Tưởng tượng và viết một đoạn văn về cuộc sống tương lai của hai bố con An-đrây-Xô-cô-lốp mang đến 2 đoạn văn mẫu hay nhất. Thông qua tài liệu này giúp các bạn có thêm nhiều gợi ý tham khảo để nhanh chóng viết đoạn văn hay.
Đồng thời tài liệu này cũng là tư liệu hữu ích giúp các bạn trả lời câu hỏi 2 phần luyện tập bài Số phận và con người. Ngoài ra để nâng cao kỹ năng viết văn các bạn xem thêm: phân tích bài Số phận con người, tóm tắt Số phận con người.
Viết đoạn văn về cuộc sống tương lai của hai bố con An-đrây Xô-cô-lốp
Đoạn văn về cuộc sống tương lai của hai bố con An-đrây Xô-cô-lốp
Tôi bị thu bằng lái xe sau vụ chiếc xe tải chở hàng va quệt vào chân một con bò, cho dù con bò chẳng bị làm sao và tôi cũng đã hết sức van nài, xin xỏ nhưng anh kiểm soát xe hơi vẫn thu hồi bằng lái của tôi. Thế là tôi thất nghiệp. Mùa đông đã đến với cái lạnh ghê người, tôi phải xoay sở làm đủ mọi việc để kiếm sống qua ngày cho tôi và con trai Va-niu-ska. Tôi có viết thư cho một người bạn cùng đơn vị khi xưa, hiện đang làm nghề lái xe ở Ka-ra-sư. Anh ấy muốn tôi đến chỗ mình và hứa sẽ giúp tôi làm ở bộ phận thợ mộc chừng nửa năm, chờ cấp bằng lái mới. Thế là bố con tôi lên đường. Khoảng cách từ U-riu-pin-xcơ đến Ka-ra-sư khá xa, không có tiền đi xe nên hai bố con đi bộ đến. Bình thường tôi cõng nhóc ở trên vai rồi đi, lúc nào nó muốn hoạt động chân tay thì lại thả xuống. Mặc dù quãng đường dài thật đấy nhưng có tiếng nói ríu rít như chim của con trai khiến tôi vơi bớt nỗi nhọc mệt dọc đường. Thế rồi sau mấy ngày vừa đi vừa nghỉ, bố con tôi cũng đến được Ka-ra-sư. Nghỉ ngơi vài ngày lấy lại sức, tôi bắt đầu xin đi làm ở xưởng mộc nhỏ của huyện. Anh bạn tôi cho hai bố con ở nhờ tại căn phòng nhỏ gần bếp. Mỗi ngày tôi đều chuẩn bị đồ ăn nóng hổi cho nhóc con. Thế rồi cũng qua nửa năm, tôi được cấp lại bằng lái và tiếp tục xin việc tại xưởng của anh bạn. Cuối cùng, công việc của tôi lại ổn định hơn, Va-niu-ska cũng đến tuổi tới trường, cuộc sống của hai bố con dần dần tốt hơn. Và sau hơn 1 năm làm việc, xí nghiệp phân cho tôi một căn phòng tập thể nho nhỏ mười mấy mét vuông. Thế là từ nay, bố con tôi đã có một mái ấm thực sự.
Viết về cuộc sống tương lai của hai bố con An-đrây Xô-cô-lốp
Sau khi bị tước bằng lái xe, Xô-cô-lốp cùng bé Va-niu-ska đã đi bộ tới Ka-ra-sư - một mảnh đất mới, nơi họ tìm kiếm một cuộc sống mới. Đặt chân đến Ka-ra-sư, Xô-cô-lốp được người bạn cùng đơn vị trước khi giới thiệu làm thợ mộc chờ đến khi được cấp bằng lái xe lại. Mặc dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, hai cha con vẫn bình yên sống qua ngày mà không cần lo tới chuyện cơm áo nữa. Chẳng mấy chốc mà Va-niu-ska đã đến tuổi đi học. Ban ngày cậu bé đi học, tối về lại tíu tít kể chuyện học, chuyện vui chơi cho bố nghe. Hai bố con vẫn sống vui vẻ qua ngày như vậy. Mấy năm sau, những vết thương trên cơ thể thời chiến của Xô-cô-lốp tái phát, tuổi càng già đi thì ông càng lo sợ, sợ một ngày bất ngờ ông chẳng thể tỉnh lại nữa thì con trai Va-niu-ska phải làm sao đây. Va-niu-ska giờ đã trưởng thành, trở thành một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú. Những tưởng khi cậu đủ lớn, cũng là lúc báo ơn công ơn của cha thì không may Xô-cô-lốp qua đời, Va-niu-ska cầm trên tay cuốn nhật ký của cha, vừa đọc vừa rưng rưng nước mắt. Giờ cậu mới biết rằng cha đã nhận nuôi mình một cách bất ngờ như thế, cậu biết ơn người cha của mình biết bao. Va-niu-ska càng quyết tâm học hành thành tài để không phụ công ơn nuôi nấng của cha. Sau này thành tài, cậu đã thành lập rất nhiều trại trẻ mồ côi ở khắp nơi trên đất nước Nga, với mong muốn những đứa trẻ có hoàn cảnh giống mình có một mái ấm, một gia đình thật sự. Thế đấy, tình cảm cha con giữa Xô-cô-lốp và Va-niu-ska trong chiến tranh tàn khốc càng giúp ta hiểu rõ về tình yêu thương, tình thân máu mủ ruột già giữa người với người.