Mỗi người chúng ta, không ít thì nhiều đều có một hay nhiều kỉ niệm đáng nhớ. Em là một học sinh và em cũng có một khỉ niệm đáng nhớ với người cô đáng kính của mình.
Đó là hồi em còn học lớp 5, lớp cuối cùng của tiểu học, cô chủ nghiệm của lớp em là cô Ngân. Cô có dáng người cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp và có tính nết hiền hậu. Cô thường không trang điểm, đôi khi nhà trường có ngày lễ, ngày hội cô mới tô ít son cho đẹp. Cô ăn mặc rất giản dị và thân thiện, cô hay mặc áo phông trắng, quần bò và sơ vin rất thân quen với lứa tuổi học sinh. Cô em cũng khá vui tính, ngoài những giờ học căng thẳng, cô thường tâm sự, kể cho chúng em nghe những câu chuyện hài, hay chơi đùa với chúng em như một người bạn thân. Cô khá yêu quý học sinh, đặc biệt là em. Có thể nói em là học trò cưng duy nhất của cô.
Nhưng có lần, em đã làm cô buồn. Chuyện xảy ra vào chiều hôm trước, cô có dặn dò cả lớp rằng: "các em về ôn tập, chuẩn bị cho bài kiểm tra ngữ văn ngày mai nhé!" Em là đứa hô to nhất lớp: "vâng ạ". Nhưng tối về, em lại không ôn. Mẹ có hỏi em: "mai con có kiểm tra gì không?" Em đã trả lời mẹ: "Dạ có mẹ ạ, nhưng mai kiểm tra ngữ văn, môn đó không cần ôn con cũng làm được." Rồi bỏ ngoài tai những lời khuyên nhủ của mẹ, em lên phòng và ngồi xem tivi đến đêm. Sáng hôm sau, em ngủ dậy muộn và đến lớp muộn. Bầu trời hôm ấy đen xì, mây đen bao phủ. Những con gió lớn thổi mạnh. Em đến lớp, cô bảo: "Sao em lại đến muộn vậy, vào lớp nhanh lên, các bạn làm bài kiểm tra được năm phút rồi đấy." Em bước vào lớp, ngồi vào bàn rất vui vẻ. Cô cầm tờ đề đưa em, tờ đề khá dài. Em đọc đề, nụ cười trên môi khi ấy biến mất, thay vào đó là nét hốt hoảng của một học sinh chưa học bài. Cô nhìn em có vẻ lo lắng và hỏi: "em có sao không, làm bài đi chứ". Em lắc đầu và cúi xuống làm bài. Ôi! bài này hôm qua cô mới dạy và em chưa thuộc một thứ gì, em nhìn cả lớp, ai ai cũng chăm chú làm bài, em nhìn sang Hùng- học sinh có học lực trung bình trong lớp, bạn ấy cũng đang hì hục viết bài. Đang ngồi bần thần với nỗi lo lắng, cô giáo bỗng bảo: " các em làm nhanh lên, chỉ còn 15 phút nữa thôi, các em nhanh chóng hoàn thiện bài". Em rất hốt hoảng và lo lắng, chẳng lẽ nộp giấy trắng, hay là mình coi bài nhỉ. Nhìn đồng hồ, chỉ còn 5 phút nữa, và em đã ra quyết định là không coi bài. Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã cất, em nộp bài với vẻ mặt buồn rầu và lo sợ. Thú thật, bài kiểm tra của mình chỉ vỏn vẹ họ tên, trường lớp và chữ "làm bài".
Rồi ngày trả bài cũng đến, cô phát bài cho các bạn, nêu nhận xét trước lớp. Tuy nhiên, em chưa thấy bài của mình đâu. Các bạn cho rằng cô giữ lại bài của em bởi vì đó là bài cao điểm nhất lớp, lúc đó em rất hoang mang và bồn chồn. Cuối giờ, cô gọi em ra gặp riêng, cô tâm sự: "em là học sinh ưu tú, học trò cưng của cô. Cô biết ngữ văn là môn em rất giỏi nhưng với bài kiểm tra này cô thật không hài lòng". Rồi cô trả bài làm cho em, ô điểm còn trống, cột nhận xét cũng không thấy gì. Em nhìn cô, cô bảo: " cô biết là hôm ấy em sẽ không làm được bài. Nhìn cách đọc đề và hoang mang của em là cô biết. Cô khá buồn với bài kiệm tra lần này nhưng cô biết, em đã không coi bài, đó là điều rất tốt. Em về, em làm lại bài rồi mai nộp cô nhé." Em ôm cổ cô và thì thầm: " em cảm ơn cô, lần sau em sẽ không như vậy nữa".
Đó là kỉ niệm đáng nhớ của em với người cô yêu quý. Dù đã rời xa mái trường ấy nhưng em vẫn nhớ đến cô-người mẹ thứu 2 của em.
____Học Tốt____
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK