đó cả. 
Thấy trong lòng ân hận, tôi quyết kể cho mẹ nghe và xin lỗi mẹ. Mẹ nghe xong chỉ mỉm cười và nhắc nhở lần sau tôi đừng bao giờ làm như vậy nữa. Tôi dường như cảm thấy lòng vui vẻ hơn vì đã nói cho mẹ biết sự thật. Tôi hứa với mẹ là sẽ không bao giờ xảy ra chuyện nào như hôm nay nữa. 

VIẾT MỎI CẢ TAY =_=
HĂM BIẾT VẬY CÓ ĐƯỢC CHƯA. TUI VIẾT VĂN DỞ LẮM. '-'

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 8

Lớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK