Cô bé bán diêm là một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn An-đéc-xen. Tài liệu Tóm tắt truyện Cô bé bán diêm sẽ giúp bạn đọc nắm được nội dung chính của tác phẩm này.
Hãy cùng theo dõi 27 mẫu tóm tắt được Download.vn đăng tải chi tiết ngay sau đây để hiểu hơn về tác phẩm. Nội dung của tài liệu được chúng tôi đăng tải ngay sau đây.
Tóm tắt Cô bé bán diêm
Tóm tắt truyện Cô bé bán diêm ngắn gọn
Mẫu số 1
Đêm giao thừa, một cô bé phải đi bán diêm. Bà nội vừa mới qua đời. Cô bé sống cùng người bố độc ác. Vừa lạnh vừa đói, cô bé ngồi nép vào một góc tường rồi khẽ quẹt một que diêm sửa ấm. Một chiếc lò sửa xuất hiện giúp cô bé không còn bị lạnh. Cô bé lại tiếp tục quẹt các que diêm còn lại, lần lượt hiện lên là bàn đầy thức ăn, cây thông Nô-en và cả bà nội. Các que diêm vụt tắt, mọi thứ biến mất. Sáng hôm sau, ở một xó tường, người ta thấy một cô bé đã chết vì giá rét.
Mẫu số 2
Đêm giao thừa lạnh giá, một cô bé phải đi bán diêm. Nhưng chẳng có ai đoái hoài đến em. Vừa đói vừa rét, nhưng em không thể trở về khi không bán được bao diêm nào vì sợ bố đánh. Quá lạnh, em đốt các que diêm để sửa ấm. Lần lượt xuất hiện lò sửa, bàn ăn thịnh soạn, cây thông và bà hiện ra. Nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh, mọi thứ biến mất. Sáng hôm sau, người ta thấy em bé đã chết cóng.
Mẫu số 3
Vào đêm giao thừa lạnh lẽo, một cô bé phải đi bán diêm. Em không dám về nhà vì sợ bố sẽ đánh nếu không bán được. Thế rồi, cô bé ngồi nép vào một góc tường, quẹt diêm để sưởi ấm. Lò sưởi, bàn ăn thịnh soạn, cây thông và người bà lần lượt hiện ra. Nhưng mọi thứ nhanh chóng biến mất. Cô bé quẹt hết cả bao diêm để gặp lại bà và đi theo bà đến nơi hạnh phúc. Sáng sớm hôm sau, người ta thấy cô bé đã chết cóng ở một nơi xó tường lạnh lẽo.
Mẫu số 4
Truyện kể về một cô bé mồ côi mẹ, sống với một ông bố khắc nghiệt và phải đi bán diêm để kiếm sống. Ngoài trời lạnh giá, nhưng em vẫn không bán được que diêm nào và không dám về nhà. Vì quá lạnh nên em đã đốt những que diêm của mình lên để sưởi ấm. Mỗi một que đốt lên là một ước mơ của em hiện ra và khi que cuối cùng cháy hết là lúc em lìa đời. Ngày đầu năm, mọi người tìm thấy một cô bé đã lạnh cóng với nụ cười nở trên môi.
Mẫu số 5
Trong đêm cuối năm, một em bé bán diêm đầu trần, chân đất. Không ai đoái hoài đến cô bé tội nghiệp. Em liền tìm một góc khuất, có hai bức tường để ngồi nghỉ. Vì quá giá lạnh, em đã đốt các que diêm và ảo ảnh dần hiện ra trước mắt em: lò sưởi, bàn ăn, cây thông Nô-en và cả bà em. Thấy bà em đã đốt cả bao diêm và đi với bà lên với thượng đế.
Mẫu số 6
Đêm giao thừa, một cô bé phải đi bán diêm. Em không dám về nhà vì sợ bố mắng. Vì quá lạnh nên em đã đốt những que diêm của mình lên để sưởi ấm. Mỗi một que đốt lên là một ước mơ của em hiện ra và khi que cuối cùng cháy hết là lúc em lìa đời.
Mẫu số 7
Truyện kể về một cô bé bán diêm trong đêm giao thừa. Cô bé có một hoàn cảnh khó khăn mẹ và bà đều đã mất em phải sống với một người bố độc ác trong một căn nhà tồi tàn. m rét quá không thể tiếp tục đi được nữa nên đã ngồi vào một xó nhỏ giữa hai bức tường. Em quẹt diêm để sưởi ấm. Và khi những que diêm được quẹt lên bao mộng tưởng trong đầu em xuất hiện. Đến khi em quẹt que diêm thứ tư thì người bà hiền từ hiện lên. Em cầu khẩn bà hãy cho em được đi cùng bà. Cuối cùng thì hai bà cháu đã cùng cầm tay nhau bay lên thiên đường nơi mẹ đang ở đó chờ.
Mẫu số 8
Trong đêm giao thừa trời rét mướt, lạnh giá có một cô bé bán diêm đang cố bán những bao diêm vì cả ngày chưa bán được bao diêm nào. Em không dám về nhà sợ bố đánh. Em ngồi nép vào góc tường em rút những que diêm trong bao ra để sưởi ấm. Quẹt que diêm thứ nhất, lò sưởi hiện ra. Quẹt que diêm thứ hai, em thấy bàn ăn thịnh soạn. Quẹt que diêm thứ ba em thấy cây thông Nô-en. Quẹt que diêm thứ tư, em gặp bà em. Em đã quẹt hết diêm để được nhìn thấy bà. Cuối cùng em phải chết trong giá rét.
Mẫu số 9
Cô bé bán diêm có hoàn cảnh rất nghèo khó. Mẹ mất, bà đã qua đời và phải sống cùng người bố độc ác. Vào đêm giao thừa, trời rét mướt, em một mình đi bán diêm giữa đường phố vắng. Vì quá lạnh, em ngồi nép trong một góc tường và quẹt que diêm để sưởi ấm. Lần lượt hiện lên lò sưởi, bàn ăn với một con ngỗng quay, cây thông Nô-en và cuối cùng là người bà. Cuối cùng, em quẹt hết số diêm còn lại để mong được gặp bà. Sáng hôm sau, người ta thấy cô bé đã chết cóng.
Mẫu số 10
Cô bé bán diêm có một cuộc sống nghèo khổ, đáng thương. Em phải đi bán diêm đưa tiền về cho cha vào đêm Giáng sinh giá rét. Vì để sưởi ấm, em đánh liều quẹt một que diêm và tưởng tượng ra chiếc lò sưởi ấm áp. Quẹt que diêm thứ hai, em thấy một bàn ăn linh đình. Quẹt que diêm thứ ba, đó là một cây thông Nô-en. Tới que diêm thứ tư, em thấy bà hiện ra mỉm cười. Em đã quẹt hết tất cả những que diêm khác để giữ bà ở lại. Cuối cùng bà đưa em đi lên Thiên đàng. Cô bé đáng thương ấy đã chết trong đêm giá lạnh cuối năm.
Mẫu số 11
Trong đêm giao thừa, một cô bé phải đi bán diêm. Suốt cả ngày em không bán được bao diêm nào. Em không dám về nhà vì sợ bố mắng. Vừa lạnh vừa đói, cô bé ngồi nép vào một góc tường rồi quẹt một que diêm để sưởi ấm. Em quẹt que diêm thứ nhất, lò sưởi hiện ra. Em quẹt que diêm thứ hai, một bàn ăn thịnh soạn hiện lên. Rồi em quẹt que diêm thứ ba, cây thông Nô-en xuất hiện. Quẹt que diêm thứ tư, em gặp bà nội. Sáng hôm sau, cô bé bán diêm đã chết trong giá rét.
Mẫu số 12
Trong đêm giao thừa, một cô bé phải đi bán diêm. Em không dám về nhà vì sợ bố sẽ đánh em. Vừa lạnh vừa đói, cô bé ngồi nép vào một góc tường rồi khẽ quẹt một que diêm để sưởi ấm. Que diêm thứ nhất cho em có cảm giác ấm áp như ngồi bên lò sưởi. Em vội quẹt que diêm thứ hai, em được thấy một bàn ăn thịnh soạn hiện lên. Rồi em quẹt que diêm thứ ba và được thấy cây thông Nô-en. Quẹt que diêm thứ tư: Bà nội hiền từ của em hiện lên đẹp đẽ, gần gũi và phúc hậu biết mấy. Những ảo ảnh đó nhanh chóng tan đi sau sự vụt tắt của que diêm. Em vội vàng quẹt hết cả bao diêm để mong níu bà nội lại. Cô bé bán diêm đã chết trong giá rét khi mơ cùng bà bay lên cao mãi.
Mẫu số 13
Trong đêm giá rét tuyết phủ đầy trời, có một em bé bán diêm đầu trần, chân đất đi giữa màn đêm, mong bán được diêm. Nhưng không ai đoái hoài đến cô bé tội nghiệp. Em liền tìm một góc khuất, có hai bức tường để ngồi nghỉ. Vì quá giá lạnh, em đã đốt các que diêm, lần lượt hiện ra lò sưởi, bàn ăn, cây thông Nô-en và người bà nhân hậu. Em quẹt hết số diêm còn lại để mong được gặp bà. Đến sáng hôm sau, người ta thấy cô bé đã chết cóng ở một xó tường.
Mẫu số 14
Vào một đêm giao thừa tuyết rơi, một cô bé phải đi bán diêm. Em cố tìm nơi nhiều người qua lại để bán diêm, nhưng mọi người chẳng ai đoái hoài đến em, họ vội vã về nhà để tránh cái lạnh ghê người. Vừa đói, vừa rét, nhưng không thể trở về khi không bán được bao diêm nào vì em sợ bố đánh. Mệt mỏi quá, em đành ngồi tựa vào góc tường cạnh ngôi nhà sáng rực ánh đèn có mùi ngỗng quay thơm nức. Em lần lượt đốt các que diêm để sửa ấm. Nào lò sửa, bàn ăn thịnh soạn, cây thông và bà hiện ra. Sáng hôm sau, người ta thấy em bé đã chết cóng.
Mẫu số 15
Đêm giao thừa, một cô bé phải đi bán diêm. Vừa đói, vừa rét nhưng em không thể về nhà vì sợ bố đánh. Em ngồi thu mình vào một góc tường và lần lượt đốt các que diêm để sửa ấm. Nào lò sửa, bàn ăn thịnh soạn, cây thông và bà hiện ra. Em liền đốt hết số diêm còn lại mong được gặp bà. Sáng hôm sau, người ta thấy em bé đã chết cóng.
Tóm tắt Cô bé bán diêm chi tiết
Mẫu số 1
Truyện kể về cô bé bán diêm. Trong đêm giao thừa rét buốt, em phải đi bán diêm. Vì em chưa bán được bao diêm nào, về sợ bố mắng. Vừa lạnh vừa đói, cô bé ngồi nép vào một góc tường rồi khẽ quẹt một que diêm để sưởi ấm. Khi em quẹt que diêm thứ nhất, hiện ra trước mắt em một cái lò sưởi ấm áp. Que diêm thứ hai là một bàn ăn thịnh soạn. Rồi em quẹt que diêm thứ ba, cây thông Nô-en xuất hiện. Quẹt que diêm thứ tư, em gặp người bà nội mà em hết mực yêu quý. Trong em ngập tràn niềm hạnh phúc. Nhưng ảo ảnh đó nhanh chóng tan đi sau sự vụt tắt của que diêm. Em vội vàng quẹt hết cả bao diêm để mong níu bà nội lại. Sáng hôm sau, người ta thấy xác của em ở trên đường phố giá rét.
Mẫu số 2
Cô bé bán diêm sống gia đình rất nghèo khổ. Vào một ngày cuối năm, cô không bán được que diêm nào. Cô không dám về nhà vì sợ cha đánh. Đêm giao thừa trời giá rét, cô ngồi nép vào góc tường giữa hai ngôi nhà. Đêm càng lạnh giá, cô quẹt que diêm để sưởi ấm. Mỗi lần quẹt que diêm cháy sáng là một mộng tưởng đến với cô. Lần thứ nhất, cô thấy lò sưởi; lần thứ hai cô thấy bàn ăn và con ngỗng quay; lần thứ ba cô thấy cây thông Nô-en cùng những ngọn nến; lần thứ tư cô thấy bà hiện về, lần thứ năm cô thấy mình cùng bà bay lên trời. Buổi sáng đầu năm, người ta thấy một em bé ngồi giữa những bao diêm trong đó có một bao diêm đốt hết nhẵn. Người ta bảo cô bé đã chết nhưng đôi má vẫn ửng hồng và đôi môi cô đang mỉm cười.
Mẫu số 3
Truyện kể về số phận đáng thương của cô bé bán diêm đã chết trong đêm giao thừa. Trước đây, cô bé từng có một gia đình thật hạnh phúc. Thế nhưng, hạnh phúc ấy chẳng kéo dài bao lâu. Mẹ mất sớm, bà cũng bỏ em mà đi. Gia đình sa sút, em phải sống một mình với người cha nghiện ngập và tàn bạo. Nơi em ở là một căn gác xép tồi tàn, ẩm thấp và dơ bẩn. Hằng ngày em đi bán diêm để kiếm sống. Số tiền có được đều bị người cha lấy mất để uống rượu. Ngày nào không có tiền mang về, em bị cha đánh đập thậm tệ khiến em sợ lắm, nhiều lúc không dám về nhà. trông đêm giao thừa năm ấy, khi tất cả mọi người đều trở về quây quần bên gia đình đón đợi giao thừa thì em vẫn còn lag thang trên hè phố, mong ai đó mua giúp em bởi cả ngày em chưa bán được bao diêm nào. Đơn độc, em tìm một góc khuất, nép mình tránh rét. Quá lạnh, em lấy hết can đảm quẹt những que diêm để sưởi ấm. Ánh sáng chói lóa của que diêm đưa em vào những mộng tưởng tuyệt đẹp của những ngày hạnh phúc bên người bà hiền hậu, làm vơi đi cái rét, cái đói, nỗi cô đơn cùng cực. Sáng hôm sau, người ta thấy em đã chết, hai má vẫn còn ửng hồng, khuôn mặt rạng rỡ, đôi môi mỉm cười bên cạnh những hộp diêm đã đốt cháy hết.
Mẫu số 4
Cô bé bán diêm vốn sống trong một gia đình hạnh phúc và ấm áp. Nhưng khi bà mất, gia sản tiêu tán, em phải đến sống trong khu ổ chuột và đi bán diêm hằng ngày để kiếm sống. Đêm giao thừa, khi mọi người ai cũng vui vẻ thì em vẫn phải đi bán. Lạnh quá, em ngồi trong một góc tường nhỏ. Để sưởi ấm, em đốt que diêm đầu tiên. Em thấy một lò sưởi ấm áp. Nhưng khi đưa tay ra sưởi thì lò sưởi chợt biến mất. Em đốt que diêm thứ hai, một bàn ăn thịnh soạn hiện ra. Nhưng khi con ngỗng quay với phuốc-sét đang tiến lại về phía em thì que diêm tắt, tất cả lại biến mất. Que diêm thứ 3, em thấy một cây thông Nô-en to lớn và lộng lẫy. Nhưng rồi một cơn gió thổi qua, cây que diêm cũng tắt. Lần thứ 4, em thấy bà em. Bà em thật đẹp. Vì không muốn mất bà, em đã quẹt hết tất cả các que diêm còn lại. Bà và em cùng bay lên trời. Sáng hôm sau, khi mọi người thấy một cô bé đáng yêu đã chết bên cạnh những que diêm, họ tự nhủ “Chắc là nó muốn sưởi cho ấm”. Nhưng đâu ai biết đc những điều kì diệu mà em đã thấy vào cái đêm kì diệu ấy.
Mẫu số 5
Đêm giao thừa, trời rét mướt, một em bé đầu trần, chân đất phải đi bán diêm. Không ai mua cho em lấy một bao hay bố thí cho em một đồng nào. Vừa đói, vừa rét nhưng em không dám về nhà vì sợ bố đánh. Em đã mồ côi mẹ và mất đi người thân yêu em nhất là bà nội. Em ngồi nép vào tường giữa hai ngôi nhà. Đêm giao thừa càng lạnh giá, em liền đánh liều quẹt một que diêm. Bỗng chiếc lò sưởi hiện ra. Diêm tắt, lò sưởi biến mất. Quẹt que diêm thứ hai, em thấy một bàn ăn thịnh soạn và một con ngỗng quay đang tiến về phía em. Diêm tắt, bàn ăn và con ngỗng biến mất. Em quẹt que diêm thứ ba, cây thông Nô-en hiện ra. Diêm tắt, cây thông Nô-en biến mất. Quẹt que diêm thứ tư: bà nội em hiện lên. Sợ diêm tắt, em vội quẹt hết diêm trong bao để được gặp bà. Buổi sáng đầu năm, người ta thấy một em bé ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Người ta bảo chắc cô bé chết vì rét nhưng đôi má vẫn ửng hồng và đôi môi đang mỉm cười. Không ai biết cái điều kì diệu mà em đã thấy trong đêm giao thừa.
Mẫu số 6
Truyện kể về một cô bé nghèo khổ mồ côi mẹ, sống với một người cha đọc ác. Cô bé phải đi bán diêm đem tiền về cho cha nếu không sẽ bị đánh. Đêm cuối năm, ngoài trời lạnh cóng, cô bé đi chân đất vì một chiếc giày đã bị xe ngựa cán qua và chiếc còn lại bị một thằng bé xấu tính ném mất nhưng lại không dám về nhà vì chưa bán được que diêm nào. Cô bé ngồi nép vào một góc tường giữa hai căn nhà để mong giữ chút hơi ấm rồi đánh liều quẹt diêm để sưởi ấm. Que thứ nhất quẹt lên, lò sưởi hiện ra. Que thứ hai quẹt lên, bàn ăn và con ngỗng quay trước mắt. Que thứ ba quẹt lên, cây thông Nô-en hiện ra. Và que diêm thứ tư mang hình ảnh của người bà hiền từ hiện về. Nhưng mọi thứ tan biến khi que diêm tắt và cô bé đã chết cóng. Ngày đầu năm đường phố hiện lên hình ảnh một thiên thần với nụ cười trên môi nằm trên tuyết trắng. Cô bé đã lên thiên đàng cùng với bà của mình.
Mẫu số 7
Trong đêm giao thừa rét mướt, một cô bé đầu trần, chân đi đất, bụng đói nhưng phải đi bán diêm. Cô bé ấy đã mồ côi mẹ và ngay cả bà nội - người yêu thương em nhất cũng đã qua đời. Em không dám về nhà vì sợ bố sẽ đánh em. Vừa lạnh vừa đói, cô bé ngồi nép vào một góc tường rồi khẽ quẹt một que diêm để sưởi ấm. Que diêm thứ nhất cho em có cảm giác ấm áp như ngồi bên lò sưởi. Em vội quẹt que diêm thứ hai, một bàn ăn thịnh soạn hiện lên. Đến quẹt que diêm thứ ba thì một cây thông Nô-en. Quẹt que diêm thứ tư được thắp lên, lần này là bà nội với khuôn mặt hiền từ hiện ra. Những ảo ảnh đó nhanh chóng tan đi sau sự vụt tắt của que diêm. Em vội vàng quẹt hết cả bao diêm để mong níu bà nội lại. Cuối cùng, cô bé bán diêm đã chết rét trong đêm giao thừa lạnh giá.
Mẫu số 8
Trong đêm giao thừa, một cô bé phải đi bán diêm. Cô bé mồ côi mẹ, bà nội mới qua đời. Em sống cùng với người bố độc ác. Nếu không có tiền đem về, em sẽ bị bố đánh. Những vị khách qua đường đều rảo bước rất nhanh, chẳng ai đoái hoài đến lời chào hàng của em, chẳng ai bố thí cho em chút đỉnh. Vì quá đói và lạnh, em ngồi nép vào góc tường rồi đốt một que diêm để sửa ấm. Que diêm thứ nhất cho em có cảm giác ấm áp như ngồi bên lò sưởi. Em vội quẹt que diêm thứ hai, một bàn ăn thịnh soạn hiện lên. Đến quẹt que diêm thứ ba thì một cây thông Noel. Quẹt que diêm thứ tư được thắp lên, lần này là bà nội với khuôn mặt hiền từ hiện ra. Những ảo ảnh đó nhanh chóng tan đi sau sự vụt tắt của que diêm. Em vội vàng quẹt hết cả bao diêm để mong níu bà nội lại. Cuối cùng, cô bé bán diêm đã chết rét trong đêm giao thừa lạnh giá.
Mẫu số 9
Trong đêm giao thừa rét mướt, một cô bé đầu trần, chân đi đất, bụng đói nhưng phải đi bán diêm. Cô bé ấy đã mồ côi mẹ và ngay cả bà nội - người yêu thương em nhất cũng đã qua đời. Em không dám về nhà vì sợ bố sẽ đánh em. Vừa lạnh vừa đói, cô bé ngồi nép vào một góc tường rồi khẽ quẹt một que diêm để sưởi ấm. Que diêm thứ nhất cho em có cảm giác ấm áp như ngồi bên lò sưởi. Em vội quẹt que diêm thứ hai, một bàn ăn thịnh soạn hiện lên. Đến quẹt que diêm thứ ba thì một cây thông Nô-en. Quẹt que diêm thứ tư được thắp lên, lần này là bà nội với khuôn mặt hiền từ hiện ra. Những ảo ảnh đó nhanh chóng tan đi sau sự vụt tắt của que diêm. Em vội vàng quẹt hết cả bao diêm để mong níu bà nội lại. Cuối cùng, cô bé bán diêm đã chết rét trong đêm giao thừa lạnh giá.
Mẫu số 10
Vào một đêm giao thừa rét mướt, một cô bé vẫn phải đi bán diêm. Bà nội, người yêu thương em nhất vừa qua đời. Em không dám về nhà vì sợ bố sẽ đánh nếu không bán được bao diêm nào. Vừa lạnh vừa đói, cô bé ngồi nép vào một góc tường rồi khẽ quẹt một que diêm để sưởi ấm. Cô bé lần lượt nhìn thấy lò sưởi, một bàn đầy thức ăn, cây thông Nô-en và cả bà nội. Nhưng khi que diêm vụt tắt, mọi thứ lại biến mất. Em liền quẹt hết cả bao diêm để được gặp lại bà nội. Sáng hôm sau, ở một xó tường, người qua đường thấy một cô bé đã chết vì giá rét.
Mẫu số 11
Vào đêm giao thừa, một cô bé phải đi bán diêm. Em mồ côi mẹ. Bà nội - người yêu thương em nhất cũng vừa mất. Người bố độc ác bắt em phải đi bán diêm kiếm tiền. Mọi người đều rảo bước rất nhanh, chẳng ai đoái hoài đến lời chào hàng của em, chẳng ai bố thí cho em chút đỉnh. Vì quá đói và lạnh, em ngồi nép vào góc tường rồi đốt một que diêm để sửa ấm. Que diêm thứ nhất, một chiếc lò sưởi xuất hiện. Que diêm thứ hai, một bàn ăn thịnh soạn hiện lên. Que diêm thứ ba, em nhìn thấy một cây thông Noel. Quẹt que diêm thứ tư được thắp lên, bà nội xuất hiện với khuôn mặt hiền từ. Những ảo ảnh đó nhanh chóng tan đi sau sự vụt tắt của que diêm. Sáng hôm sau, người ta thấy một cô bé chết rét nơi xó tường.
Tóm tắt truyện Cô bé bán diêm bằng tiếng Anh
It was so terribly cold. Snow was falling, and it was almost dark. Evening came on, the last evening of the year. In the cold and gloom a poor little girl, bareheaded and barefoot, was walking through the streets. Of course when she had left her house she'd had slippers on, but what good had they been? They were very big slippers, way too big for her, for they belonged to her mother. The little girl had lost them running across the road, where two carriages had rattled by terribly fast. One slipper she'd not been able to find again, and a boy had run off with the other, saying he could use it very well as a cradle some day when he had children of his own. And so the little girl walked on her naked feet, which were quite red and blue with the cold. In an old apron she carried several packages of matches, and she held a box of them in her hand. No one had bought any from her all day long, and no one had given her a cent.
Shivering with cold and hunger, she crept along, a picture of misery, poor little girl! The snowflakes fell on her long fair hair, which hung in pretty curls over her neck. In all the windows lights were shining, and there was a wonderful smell of roast goose, for it was New Year's eve. Yes, she thought of that!
In a corner formed by two houses, one of which projected farther out into the street than the other, she sat down and drew up her little feet under her. She was getting colder and colder, but did not dare to go home, for she had sold no matches, nor earned a single cent, and her father would surely beat her. Besides, it was cold at home, for they had nothing over them but a roof through which the wind whistled even though the biggest cracks had been stuffed with straw and rags.
Her hands were almost dead with cold. Oh, how much one little match might warm her! If she could only take one from the box and rub it against the wall and warm her hands. She drew one out. R-r-ratch! How it sputtered and burned! It made a warm, bright flame, like a little candle, as she held her hands over it; but it gave a strange light! It really seemed to the little girl as if she were sitting before a great iron stove with shining brass knobs and a brass cover. How wonderfully the fire burned! How comfortable it was! The youngster stretched out her feet to warm them too; then the little flame went out, the stove vanished, and she had only the remains of the burnt match in her hand.
She struck another match against the wall. It burned brightly, and when the light fell upon the wall it became transparent like a thin veil, and she could see through it into a room. On the table a snow-white cloth was spread, and on it stood a shining dinner service. The roast goose steamed gloriously, stuffed with apples and prunes. And what was still better, the goose jumped down from the dish and waddled along the floor with a knife and fork in its breast, right over to the little girl. Then the match went out, and she could see only the thick, cold wall. She lighted another match. Then she was sitting under the most beautiful Christmas tree. It was much larger and much more beautiful than the one she had seen last Christmas through the glass door at the rich merchant's home. Thousands of candles burned on the green branches, and colored pictures like those in the printshops lo
"Now someone is dying," thought the little girl, for her old grandmother, the only person who had loved her, and who was now dead, had told her that when a star fell down a soul went up to God.
She rubbed another match against the wall. It became bright again, and in the glow the old grandmother stood clear and shining, kind and lovely.
"Grandmother!" cried the child. "Oh, take me with you! I know you will disappear when the match is burned out. You will vanish like the warm stove, the wonderful roast goose and the beautiful big Christmas tree!"
And she quickly struck the whole bundle of matches, for she wished to keep her grandmother with her. And the matches burned with such a glow that it became brighter than daylight. Grandmother had never been so grand and beautiful. She to
But in the corner, leaning against the wall, sat the little girl with red cheeks and smiling mouth, frozen to death on the last evening of the old year. The New Year's sun rose upon a little pathetic figure. The child sat there, stiff and cold, holding the matches, of which one bundle was almost burned.
"She wanted to warm herself," the people said. No one imagined what beautiful things she had seen, and how happily she had gone with her old grandmother into the bright New Year.