Tôi là con gái một của vua. Vốn là công chúa xinh đẹp, được nuông chiều từ nhỏ, nên tôi rất kiêu ngạo. Cuối cùng, cũng đến độ tuổi tôi phải lấy chồng. Cha tôi mời các chàng trai ở khắp các nước xa gần tới mở tiệc linh đình để chọn phò mã. Rất nhiều người đến tham dự.
Nhưng với tính kiêu ngạo của tôi, chẳng ai vừa mắt tôi cả. Ai cũng thật tệ, xấu xí! Tôi chế giếu người này đến người khác. Trong số đó, có một người có chiếc cằm hơi cong như mỏ chim chích chòe, tôi liền nói anh ta chẳng khác gì chim chích choè có mỏ. Từ đó, mọi người gọi là vị vua đó Vua chích chòe theo ý tôi.
Nhà vua thấy vậy, tức giận tôi lắm, liền truyền rằng nếu có người ăn mày nào đi qua cung vua, vua sẽ gả tôi cho người ấy. Tôi sợ hãi vô cùng, van xin cha nhưng chẳng có tác dụng. Mấy hôm sau, một người hát rong đi qua, đứng ngây dưới cửa sổ cất tiếng hát, mong sẽ được ban thưởng cho vài xu. Vua cha cho gọi lính:
- Gọi người hát rong vào đây!
Nhà vua noi với người hát rong rằng:
- Ta rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy ta gả con gái ta cho ngươi.
Tôi van xin, nài nỉ nhà vua những nhà vua vẫn kiên quyết như vậy. Ông nói:
- Cha đã thề rằng sẽ gả con cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung vua, cha không thể chối được!
Hôn lễ đã xong, tôi phải theo gã ăn mày ra khỏi cung.
Trên đường đi, công chúa nhìn thấy một khu rừng lớn to rộng:
- Rừng đẹp này của ai?
Gã ăn mày nói với tôi:
- Rừng của Vua chích choè, nếu nàng lấy ông ta thì hẳn rừng đã là của nàng.
Công chúa tiếc nuối thốt lên:
- Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe!
Một lúc sau tới một thảo nguyên, nàng lại hỏi:
- Thảo nguyên này của ai?
Ta nói:
- Thảo nguyên của Vua chích choè.
Nàng công chúa tiếc nuối thốt lên:
- Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.
Rồi tới một thành phố lớn, tôi tò mò, lại hỏi:
- Thành phố này của ai?
- Thành phố mỹ lệ của Vua chích choè.
Lúc này, tôi mới biết, ân hận vô cùng!
- Tôi thật đáng thương, đáng lẽ ra tôi nên đồng ý lấy Vua chích chòe.
Chồng tôi có vẻ không hài lòng.
Công chúa không nói gì mà chỉ lặng lẽ đi theo sau, tới một túp lều, tôi liền hỏi:
- Nhà ai thế này?
Gã ăn mày thản nhiên nói:
- Nhà của chúng ta đó!
Nàng phải cúi người mới bước được vào trong, rồi hỏi:
- Vậy người hầu đâu?
Chồng nói với tôi:
- Anh làm gì có người hầu, chúng ta phải tự làm mọi thứ.
Sau đó, chồng yêu cầu công chúa đi nhóm bếp và nấu ăn. Nhưng tôi nào có biết nhóm bếp và nấu ăn. Cuối cùng, chồng vẫn phải tự làm mọi việc.
Hôm sau, sáng sớm, ta đã đánh thức công chúa dậy:
- Em đan sọt để bán nhé? Chúng ta không thể cứ sống không làm như này được!
Tôi chỉ có thể nghe theo. Chồng vào rừng lấy tre nứa về, công chúa phải chẻ lạt đan sọt. Nhưng ngón tay của nàng lại bị cạnh của tre nứa làm chảy máu.
- Hay là em dệt vải?
Đành đổi sang dệt vải, nhưng những ngón tay mềm mại của tôi lại bị sợi cứa, máu chảy rơi xuống nền nhà.
Chồng tỏ ý chán nản:
- Em chẳng làm được việc gì. Giờ thì chắc ta phải xoay ra đi buôn nồi và bát đĩa. Em ngồi ở chợ và bán hàng.
Tôi đành phải nghe lời, ra chợ bán hàng. Công việc ban đầu khá thuận lợi. Nhưng một hôm, đang bán hàng, đồ đạc đã bị một người kị sĩ cưỡi ngựa làm vỡ hết. Về kể cho chồng nghe, chồng liền trách móc, rồi nói rằng đã tìm được một chân phụ bếp cho tôi ở trong cung điện của vua. Tất nhiên là tôi vẫn chỉ ngoan ngoãn vào cung làm việc.
Ngày hôm đó, hoàng cung tổ chức hôn lễ. Tôi mới biết gã ăn mày kia là Vua chích choè. Tôi hối hận, xin lỗi chồng, mở tiêc chúc mừng.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK