Bài viết số 3 lớp 9 đề 1: Kể về một lần trót xem trộm nhật kí của bạn
3 Dàn ý & 18 bài viết số 3 lớp 9 đề 1
TOP 18 mẫu Kể về một lần trót xem trộm nhật kí SIÊU HAY, giúp các em học sinh lớp 9 có thêm nhiều ý tưởng mới, rèn kỹ năng viết văn tự sự thật tốt, nhanh chóng hoàn thiện bài viết số 3 lớp 9 đề 1 thật hay.
Em cảm thấy rất ân hận vì đã trót xem nhật kí của bạn, bởi đây là nơi lưu trữ, ghi chép lại những điều thầm kín, riêng tư. Vậy hãy kể lại sự viện thể hiện sự ân hận của bản thân vì hành động đó cho cả lớp cùng nghe nhé. Mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây của Download.vn để ngày càng học tốt môn Văn 9:
Kể về một lần trót xem trộm nhật kí của bạn lớp 9
a0c0">Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 14
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 15Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 16Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 17
Dàn ý kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn
Dàn ý chi tiết số 1
1. Mở bài:
Nhật kí là hình thức ghi chép tự do của mỗi cá nhân. Nó là mảng tâm hồn để người viết ra thỉnh thoảng đọc lại suy ngẫm về những vấn đề riêng tư không muốn cho ai biết. Vì thế, khi người khác tự ý xem có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.Thế mà, do nông nổi tôi đã một lần xem nhật kí của người bạn thân nhất. Chuyện đã qua, nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể tha thứ cho mình.
2. Thân bài:
- Kể về tình huống dẫn đến việc xem trộm nhật kí của bạn
- Lí do khách quan: (Đến nhà bạn học nhóm; cầm hộ bạn cặp sách….)
- Lí do chủ quan: Sự tò mò, thôi thúc (miêu tả nội tâm)
- Bạn viết gì? Có viết về mình không? Đọc một tẹo không sao đâu
- Kể diễn biến sự việc:
- Tâm trạng khi đọc nhật kí
- Đọc được gì trong đó? (Ngày…tháng…năm)
- Có ai biết mình đọc nhật kí của bạn
- Kể lại tâm trạng, suy nghĩ của mình sau khi đọc nhật kí: Xấu hổ, dằn vặt (nghị luận)
3. Kết bài:
Kết thúc sự việc (Những ngày sau khi xem nhật kí, bài học về bí mật riêng tư của người khác. Bài học về tình bạn).
Dàn ý chi tiết số 2
1. Mở bài:
- Ai cũng đã từng mắc sai lầm.
- Với tôi, đó là một lần trót xem trộm nhật kí của bạn.
2. Thân bài:
- Kể lại tình huống dẫn đến việc xem trộm nhật kí của bạn: Đến nhà bạn học nhóm; cầm hộ bạn cặp sách vô tình nhìn thấy quyển nhật kí của bạn.
- Kể lại cuộc đấu tranh nội tâm: Có nên xem hay không? Bao biện cho bản thân: Xem để hiểu thêm về bạn, sự tò mò đã chiến thắng, quyết định cầm quyển nhật kí rồi mở ra xem (kể đan xen với miêu tả nội tâm bằng ngôn ngữ độc thoại).
- Kể lại một số nội dung được ghi trong nhật kí: Hoàn cảnh khó khăn hiện tại của gia đình bạn? Suy nghĩ của bạn về tình bạn, tình thầy trò?…
- Kể lại tâm trạng: Hiểu bạn, vỡ lẽ ra nhiều điều, tự trách bản thân mình, ân hận vì hành động vội vàng, thiếu văn minh của mình, thấy xấu hổ, thầm xin lỗi bạn (kể đan xen với bộc lộ nội tâm qua ngôn ngữ độc thoại).
3. Kết bài:
- Tìm cảm với người bạn sau sự việc ấy.
- Rút ra bài học ứng xử cho bản thân.
Dàn ý chi tiết số 3
1. Mở bài
Giới thiệu câu chuyện: lần mình xem trộm nhật kí của bạn. (Một trong những kỉ niệm làm em nhớ mãi và luôn thấy ăn năn về nó chính là lần em xem trộm nhật kí của bạn em).
2. Thân bài
a. Nguyên nhân, hoàn cảnh xảy ra câu chuyện
- Nguyên nhân nào khiến em xem trộm nhật kí của bạn: vô tình nhìn thấy hay cố ý lấy để đọc?
- Tâm trạng, thái độ của em lúc đó ra sao?: vui mừng, hồi hộp, tò mò, lo lắng,…?
- Bạn em lúc đó đang làm gì chủ quan để em thấy cuốn nhật kí?
- Bối cảnh xung quanh thế nào? (lớp học, ở nhà bạn hay ở đâu?).
b. Kể lại diễn biến câu chuyện
- Em bắt đầu xem cuốn nhật kí đó với tâm trạng thế nào?
- Trong cuốn nhật kí ghi những nội dung gì? Phần nào của cuốn nhật kí khiến em ấn tượng nhất và để lại nhiều suy tư cho em nhất?
- Thái độ của em sau khi đọc cuốn nhật kí đó ra sao?
- Bạn em khi biết em đọc trộm cuốn nhật kí ấy đã có thái độ và hành động như thế nào? Thái độ và hành động đó làm em cảm thấy ra sao?
c. Kết quả, bài học
- Việc đọc trộm nhật kí của bạn có kết quả thế nào?
- Em rút ra bài học gì sau lần đó?
3. Kết bài
Khái quát lại nội dung câu chuyện.
Kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn
Thời học sinh chúng ta ai chẳng có bạn bè, làm bạn với nhau thì phải có những lúc vui buồn, giận hờn vu vơ, càng trải qua những biến cố trong tình bạn càng làm cho tình bạn thêm thắm thiết. Tôi và bạn của tôi cũng vậy, kỉ niệm giúp gắn kết tình bạn của chúng tôi là một lần tôi trót xem nhật kí của bạn.
Trà là bạn thân của tôi, chúng tôi học cùng lớp và chơi với nhau từ khi bắt đầu lớp 6 cho đến bây giờ, tình bạn của chúng tôi rất chân thành, vô tư và trong sáng. Một lần tôi hỏi mượn Trà quyển sách, Trà bảo tôi tự tìm trong cặp sách của cậu ấy, khi tôi tìm vô tình thấy một quyển nhật kí vẫn rất mới, tôi tò mò giở ra xem cậu ấy đã viết gì hay chưa, thế nhưng hoá ra cậu ấy đã viết rất nhiều. Tôi biết thế nên không đọc nữa, gấp lại cất đi, đúng lúc đó Trà nhìn thấy, cậu ấy hiểu lầm rằng tôi đã đọc hết quyển nhật kí và đã giận tôi. Tôi thừa nhận sự tò mò của mình khi mở quyển nhật kí là sai nhưng tôi cũng muốn nói với Trà rằng tôi chưa hề đọc gì trong đó. Hôm sau tôi hẹn gặp Trà, xin lỗi vì hành động của mình và thừa nhận tôi chưa đọc nhật kí của cậu ấy. Trà nói: “Tớ cũng hành động hơi quá, chưa biết cậu có đọc hay không đã giận rồi”, tôi rất cảm ơn vì Trà đã tin tưởng tôi, đó cũng là bài học về lòng tin trong tình bạn, tôi nhận ra giữa bạn bè phải có lòng tin, nếu một chút nghi ngờ cũng sẽ khiến cho tình bạn rạn nứt, tan vỡ.
Từ lần đó chúng tôi càng thân thiết và tin tưởng lẫn nhau nhiều hơn, tôi sẽ rút kinh nghiệm tuyệt đối không nên tò mò những thứ của người khác nếu không muốn người khác tò mò về những thứ của mình.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 1
Tôi và Hoa là đôi bạn rất thân từ nhỏ đến lớn, từ đó đến giờ, tình cảm của chúng tôi vẫn rất gắn bó nhưng trước đây, đã có một lần tình bạn của chúng tôi suýt nữa đã không giữ được bởi sự sai lầm đáng trách của tôi. Đó là do có một lần tôi đã trót xem nhật kí của Hoa.
Chuyện xảy ra đã hơn một năm nhưng đến giờ tôi vẫn coi đó là một bài học và không bao giờ muốn tái phạm. Hôm ấy, một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, tôi sang nhà Hoa chơi và cùng làm bài tập về nhà. Thấy tôi đến, Hoa mời tôi lên phòng mình chơi và xuống nhà lấy nước và hoa quả, trong lúc đợi Hoa, tôi nhìn thấy trên bàn có một quyển sổ màu xanh da trời trông rất đẹp, phồng lên vì có một cái bút nằm bên trong, tôi đoán là Hoa đang viết dở thì tôi đến. Vốn tính tò mò, tôi cầm cuốn sổ lên và thử mở ra xem, lúc đầu tôi chỉ nghĩ có lẽ là sổ tay ghi công thức toán hoặc là đoạn văn hay, ai ngờ đọc những dòng đầu, tôi nhận ra đó là sổ nhật kí. Tôi toan đặt xuống vì biết nhật kí là đồ vật mang tính chất cá nhân, không nên xem khi chưa được chủ nhân cho phép. Nhưng rồi tôi nghĩ, Hoa và tôi chơi với nhau từ bé, trước nay chưa từng giấu nhau điều gì, trong cuốn nhật kí này chắc cũng chả có điều gì quá bí mật đến mức tôi không thể xem. Hoa không có ở đây, xem một chút cũng có sao đâu, với lại nếu ở đây, chắc Hoa cũng sẽ không từ chối nếu tôi muốn xem nhật kí của bạn. Vậy là lưỡng lự một chút, tôi cầm cuốn nhật kí lên và mở ra đọc, vừa đọc, tôi vừa không tránh khỏi bật cười thành tiếng. Ôi, cô nàng của tôi đa sầu đa cảm quá chừng, chỉ một cơn gió cũng khiến cho Hoa phải dài dòng suy nghĩ mộng mơ thế này ư? Khi đọc tôi thấy ngày nào cô bạn cũng ghi nhật kí, có ghi cả ngày tháng rõ ràng, ngày nào cũng chỉ là những cảm xúc trước những điều vụn vặt, cô bạn thấy ông hàng xóm đánh con chó nhỏ cũng thương mà không sao làm gì được, thấy trời mưa cũng buồn vì màu trời không tươi,... Càng đọc tôi lại càng không nhịn được cười bởi sự "lãng mạn" của cô bạn mình, thế mà bấy lâu nay tôi biết gì về điều đó đâu. Chợt, tôi nghe ngoài cửa có tiếng Hoa làm tôi giặt mình:
- Lan, cậu làm gì vậy, sao cậu lại đọc nhật kí của tớ.
Tôi lúc túng hồi lâu nhưng rồi cũng cười khì:
- Có gì đâu, tớ thấy nó trên bàn, tớ đọc thử coi, mà bây giờ tớ mới biết cậu lại "nhạy cảm" như vậy đấy!
Tôi nói bằng giọng điệu châm chọc mà không để ý đến mặt Hoa đã đỏ bừng vì giận dữ. Hoa chạy nhanh lại, giật phắt cuốn sổ trong tay tôi:
- Lan kì quá vậy, Lan đã đọc trộm nhật kí của tớ rồi mà còn cười tớ, tớ thất vọng về Lan quá, Lan về đi, tớ không muốn chơi với Lan nữa.
Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt tôi cùng tiếng thút thít của Lan sau đó. Tôi từ ngỡ ngàng chuyển sang tức giận. Tôi hậm hực ra về, tôi không cho rằng mình sai, dù sao trong cuốn sổ ấy cũng có điều gì quan trọng đâu ngoài mấy cái cảm xúc vớ vẩn nghe mà sến súa của Hoa, cớ sao không cho tôi xem, cớ sao lại tức giận khi tôi cười, ai đọc được những dòng như vậy thì cũng sẽ cười cho mà xem. Vậy là những ngày sau đó, phải đến cả tuần, tôi và Hoa không nói với nhau lời nào, Hoa vẫn giận, còn tôi thì không thấy mình sai. Tôi đem chuyện kể cho mẹ nghe, mẹ dịu dàng bảo:
- Con xem nhật kí của bạn, vậy là sai rồi, cho dù là bạn thân, cũng cần có sự riêng tư, nếu đổi ngược lại con là Hoa và Lan xem nhật kí của con như vậy, con có giận không? Hơn nữa, con nói là bạn bè không nên giấu nhau điều gì nhưng nếu là một người bạn thực sự, con sẽ không cười vào những dòng cảm xúc ấy của Hoa, đó là những cảm xúc chân thực và riêng tư, con đã xúc phạm vào nó, và con là người có lỗi.
Tôi nghe mẹ nói mà tự trách mình quá chừng, đúng vậy, sao tôi lại cười Hoa cơ chứ, đáng ra tôi phải hiểu nhất bạn của mình chứ, có lẽ Hoa sẽ không giận nếu tôi không tỏ ra thiếu tôn trọng với những cảm xúc của bạn như vậy. Tôi tệ quá, tôi quyết định ngay hôm sau sẽ xin lỗi Hoa. Hoa đã không giận lâu như tôi tưởng, bạn trả lời tôi bằng một nụ cười dịu dàng rạng rỡ, thì ra chỉ cần một lời xin lỗi của tôi ngay lúc đó là đã đủ để Hoa tha thứ cho tôi, nhưng tôi đã để bạn chờ lâu hơn bình thường. Kể từ đó, tình bạn chúng tôi không những trở lại như cũ mà còn thân thiết hơn xưa, chúng tôi kể cho nhau nghe mọi thứ nhưng cũng tôn trọng quyền riêng tư của nhau.
Lần trót xem nhật kí ấy đã để lại cho tôi một bài học quý giá về sự tôn trọng quyền riêng tư của người khác và phép màu kì diệu của lời xin lỗi đặc biệt là tình bạn của chúng tôi như trải qua lần đó càng thắm thiết, sâu sắc hơn.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 2
Trong cuộc sống của con người chúng ta chắc hẳn ai ai cũng đã từng mắc những sai lầm và có những kỉ niệm không bao giờ quên được. Và trong em cũng sẽ không bao giờ quên được những lỗi lầm của mình đã gây ra cho chính người bạn thân của mình. Đó là lần em trót xem nhật kí của bạn.
Em với bạn Huệ là đôi bạn thân, chúng em lại còn gần nhà nhau nữa. Chúng em chơi với nhau từ nhỏ và Huệ lại học chung lớp, không biết có phải cô giáo nhìn thấy hai đứa em chơi thân mà sắp xếp chỗ ngồi cũng gần nhau nữa. Em và Huệ là đôi bạn cùng tiến, chúng em cũng luôn rủ nhau đi học đúng giờ, có gì không hiểu chúng em tự giảng cho nhau nghe, Huệ học tốt và luôn luôn chăm chỉ nên em cũng thấy rất vui khi mình có được một người bạn như vậy. Tất cả mọi thứ cứ trôi qua bình lặng và chúng em ngày càng thân hơn, cứ ngày nào cũng đến trường học tập và lại vui chơi. Có nhiều lúc rảnh rỗi chúng em hay cùng chơi bán đồ hàng, chơi búp bê thật vui biết bao nhiêu. Tình cảm bạn bè của em và Huệ sẽ không bao giờ rạn nứt cho đến một hôm em đã đọc trộm nhật kí của bạn.
Em cứ nhớ đến lần đọc trộm nhật kí của Huệ mà em cảm thấy hổ thẹn, xấu hổ và không còn biết giấu mặt đi đâu nữa. Em vẫn nhớ như in đó chính là hồi mới vào năm học lớp 8 thôi thì em thấy Huệ có một cuốn nhật ký nhỏ nhắn và xinh xinh biết bao nhiêu. Em cũng hỏi Huệ là dùng làm gì? Huệ cũng nói với em rằng cuốn nhật kí này cũng sẽ giúp cho tớ lưu giữ những kỉ niệm đẹp, những điều không hay trong một ngày để lưu lại. Chắc chắn nó sẽ là một cuốn nhật kí tuyệt vời. Nghe thấy vậy em cũng tò mò lắm, không biết Huệ ghi gì trong đó và có ghi gì về em không? Bao nhiêu câu hỏi như cứ xoay xung quanh em mà không có câu trả lời nào thỏa đáng cả.
Em biết được rằng nhật kí là những gì riêng tư chính vì thế mà cuốn nhật ký cũng sẽ là nơi lưu trữ những bí mật của từng cá nhân. Cho dù là ai đi chăng nữa cũng không được xem. Ngay cả bạn thân cũng vậy. Có lẽ chính vì điều này mà càng khiến cho em tò mò hơn nữa. Cơ hội đã đến, em không kiềm chế được sự tò mò của bản thân mình, và em có một hành động không thể tha thứ được đó chính là trót xem trộm nhật kí của Huệ. Em nhớ chính trong buổi hôm đó vào tiết thể dục em bị đau bụng cho nên đã xin phép thầy không ra sân tập và ngồi ở trên lớp. Khi ngồi một mình trong cơn đau bụng, đau đầu vì ốm sốt em ngồi một mình ngồi trong phòng học và nằm ra ghế một chút. Đúng lúc này đây em cũng nhìn thấy cuốn nhật kí của Lan Anh đã được đặt ngay trên bàn. Em đã tự nhủ không được xem nhật kí vì đó cũng chính là những điều riêng tư của bạn Huệ. Thế như chẳng hiểu sao em lại làm hành động đáng trách như vậy.
Khi cầm cuốn nhật kí của Huệ trên tay thì em run run nhìn ra cửa sổ xem có ai không rồi mở ra. Em lật từng trang, từng trang một đọc về những ngày bạn Huệ vui, buồn, em đã biết Huệ đã có những hành động không đúng khi nói dối mẹ bạn ý. Ô! Em làm điều gì như thế này? Em cảm thấy mình cũng thật có tội với bạn và không dám đọc gì nữa. Em đã để lại cuốn nhật kí vào chỗ cũ nhưng trong lòng em thì không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình khi đọc cuốn nhật kí này. Thực sự em cũng vô đã rất hối hận và cảm thấy tự thất vọng về bản thân mình nữa. Mỗi khi nhìn thấy Huệ em lại cứ nghĩ về những điều bạn viết trong nhật kí và chính bản thân em cũng không thể nào thoải mái được, luôn tự trách mình.
Tuy lần đọc trộm nhật kí đó của Huệ mà Huệ không biết nhưng tự chính em cũng thấy có lỗi với bạn. Và em cũng tự nhận thấy được rằng trong cuộc sống có những điều không biết thì cũng sẽ tốt hơn rất nhiều, đừng vì tò mò mà biến mình thành người tội lỗi.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 3
Căn phòng của tôi khá bừa bộn, sách vở đồ dùng để lung tung. Để tìm một cái gì đó, có khi tôi phải mất cả tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, vẫn có một thứ mà tôi không bao giờ để sai chỗ, nó luôn trong trí nhớ của tôi bất kể tôi có quên đi mọi thứ khác chăng nữa. Đó chính là bức ảnh tôi và Mai chụp chung năm nào.
Mai là cô bạn gái thân thiết nhất của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bé xíu nên tôi hiểu rất rõ Mai. về Mai, ai cũng phải thừa nhận bạn rất xinh và dễ mến. Mái tóc dài thướt tha và đen mượt ôm lấy khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày thanh tú và cái miệng chúm chím đáng yêu làm sao! Thông minh, học giỏi, khéo tay khiến tôi càng hãnh diện về bạn. Và hơn cả, Mai lại sống rất tình cảm. Chúng tôi đi đâu cũng đi cùng nhau. Tôi hay sang nhà Mai chơi cũng như bạn hay đến thăm tôi. Những lần nhìn thấy bố mẹ Mai chăm lo cho bạn, tôi cảm thấy cuộc sống của Mai hạnh phúc biết nhường nào, có lẽ còn hơn tôi.
Một lần, tôi đến nhà Mai mượn sách. Mai bảo tôi cứ tìm thoải mái còn mình xuống làm bánh. Cả một tủ sách khiến tôi hoa cả mắt. Mải tìm kiếm nên tôi lỡ làm rơi một quyển sách. Tôi cúi xuống nhặt, ra là quyển: Cuộc sống hạnh phúc. Biết rõ Mai nhưng tôi không hiểu cuốn truyện nhạt nhẽo này hấp dẫn bạn ở điểm nào. Khi cất nó vào tủ tôi phát hiện ra một kẽ hở nhỏ cạnh kệ sách. “Cái gì vậy nhỉ!” Tôi tò mò nghĩ thầm và cố lôi nó ra, một quyển sổ cũ kĩ, tôi mở ra xem. Không! Đó là nhật kí của Mai! Tôi vội vàng gập lại ngay và định để vào chỗ cũ. Nhưng tôi muốn biết rõ thêm về Mai, rằng tại sao bạn lại thích đọc cuốn Cuộc sống hạnh phúc, tôi không ngăn được tay mình mở cuốn sổ, mắt mình đọc nó. Tôi đã cố gắng nhưng mắt tôi vẫn dán vào. “Trời ơi! Lẽ nào lại vậy! Lẽ nào Mai…”. Đang đọc bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng “xoảng”, tôi quay đầu lại: Mai! Tay tôi run bắn, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất. Mai chạy về phía tôi, nhặt vội cuốn sổ. Tôi đứng trân trân, người bất động, không nói được lời nào. Tôi chỉ nhớ ánh mắt rưng rưng, Mai nhìn tôi, đầy tức giận, môi run rẩy: “Đi ra ngay!”
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mai giận dữ như vậy. Tôi chạy, chạy như điên ánh mắt ấy, tôi muốn khóc quá. Tôi rất sợ, sợ sự giận dữ Mai ném cho tôi, sợ cả chính việc mình vừa làm, về đến nhà, tôi đóng sập cửa phòng lại. Tôi thở hổn hển, chân tôi đứng không vững nữa, tôi bán thần ngồi xuống ghế như không tin chuyện vừa xảy ra. Lúc bình tĩnh lại, tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy. “Tại sao tôi lại không chiến thắng được tính tò mò của mình? Tại sao?…”. Tôi buồn bực quăng cả chồng sách trên bàn xuống đất. Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt, không yên.
Đêm đó, tôi cứ trằn trọc mãi – tôi ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra vì ngày mai chúng tôi lại cùng nhau đi học. Tôi suy nghĩ miên man, nhất là về chuyện gia đình Mai. Tôi nhớ lại những trang nhật kí đầy nước mắt trong cuốn sổ ấy, làm sao tôi có thể tưởng tượng rằng gia đình Mai không hề hạnh phúc, rằng suốt ngày Mai luôn phải nghe những trận cãi vã của ba mẹ. Tôi không tin vào những gì mình đã đọc. Càng nghĩ, tôi càng tưởng tượng ra tâm trạng Mai và tôi càng thương Mai hơn, chắc hẳn bạn cô đơn và buồn bã lắm, có thể Mai còn sợ hãi cho những gì sắp xảy ra nữa. Vậy mà tôi đã từng cho rằng mình hiểu rõ Mai. Tôi muốn chia sẻ cùng Mai biết bao nhiêu, muốn an ủi và làm hòa với bạn. Nhưng tôi lo rằng Mai vẫn trách móc, giận tôi. Bạn sẽ không nói với tôi một lời nào nữa, có thể lắm chứ. Giữ trong mình một bí mật quá lớn, tôi tự nghĩ hay mình nên chia sẻ cùng ai khác. Tôi có thể vơi đi phần nào và các bạn khác sẽ thông cảm với Mai. Nhưng tôi không làm được, tôi sẽ không cho phép mình xử sự vậy. Tôi đã cố tình xen vào sự đau buồn Mai hằng cất giữ, giờ lại muốn phơi bày, để lộ ra ư? Vậy tôi đâu còn là bạn của Mai nữa. Và cứ thế, hết đường này đến đường khác tôi nghĩ cho mình cách đi mà cuối cùng vẫn không sao thoát khỏi sự ăn năn. day dứt.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp một mình, Mai vẫn giận tôi, bạn né tránh và không nói chuyện với tôi. Tôi đã rất quyết tâm đến xin lỗi Mai, nhưng rồi tôi lại sợ, sợ nhìn lại vẻ mặt tức giận của Mai tôi cũng tránh Mai luôn.
Sau hôm đó, tôi tự thuyết phục mình sẽ đến gặp Mai. Nhưng hai hôm, rồi ba hôm sau, Mai không đến lớp, Tôi rất lo lắng đang định đến nhà Mai thì tôi thấy Mai đứng trước cửa nhà:
Mai, mình sẽ đi Sài Gòn cùng mẹ. Tạm biệt Bình! Mai nói trong nước mắt.
“Trời!” – tôi thốt lên khe khẽ – “Sao lại vậy?”. Tôi đứng lặng đi nhìn Mai mà ứa nước mắt.
Ghì chặt mấy quyển sách trong tay, Mai nói trong tiếng nấc:
Bố mẹ mình li dị rồi!
Tai tôi như nghe không rõ nữa, Mai sắp đi xa ư, rời khỏi tôi mãi ư, về sau tôi có còn gặp lại Mai nữa không, tôi không muốn nghĩ tiếp. Có điều gì đó thôi thúc trong lòng tôi, tôi bật ra, không chút kìm nén.
Mai, mình xin lỗi, mình không cố tình đâu… chi vì…
Nói đến đấy, tôi thổn thức. Trong lòng tôi, sự hối hận đã vơi nhiều, chỉ còn sự xót xa và cảm giác mất mát, mất một cái gì đó thật lớn lao.
Mai nhìn tôi, ánh mắt đầy lưu luyến, bạn gật đầu, giọng xúc động:
Chúng ta vẫn là bạn – Mai nói không chút ngập ngừng.
Hai chúng tôi xích gần lại nhau hơn. Mai và tôi đã cảm thấy điều gì quý nhất ở tình bạn. Lần đầu tiên, chính Mai đã lau nước mắt trước:
Mình không buồn nữa đâu, cậu cũng đừng buồn Bình à. Mình còn biết bao nhiêu điều muốn nói với cậu cơ mà.
Đến lúc này, tôi cảm thấy như mình đã lãng phí quá nhiều thời gian. Mai đâu còn ở với tôi lâu nữa. Tôi quệt nước mắt, dắt tay Mai vào nhà.
Chúng tôi đã nói với nhau biết bao chuyện, nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc đến chuyện buồn của Mai. Hơn ai hết, tôi hiểu rằng chính mình phải làm cho Mai tin ở những điều tốt đẹp, tin ở tương lai tươi sáng hơn. Mọi nỗi buồn với Mai sẽ qua đi theo năm tháng, tôi chỉ mong rằng tình bạn tôi dành cho Mai sẽ làm vơi đi phần nào nỗi buồn của bạn lúc này. Chợt, tôi thấy quyển truyện Cuộc sống hạnh phúc, tôi mới hỏi:
Mình hỏi một chút được không! Sao cậu có vẻ mê cuốn truyện này thế?
Nó tẻ nhạt thật đấy, đúng là quanh đi quẩn lại cũng chỉ nói về cuộc sống của một gia đình. Nhưng, Bình ạ, nó lại rất hấp dẫn mình, vì đọc nó, mình cảm giác như được sống trong một gia đình thực sự, được cảm nhận sự yêu thương, che chở của bố mẹ…
Ra là vậy, giờ tôi mới hiểu tại sao.
Đi với mình một chút – Mai nắm tay áo tôi kéo đi. Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được khu vườn sau nhà Mai, nơi chúng tôi vẫn thường chơi đùa hồi bé. Mai đến một gốc cây to, đào lên một chiếc hộp sắt rồi nói:
Từ bé, mình đã cất giấu những kỉ niệm buồn vào đây, bây giờ mình sẽ cất quyển sổ này, cất đi những nỗi buồn, Bình ạ!
Nói xong, Mai bỏ cuốn sổ vào hộp, chôn lại dưới gốc cây.
Mình sẽ đi xa, mình sẽ sống một cuộc sống mới. Mình không muốn ai đọc lại những trang nhật kí ấy. Chúng sẽ ở lại đây, gắn với ngôi nhà này. Khi nào Bình buồn, cậu cứ đến đày. Mình tin gốc cây này sẽ giúp cậu vơi đi nỗi buồn đấy.
Tôi im lặng ngắm những tán cây, liệu cây có hiểu những điều Mai nói không? Tôi nắm tay Mai – “Chúng ta mãi là bạn, là bạn thân thiết!”, tôi nhủ thầm.
Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng tôi. Hôm sau, Mai bay vào Sài Gòn cùng mẹ.
Câu chuyện năm nào luôn sống trong tôi, tôi vẫn mong có dịp gặp lại Mai và luôn cầu mong Mai có cuộc sống hạnh phúc.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 4
Mỗi người đều có những bí mật riêng mà không ai được xâm phạm, đó là câu nói mà tôi luôn tự nhủ mỗi khi máu tò mò nổi lên trong người tôi cũng là bài học nhớ đời làm tôi suýt đánh mất tình bạn vì trót tò mò xem trộm nhật ký của bạn. Trong ngăn kí ức của tôi, chắc chắn tôi sẽ quên đi nhiều thứ, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được một lần tôi trót xem nhật kí của Nga. Nga là cô bạn thân của tôi từ hồi còn bé nên tôi rất hiểu tính Nga. Vừa dễ mến vừa khoan dung, độ lượng lại còn rất được lòng các bạn trong lớp.
Trong một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, tung tăng trên vỉa hè vừa đi vừa hát trên tay cầm mấy quyển sách mà tôi mới vừa mua định mang sang cho Nga cùng đọc vì sở dĩ hai đứa có cùng sở thích. Như thường lệ tôi biết chắc hôm nay ba mẹ Nga không có nhà nên vừa bước vào cổng, tôi vừa cười vừa nhìn quanh vừa kêu to:
- Lép ơi! Mình đến rồi!
Lép là cái biệt danh thân quen mà tôi vẫn gọi Nga thường ngày. Từ sau nhà, tiếng dép lạch cạch cùng với giọng nói của Nga vang lên:
- Ừ! Tớ đây! Vào nhà đi chờ tớ một lát, đang rửa bát!
Tôi chạy ào lại phòng Nga, nằm dài trên chiếc giường đầy gấu bông của bạn ấy. Đưa mắt nhìn quanh một lượt tôi bật dậy, lại góc học tập của Nga. Là bạn rất thân nên chúng tôi thích đọc sách như nhau, nhất là truyện tranh. Kệ sách của Nga đủ các loại đến nỗi đầy kín cả. Tôi đang lựa cho mình một quyển sách ưng ý nhưng sao quanh đi quẩn lại tìm chẳng thấy. Đang loay hoay thì tôi thấy một khe hở nhỏ cạnh kệ sách, vốn dĩ bản tính hay tò mò nên tôi bèn thò tay vào lấy ra xem thử. Thì rút ra được một cuốn sổ. Lúc này mắt tôi bỗng sáng bừng lên khi thấy một cuốn sổ được trang trí rất đẹp mắt, xinh xắn và trông thật dễ thương. Trên mặt cuốn sổ còn được ghi dòng chữ "Những dòng tâm sự của tôi". Ôi không đây là nhật kí của Nga. Tôi nghĩ thầm và định để vào chỗ cũ, nhưng sao lại cứ ngập ngừng, tôi hình như tôi muốn biết thêm về Nga tôi muốn biết xem Nga ghi những gì? Tôi không kiềm chế được đôi tay mình và đã mở nó ra. Tôi biết hành động như thế này là đã xâm phạm đời tư cá nhân của Nga nhưng sao tôi lại không kìm được đôi mắt mình, không kìm được sự tò mò của bản thân. "Trời ơi! Lẽ nào cuộc sống của Nga là như vậy?". Bỗng tôi giật bắn mình, Nga đang đứng ngay trước mặt tôi, Nga hét lên:
- Bạn…bạn thật là quá đáng!
Thời gian ngay lúc này đây trong tưởng tượng của tôi cứ như nó đang tạm ngừng lại để đếm từng nhịp tim, hơi thở của cả hai. Chợt đâu đó, một cơn gió thoáng qua nhè nhẹ từ khung cửa sổ kế bên làm tóc tôi bay, gió như đang muốn xoa dịu đi cái không khí căng thẳng lúc này. Mọi vật như cũng đã đứng yên, ngay lúc này tôi cảm nhận được nhịp đập trái tim của Nga hình như nó cũng đang giận dữ. Tay tôi run cầm cập, cuốn nhật kí như nặng hơn rơi bộp xuống đất vì đôi tay của tôi không còn một chút sức lực nào nữa, tôi đứng trân trân, bất động, không nói được lời nào. Ánh mắt Nga lúc này sáng bừng lên nhìn thoáng qua có thể cảm nhận biết đó là một ánh mắt tức giận nhưng tôi nhìn kĩ và thấy được ẩn chứa bên trong là sự yếu đuối. Ánh mắt như đang muốn khóc nó cứ rưng rưng làm lòng tôi thêm nặng trĩu. Lúc đó, nét mặt Nga đỏ bừng lên, như đang ngại ngùng điều gì đó. Chắc tôi sẽ không bao giờ quên được ánh mắt rưng rưng, đôi môi run lẩy bẩy đầy tức giận của Nga lúc đấy. Tôi vụt chạy đi như thể để trốn tránh ánh mắt ấy, mà lòng nặng trĩu. Tôi có cảm giác như đường về hôm nay xa hơn. Cứ chạy mãi chạy mãi mà chân tay cứ mỗi lúc một nặng hơn…
Từ lúc quen nhau đến giờ, tôi và Nga đã cùng nhau trải qua bao nhiêu là chuyện vui buồn nhưng đó là lần đầu tiên tôi thấy Nga giận dữ với tôi như vậy. Tôi chạy, chạy như có ai đó đang đuổi theo mình-là ánh mắt ấy. Tôi muốn khóc quá. Tôi rất sợ, sợ sự giận dữ mà Nga đã ném cho tôi, sợ cả chính việc mà mình vừa làm. Về đến nhà, tôi đóng sập cửa phòng mình lại, thở hổn hển như một kẻ ăn trộm vừa bị rượt bắt, bần thần ngồi xuống ghế, tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy? Tại sao tôi lại không thể chiến thắng nổi sự tò mò của chính mình? Tại sao? Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất, vậy là tiêu tan ý định khai trương mấy quyển sách mới, Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt không yên.
Tối hôm đó, tôi nằm trên giường mà lòng cứ day dứt mãi, trằn trọc không thể nào chợp mắt được. Tôi thầm ước ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai tôi lại có thể cùng Nga vui vẻ đến lớp. Tôi suy nghĩ miên man, nhớ lại những trang nhật kí viết trong nước mắt của lép tôi buồn. Làm sao có thể tưởng tượng được rằng gia đình Lép không hề hạnh phúc, suốt ngày Lép phải nghe những trận cãi vã của bố mẹ mình. Tôi không tin vào những gì mình đã đọc, càng nghĩ tôi lại càng thấy thương Lép hơn. Lúc này, trong đầu tôi tưởng tượng ra hình bóng của Lép cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn. Vậy mà lâu nay tôi cứ tưởng mình hiểu về Lép rõ lắm. Tôi muốn chia sẻ cùng Lép, muốn an ủi và làm hòa với Nga. Giờ tôi mới hiểu, mới biết Lép đúng là một cô bé cá tính, tự tin và đầy nghị lực sống. Mọi ngày qua lại với Lép thường xuyên nhưng chính sự tự tin, bản lĩnh và nghị lực của Lép đã lấp đi những nỗi buồn của Lép đến nỗi chính tôi cũng không thể nào nhận ra. Nhưng tôi lo Nga vẫn trách móc, vẫn giận tôi và Nga sẽ chẳng bao giờ nói với tôi một lời nào cả bởi tôi đã vô tình xen vào bí mật đau buồn mà Nga hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình lâu nay không hề chia sẻ tâm sự với ai. Cứ thế, suốt cả một đêm, tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn, day dứt.
Sáng hôm sau, tôi quyết định sẽ nói lời xin lỗi với Nga. Tôi đi học sớm hơn thường ngày, đứng chờ Nga dưới gốc cây đầu đường nơi mà chúng tôi vẫn thường hẹn nhau cùng đi học. Vừa đứng ngóng về phía Nga tôi vừa tự nhủ lòng lấy hết can đảm để giải thích cho Nga hiểu. Nga đang từ từ rảo bước đến gần tôi, đứng đối diện với tôi nét mặt Nga khác hẳn mọi ngày, im lặng, nghiêm khắc nhìn tôi rồi bước đi tiếp không một lời chào hỏi. Tôi bồn chồn, quay lưng lại, chưa biết nên làm gì. Chạy thất nhanh về phía Nga, tôi nắm lấy tay Nga nhìn thẳng vào mặt cậu ấy nói khẽ:
- Lép ơi! Cho mình xin lỗi nha! Mình…không cố ý làm vậy đâu mà.
Nga nhìn tôi với nét mặt buồn, nói nhỏ:
- Những gì cậu đã đọc, đừng nói với ai nha! giữ bí mật giúp mình.
Tôi cười khì:
- Được mà.
Rồi Nga cười, tôi biết lúc đó Nga đã tha lỗi cho tôi. Mọi nỗi buồn lúc đầu tan biến đi đâu mất. Tôi và Nga vẫn nói cười vui vẻ như ngày nào.
Trông kìa! những chú chim bay lượn trước mắt chúng tôi như đang múa hát ríu ron, nắng dường như cũng ấm áp hơn ban đầu để sưởi ấm chúng tôi hay đang sưởi ấm tình bạn thân thiết này. Giờ thì như đang chọc ghẹo mấy chị hoa cỏ dại bên đường, cứ thổi mãi…thổi mãi. Tất cả..tất cả như đang chúc mừng, vui vẻ vì tôi và Nga đã thân mật như xưa.
Vừa nói cười vui vẻ với Nga tôi vừa thầm nghĩ về những điều mà tôi đã lén đọc được trong quyển nhật kí của Nga. Như thể nhắc với tôi rằng tôi chưa bao giờ hiểu được người bạn thân, những biểu hiện bên ngoài không thể nói lên được phẩm chất bên trong của một con người. Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng từ nay nên quan tâm, chia sẻ, tâm sự với Nga nhiều hơn để phần nào vơi đi được nỗi cô đơn, tủi thân của Nga.
Tuy đó là một lần sai phạm nhưng cũng từ đó tôi mới rút ra được một bài học đáng quý, đáng nhớ cho bản thân mình: "Không nên xâm phạm đời tư cá nhân của người khác, ai cũng có những bí mật cần phải giấu kín, không thể chia sẻ với người khác.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 5
Tôi và Hoa là đôi bạn rất thân từ nhỏ đến lớn, từ đó đến giờ, tình cảm của chúng tôi vẫn rất gắn bó nhưng trước đây, đã có một lần tình bạn của chúng tôi suýt nữa đã không giữ được bởi sự sai lầm đáng trách của tôi. Đó là do có một lần tôi đã trót xem nhật kí của Hoa.
Chuyện xảy ra đã hơn một năm nhưng đến giờ tôi vẫn coi đó là một bài học và không bao giờ muốn tái phạm. Hôm ấy, một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, tôi sang nhà Hoa chơi và cùng làm bài tập về nhà. Thấy tôi đến, Hoa mời tôi lên phòng mình chơi và xuống nhà lấy nước và hoa quả, trong lúc đợi Hoa, tôi nhìn thấy trên bàn có một quyển sổ màu xanh da trời trông rất đẹp, phồng lên vì có một cái bút nằm bên trong, tôi đoán là Hoa đang viết dở thì tôi đến. Vốn tính tò mò, tôi cầm cuốn sổ lên và thử mở ra xem, lúc đầu tôi chỉ nghĩ có lẽ là sổ tay ghi công thức toán hoặc là đoạn văn hay, ai ngờ đọc những dòng đầu, tôi nhận ra đó là sổ nhật kí. Tôi toan đặt xuống vì biết nhật kí là đồ vật mang tính chất cá nhân, không nên xem khi chưa được chủ nhân cho phép. Nhưng rồi tôi nghĩ, Hoa và tôi chơi với nhau từ bé, trước nay chưa từng giấu nhau điều gì, trong cuốn nhật kí này chắc cũng chả có điều gì quá bí mật đến mức tôi không thể xem. Hoa không có ở đây, xem một chút cũng có sao đâu, với lại nếu ở đây, chắc Hoa cũng sẽ không từ chối nếu tôi muốn xem nhật kí của bạn. Vậy là lưỡng lự một chút, tôi cầm cuốn nhật kí lên và mở ra đọc, vừa đọc, tôi vừa không tránh khỏi bật cười thành tiếng. Ôi, cô nàng của tôi đa sầu đa cảm quá chừng, chỉ một cơn gió cũng khiến cho Hoa phải dài dòng suy nghĩ mộng mơ thế này ư? Khi đọc tôi thấy ngày nào cô bạn cũng ghi nhật kí, có ghi cả ngày tháng rõ ràng, ngày nào cũng chỉ là những cảm xúc trước những điều vụn vặt, cô bạn thấy ông hàng xóm đánh con chó nhỏ cũng thương mà không sao làm gì được, thấy trời mưa cũng buồn vì màu trời không tươi. Càng đọc tôi lại càng không nhịn được cười bởi sự “lãng mạn” của cô bạn mình, thế mà bấy lâu nay tôi biết gì về điều đó đâu. Chợt, tôi nghe ngoài cửa có tiếng Hoa làm tôi giật mình:
- Lan, cậu làm gì vậy, sao cậu lại đọc nhật kí của tớ.
Tôi lúc túng hồi lâu nhưng rồi cũng cười khì:
- Có gì đâu, tớ thấy nó trên bàn, tớ đọc thử coi, mà bây giờ tớ mới biết cậu lại “nhạy cảm” như vậy đấy!
Tôi nói bằng giọng điệu châm chọc mà không để ý đến mặt Hoa đã đỏ bừng vì giận dữ. Hoa chạy nhanh lại, giật phắt cuốn sổ trong tay tôi:
- Lan kì quá vậy, Lan đã đọc trộm nhật kí của tớ rồi mà còn cười tớ, tớ thất vọng về Lan quá, Lan về đi, tớ không muốn chơi với Lan nữa.
Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt tôi cùng tiếng thút thít của Lan sau đó. Tôi từ ngỡ ngàng chuyển sang tức giận. Tôi hậm hực ra về, tôi không cho rằng mình sai, dù sao trong cuốn sổ ấy cũng có điều gì quan trọng đâu ngoài mấy cái cảm xúc vớ vẩn nghe mà sến sẩm của Hoa, cớ sao không cho tôi xem, cớ sao lại tức giận khi tôi cười, ai đọc được những dòng như vậy thì cũng sẽ cười cho mà xem. Vậy là những ngày sau đó, phải đến cả tuần, tôi và Hoa không nói với nhau lời nào, Hoa vẫn giận, còn tôi thì không thấy mình sai. Tôi đem chuyện kể cho mẹ nghe, mẹ dịu dàng bảo:
- Con xem nhật kí của bạn, vậy là sai rồi, cho dù là bạn thân, cũng cần có sự riêng tư, nếu đổi ngược lại con là Hoa và Lan xem nhật kí của con như vậy, con có giận không? Hơn nữa, con nói là bạn bè không nên giấu nhau điều gì nhưng nếu là một người bạn thực sự, con sẽ không cười vào những dòng cảm xúc ấy của Hoa, đó là những cảm xúc chân thực và riêng tư, con đã xúc phạm vào nó, và con là người có lỗi.
Tôi nghe mẹ nói mà tự trách mình quá chừng, đúng vậy, sao tôi lại cười Hoa, đáng ra tôi phải hiểu nhất bạn của mình chứ, có lẽ Hoa sẽ không giận nếu tôi không tỏ ra thiếu tôn trọng với những cảm xúc của bạn như vậy. Tôi tệ quá, tôi quyết định ngay hôm sau sẽ xin lỗi Hoa. Hoa đã không giận lâu như tôi tưởng, bạn trả lời tôi bằng một nụ cười dịu dàng rạng rỡ, thì ra chỉ cần một lời xin lỗi của tôi ngay lúc đó là đã đủ để Hoa tha thứ cho tôi, nhưng tôi đã để bạn chờ lâu hơn bình thường. Kể từ đó, tình bạn chúng tôi không những trở lại như cũ mà còn thân thiết hơn xưa, chúng tôi kể cho nhau nghe mọi thứ nhưng cũng tôn trọng quyền riêng tư của nhau.
Lần trót xem nhật kí ấy đã để lại cho tôi một bài học quý giá về sự tôn trọng quyền riêng tư của người khác và phép màu kì diệu của lời xin lỗi đặc biệt là tình bạn của chúng tôi như trải qua lần đó càng thắm thiết, sâu sắc hơn.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 6
Trong ngăn ký ức ngày hôm qua của mình, tôi có thể quên nhiều thứ nhưng không thể quên lần trót xem trộm nhật ký của Mai.
Mai là cô bạn gái thân thiết nhất của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bé xíu nên tôi hiểu Mai rất rõ. Mai xinh xắn và dễ mến: mái tóc dài đen mượt, cái miệng chúm chím thật đáng yêu.Mai thông minh, học giỏi và rất tình cảm với bạn bè.
Một lần tôi đến nhà Mai mượn sách. Mai đang mải làm bánh nên để tôi tự tìm. Cả một tủ sách khiến tôi hoa mắt. Tôi phát hiện ra một khe hở nhỏ cạnh kệ sách, tôi tò mò lôi từ đó ra một quyển sổ nhỏ và mở ra xem. Không! Tôi vội vàng gập lại và định để vào chỗ cũ. Nhưng tôi lại ngập ngừng, tôi muốn biết thêm về Mai, muốn biết Mai ghi nhật kí như thế nào? Tôi không kìm được tay mình tiếp tục mở cuốn sổ và cũng không kìm được mắt mình đọc nó. Tôi đã cố gắng nhưng mắt tôi vẫn dán vào. "Trời ơi! lẽ nào cuộc sống của Mai là như vậy?" Bỗng tôi giật bắn mình, Mai xuất hiện ngay trước mặt. Tay tôi run bắn, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất, tôi đứng trân trân, bất động, không nói được lời nào. Tôi chỉ nhớ ánh mắt rưng rưng, đôi môi run rẩy đầy tức giận của Mai. Tôi vụt chạy đi, lòng nặng trĩu...
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Mai giận dữ như vậy. Tôi chạy, chạy như trốn ánh mắt ấy, tôi muốn khóc quá. Tôi rất sợ, sợ sự giận dữ Mai ném cho tôi, sợ cả chính việc mình vừa làm. Về đến nhà tôi đóng sập cửa phòng lại, thở hổn hển, bần thần ngồi xuống ghế, tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy? Tại sao tôi không chiến thắng được sự tò mò của chính mình? Tại sao? Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất. Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt không yên.
Đêm đó tôi trằn trọc mãi. Tôi ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tôi lại cùng nhau đến lớp. Tôi suy nghĩ miên man, nhớ lại những trang nhật ký đầy nước mắt của bạn. Làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằng gia đình Mai không hề hạnh phúc, suốt ngày Mai phải nghe những trận cãi vã của bố mẹ. Tôi không tin vào những gì mình đã đọc. Càng nghĩ, tôi càng thương Mai. Tôi tưởng tượng ra hình bóng Mai cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn. Vậy mà tôi đã tưởng mình hiểu về Mai rõ lắm. Tôi muốn chia sẻ cùng Mai, muốn an ủi và làm hòa với bạn. Nhưng tôi lo Mai vẫn trách móc, vẫn giận tôi và bạn sẽ chẳng bao giờ nói với tôi một lời nào nữa bởi tôi đã cố tình xen vào bí mật đau buồn mà Mai hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình. Cứ thế, suốt một đêm trường tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn, day dứt...
Sáng hôm sau, tôi đến lớp một mình. Tôi tự nhủ lòng sẽ đến xin lỗi Mai nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng. Mặc dù vậy, tôi đã không thực hiện được ý định của mình vì hôm sau và những ngày sau đó Mai không đến lớp. Vì hoàn cảnh riêng của gia đình, Mai đã chuyển về quê để học.
Mong rằng, sẽ có lúc tôi gặp lại Mai để xin lỗi bạn, và tôi cũng cầu mong những nỗi buồn của Mai sẽ vơi đi theo năm tháng. Tôi tin tưởng một tương lai rộng mở, sáng tươi sẽ đến với người bạn của tôi. Và tôi nữa, tôi tự hứa với mình sẽ chẳng bao giờ lặp lại sai lầm dại dột thuở ấu thơ.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 7
Có người đã từng cho rằng: “Nếu bạn đóng cửa với mọi sai lầm, chân lí cũng bị bạn cho đứng ở ngoài cửa.” Đúng như vậy, cuộc đời ta ai cũng đã từng mắc sai lầm, nhưng điều để lại cho chúng ta lại là những kinh nghiệm quý giá. Tôi cũng đã từng như thế, đã từng vì tò mò mà trót xem trộm nhật kí của bạn. Câu chuyện ấy cho đến nay vẫn đau đáu trong trái tim tôi, nhưng đồng thời cũng đã để lại cho tôi bài học đắt giá.
Đó là một ngày cuối năm lớp 8, khi cái nắng oi ả và tiếng ve râm ran trên từng bụi cây đã gọi mùa hè của chúng tôi trở lại. Giờ ra chơi, mấy đứa bạn tôi đứa ríu rít chạy ra sân trường chơi ô ăn quan, đứa túm năm tụm bảy trò chuyện cười vang cả một góc trời. Tôi lơ đễnh ngồi một chỗ, ngắm nhìn cái nắng vàng ươm đang chảy trên từng ngọn cây, len qua từng kẽ lá, lòng chợt cảm thấy thích thú vì một kì nghỉ hè đã sắp cận kề. Chợt con mắt tôi liếc qua chỗ ngồi của Lan – cô bạn bàn trên đã chạy ra ngoài sân nhảy dây cùng chúng bạn lúc nào. Lan là một cô gái vui vẻ, hay cười, lúc nào cũng có thể đem lại cho người khác nụ cười vì tính cách hài hước và chân thật. Bạn bè rất quý Lan và chắc hẳn trong lòng ai cũng ao ước bản thân mình có thể luôn vui vẻ như bạn ấy. Ô kìa,… hình như… trong ngăn bàn bạn ấy có cái gì đẹp thế nhỉ? Tôi cố rướn mình để ngắm nhìn cái vật nhỏ xinh đang lấp ló trong ngăn bàn Lan. Một quyển sổ nhỏ!
Tôi ngồi yên mà trong lòng chẳng thể nào xóa đi cảm giác tò mò. Quyển sổ ấy ghi gì nhỉ? Đấy có phải quyển sổ tay toán học mà Lan thường nói hay không? Tôi rời khỏi chỗ, nhìn xung quanh. Trong lớp chỉ có mình tôi, nếu tôi lấy quyển sổ ấy ra cũng chẳng ai biết. Mà Lan lại đang ở ngoài… Cái tình tò mò của tôi lại nổi lên, nhưng nếu xem trộm quyển sổ của người khác như thế là rất xấu… Tôi mông lung trong những suy nghĩ, cái quyển sổ nhỏ xinh kia cứ như đang trêu tức tôi. Cuối cùng, tôi đứng hẳn dậy, với lấy quyển sổ ấy và mở ra đọc. Không, đó không phải là sổ tay toán học, đó là nhật kí của Lan! Mồ hôi tôi bắt đầu túa ra đầy mặt. Tôi sững sờ trước những dòng chữ của Lan. Hóa ra nhà Lan lại nghèo và khó khăn đến thế. Hóa ra đằng sau gương mặt hay tươi cười kia lại là những lo toan cơm áo của một người chị cả khi bố mẹ luôn ốm đau, em thì còn nhỏ dại. Hóa ra mấy đứa chúng tôi chỉ nhìn thấy vẻ ngoài vui vẻ của Lan mà không biết rằng bạn ấy đã phải gồng gánh nhiều áp lực trên vai ấy thế nào…
“Tùng…tùng…tùng”. Hồi trống báo giờ ra chơi kết thúc kéo tôi trở lại hiện tại. Tôi vội vàng nhét quyển sổ ấy vào chỗ cũ rồi ngồi ngay ngắn lại vào chỗ của mình. Cả giờ hôm ấy tôi không thể nào tập trung được vì nỗi xấu hổ đang bao quanh. Một cảm giác tội lỗi trùm lên tâm trí của tôi. Trước giờ, tôi rất ghét ai động vào những gì riêng tư, vậy mà chính tôi lại mở quyển nhật kí của Lan ra đọc! Tôi chẳng hiểu nổi tại sao tôi lại làm như vậy nữa. Lan quay xuống làm cắt mạch suy nghĩ của tôi:
- Này, cậu làm sao thế, cả ngày nay cứ lơ đễnh thế là sao?
- À…. Không… không có gì đâu.
Mấy ngày qua đi, Lan vẫn tươi cười, vẫn pha trò như mọi ngày. Có lẽ bạn ấy không biết chuyện tôi đã lỡ xem nhật kí của bạn ấy, nhưng trong lòng tôi lúc nào cũng cảm thấy tội lỗi mỗi khi nhìn thấy Lan. Cho đến một ngày kia, lấy hết can đảm, tôi hẹn Lan ra một góc. Tôi quyết định sẽ xin lỗi Lan vì những gì mình đã làm…
- Cậu hẹn mình ra đây có chuyện gì thế? – Lan hỏi tôi.
- Mình… mình có chuyện…muốn nói… - Tôi ấp úng.
- Có chuyện gì cứ nói ra xem nào, trông cậu bây giờ đỏ hết mặt lên rồi kia kìa- Lan bật cười.
- Mình… Thật ra là… Tuần trước…Mĩnh lỡ xem trộm nhật kí cậu để trong ngăn bàn. Quyển sổ đẹp quá, mình không cố ý. Mình xin lỗi…
Lan chợt lặng yên. Tôi nhắm mắt và chờ đợi ở bạn ấy một trận cuồng phong. Lan sững sờ một hồi rồi nói:
- Vậy là cậu biết hết rồi ấy hả?
Tôi im lặng.
- Thật ra chẳng ai biết được hoàn cảnh nhà tớ cả. Nhưng không sao, cậu đã dung cảm nhận ra lỗi của mình là được rồi. Trước giờ tớ chỉ mong có người nào thấu hiểu cho tớ thôi. Kể ra trong cái rủi cũng có cái may đấy chứ.
- Vậy là cậu tha lỗi cho mình?
- Tất nhiên rồi.
Lòng tôi chợt reo vui. Lan đã tha lỗi cho tôi, và tôi đã thấu hiểu được hoàn cảnh khó khăn của bạn ấy. Tôi thiết nghĩ mình phải làm gì đó để có thể giúp đỡ được Lan. Từ đó, mỗi khi buồn, tôi thường tìm cách để giúp đỡ Lan. Chúng tôi thân nhau từ hồi đó…
Vậy đấy, đó là một kỉ niệm đáng nhớ trong quãng đời cấp 2 của tôi. Và tôi chợt nhận ra, điều quan trọng không phải bạn đã mắc lỗi lầm gì, mà là cách bạn đối mặt với nó và sửa chữa nó như thế nào. Những vấp ngã mà bạn gặp phải bây giờ hóa ra lại trở thành những kinh nghiệm quý báu giúp bạn ngày một trưởng thành hơn trên mỗi con đường bạn đi.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 8
Cuộc đời của mỗi con người chắc hẳn đã từng trải qua những kỉ niệm đáng nhớ. Đó có thể là những kỉ niệm vui, buồn nhưng đều in dấu trong kí ức. Và với em cũng vậy, đó là lần em trót xem trộm nhật kí của bạn. Kỉ niệm đó đã để lại cho em một bài học khó quên.
Em còn nhớ hôm đấy là một buổi chiều thứ bảy đẹp trời. Như thường lệ, em sang nhà Tú Anh để học bài cùng bạn. Tú Anh là người bạn thân của em từ khi chúng em mới bước vào lớp Một. Buổi học đầu tiên, vì còn lạ lẫm với mọi thứ nên em đã òa khóc nức nở khi thấy mẹ đi về. Khi ấy Tú Anh đã đến làm quen với em, động viên em rồi dẫn em vào chỗ trống cạnh bạn. Từ đó chúng em là đôi bạn gắn bó với nhau như hình với bóng, hai đứa thường sang nhà nhau để học bài, tâm sự những câu chuyện thầm kín. Gia cảnh nhà Tú Anh không được khá giả, mẹ bạn mất sớm, bố lại ốm yếu nên chỉ trông chờ vào cửa hàng tạp hóa nhỏ. Khó khăn là vậy nhưng Tú Anh học rất giỏi, ngoan ngoãn, hiếu thảo. Bạn đã đi làm thêm vài công việc nhỏ để có thể phụ giúp bố. Đó cũng là lý do làm em luôn yêu mến, khâm phục cô bạn nhỏ bé của mình.
Hôm đó, hai đứa đang cùng nhau giải bài tập thì bố bạn có việc nên đi ra ngoài. Tú Anh phải ra trông cửa hàng giúp bố, còn em thì ngồi lại ở phòng, làm nốt bài tập. Giải xong bài tập toán, em dừng tay và lấy quyển sách trên giá sách của Tú Anh để đọc, thì bất ngờ một quyển sổ nhỏ rơi xuống. Quyển sổ in hình Totoro, nhân vật hoạt hình mà bạn yêu thích và có khóa bằng số nên em đoán là sổ nhật kí. Em hơi ngạc nhiên và có chút không vui vì Tú Anh có điều giấu mình. Tuy vậy lúc đầu em vẫn có ý định đặt quyển sổ lại chỗ cũ vì nghĩ ai cũng có bí mật không thể chia sẻ, hơn nữa Tú Anh lại là bạn thân của em, em cần phải tôn trọng sự riêng tư của bạn ấy. Nhưng sự tò mò và lòng ích kỷ của bản thân lại xui khiến em làm việc sai trái. Em thầm nghĩ: “Mình sẽ thử mở xem sao. Nếu không được thì mình sẽ cất lại chỗ cũ, còn nếu được thì mình sẽ đọc một vài trang thôi. Dù sao thì bác đã nói là đi có việc hơi lâu một chút, nên Tú Anh chắc chưa vào phòng sớm như vậy đâu”. Nghĩ rồi, em bắt đầu thử mở khóa quyển sổ. Ban đầu em thử ngày sinh nhật của bạn, rồi đến ngày sinh nhật bố mẹ bạn, nhưng đều không được. “Có khi nào là ngày sinh của mình không nhỉ? Chắc không đâu, ngày sinh của bố mẹ bạn ấy còn không được cơ mà”. Nghĩ thế nhưng em vẫn cố thử. Và thật ngạc nhiên khi con số ngày sinh nhật của em lại đúng:
- Tú Anh thật là dễ thương quá đi – Em mỉm cười và lẩm bẩm một mình.
Em bắt đầu lật dở từng trang một. Em đã tự hứa với lòng là sẽ chỉ đọc một vài trang thôi, ấy vậy mà đôi bàn tay đáng trách kia cứ lật hết trang này đến trang nọ.
- Toàn là những câu chuyện ở lớp, ở trường và những câu chuyện bạn ấy đã kể với mình – Em thầm nghĩ.
Nhưng rồi bàn tay em bất giác dừng lại ở một bài viết cách đây đã năm tháng. Dòng trên cùng ghi ngày tháng như bao bài khác.
“30/01/2012
Hôm nay bố đã mua cho mình một chiếc xe đạp. Chiếc xe cũ thôi nhưng đối với mình nó quý giá biết chừng nào. Mình biết bố đã nói dối mình, bố đi ra ngoài nhưng thực chất là đi làm khuân vác. Công việc vất vả lắm nên mỗi lần về nhà, mặt mũi bố lại tái nhợt. Thỉnh thoảng, căn bệnh tái phát khiến bố đau bụng liên hồi. Mỗi lúc như vậy, mình thương bố lắm. Mình định nói cho bố là chuyện bố đi làm mình đã biết. Nhưng mình vẫn chưa đủ can đảm, hơn nữa, nói ra mình sợ bố buồn. Chiếc xe đạp bố mua cho mình có lẽ là tháng lương đầu tiên bố nhận được. Bố sợ đứa con gái nhỏ bé của bố thua kém các bạn nên bố luôn bù đắp cho mình bằng tất cả những gì bố có. Nhưng bố ơi, bố là báu vật trên đời của con. Con không cần điều gì cả, chỉ cần bố luôn bên cạnh con, để con có thể yêu thương và báo hiếu bố, thế là đủ rồi”
Em thấy cay cay nơi sống mũi rồi nước mắt bất giác lăn dài trên hai gò má. Em thấy thương Tú Anh biết bao nhiêu và vô cùng cảm động trước tình yêu thương của bạn dành cho bố. Tú Anh không may mắn như mọi người, nhưng lúc nào bạn cũng luôn lạc quan, vui vẻ. Chơi với nhau chín năm trời, vậy mà em đã vô tâm, không nghĩ bạn là một người sâu sắc như vậy. Đáng lẽ, em nên bên cạnh bạn nhiều hơn, chia sẻ với bạn nhiều hơn. Em còn thấy xấu hổ chính bản thân mình khi sống trong một gia đình khá giả mà không biết phấn đấu, chỉ đòi hỏi bố mẹ phải chiều theo sở thích của mình. Em đã nằng nặc đòi bố mua cho chiếc xe đạp để có thể đi chơi với bạn bè mà không nghĩ rằng bố đã làm việc vất vả bởi đồng tiền không dễ dàng kiếm ra được.
Em lại giở tiếp những trang tiếp theo
“12/02/2012
Hôm nay mình đã nhận được tháng lương đầu tiên và mình đã mua cho bố một chiếc áo mới. Bố vui lắm nhưng trong nụ cười vẫn có nước mắt. Bố ôm mình nghẹn ngào nói: “Bố cảm ơn con gái bố nhiều lắm và bố cũng muốn xin lỗi con vì không cho con được đầy đủ những thứ con muốn”. Mình đã nói với bố những điều mình suy nghĩ hôm trước và cả việc mình đã biết bố giấu mình đi làm. Bố đã hứa sẽ không đi nữa và sẽ luôn ở bên đứa con gái nhỏ bé của mình. Hôm nay quả thật là một ngày vui”
Càng đọc em càng cảm động trước câu chuyện của hai bố con Tú Anh bao nhiêu, em càng cảm thấy có lỗi với bố mình bấy nhiêu. Em cứ khóc và nghĩ đến những ngày tháng đã làm cho bố buồn lòng. Thế rồi, Tú Anh đi vào phòng, em chạy vội đến bên bạn, gục đầu vào vai bạn mà khóc.
- Mình xin lỗi, cho mình xin lỗi.
Nhìn thấy quyển sổ đang mở trên bàn, có lẽ bạn đã hiểu được phần nào:
- Thôi không sao, cậu đừng khóc nữa.
- Mình thấy thật xấu hổ. Càng nghĩ đến cậu, mình càng thấy hối hận vì những gì mình làm. Mình thấy thương bố mình quá, và thương cả cậu nữa.
Tú Anh nhẹ nhàng mỉm cười;
- Nếu cậu làm sai điều gì thì nên chuộc lại lỗi lầm, khóc như vậy đâu phải là cô gái mạnh mẽ mà mình biết. Đúng không nào?
Em lau nước mắt rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tú Anh:
- Cậu là người bạn tốt, cậu đã giúp mình hiểu ra được nhiều bài học đáng quý trong cuộc sống. Cậu có hứa là sẽ làm bạn mình mãi mãi không?
- Mình hứa.
Câu chuyện đã qua đi từ lâu. Dù bây giờ học tập ở hai ngôi trường khác nhau nhưng chúng em vẫn thường xuyên liên lạc, trao đổi. Kỉ niệm đọc trộm nhật kí năm nào mãi mãi không bao giờ phai trong tâm trí em, vì nó giúp em nhận ra được nhiều giá trị đáng quý trong cuộc sống.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 9
Trong cuộc sống không có ai là không một lần mắc sai lầm. Với một phút nông nổi, hiếu kì của cái tuổi 14 mà tôi đã làm người bạn mà tôi yêu quý nhất phải buồn chỉ vì một quyển nhật kí.
Mùa hè - mùa của tuổi học trò bắt đầu bằng tiếng vĩ cầm của các nhạc công ve. Cây phượng nở hoa đỏ rực như một cây nấm khổng lồ. Tôi chạy sang nhà Ngọc đứa bạn thân từ hồi còn bé tí tẹo để gọi nó cùng đi chơi. Vừa bước vào cổng tôi gọi to:
- Ngọc ơi! này đi chơi đi! gớm gì mà nghỉ hè rồi cứ ở nhà suốt thế?
Mẹ Ngọc từ trong nhà đi ra nở một nụ cười và nói với giọng trêu đùa tôi:
- Cái con bé này lúc nào cũng nhanh nhảu. Ngọc đi mua cho cô mớ rau rồi cháu lên phòng đợi bạn chút xíu nhé.
Tôi vâng dạ chạy lên phòng Ngọc. Phòng nó lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng không như phòng tôi. Tính tôi hay tò mò cứ phải ngắm nghía, xem xét xem có gì hay ho không.
Bỗng tôi thấy trên giá sách của Ngọc có quyển gì màu hồng được che lấp bởi những quyển sách giáo khoa. Tôi lấy quyển sổ bí mật đó ra và ngạc nhiên khi biết đây là quyển nhật kí. Ngọc vốn là đứa trầm lặng, ít nói nhưng chuyện gì của nó tôi cũng biết. Mà sao chuyện này nó không kể với mình. Tôi cũng biết đọc trộm nhật kí là không nên nhưng nhưng tôi rất tò mò không biết nó có nói gì tôi không. Mở trang đầu ra với dòng chữ nắn nót của Ngọc
Ngày...tháng: Hôm nay mình thấy không vui vì Huyền giận vô cớ, không nghe mình giải thích lí do nữa. Mình mong lần sau bạn ý sẽ bình tĩnh hơn
Đọc đến đây tôi cảm thấy mặt mình nóng ran, thế mà nó chẳng báo giờ nói trước mặt mình mà chỉ nói sau lưng mình thôi ư? tôi dở sang trang tiếp theo
Ngày...tháng
Huyền thực sự là người vui tính, lúc nào cũng quan tâm mọi người. Ai cũng quý bạn ấy. Mình ghen tị với bạn ấy quá
À bây giờ bạn ý còn biết nói tốt với tôi cơ à, thế mà chả bao giờ nó chịu khen tôi một câu- tôi nghĩ trong đầu với nhiều ý nghĩ và quên đi hành động của mình
Cánh cửa phòng mở ra Ngọc đi vào hốt hoảng khi thấy tôi đọc những gì bí mật mà bạn ý đã dấu kín. Ngọc giằng vội quyển nhật kí, òa khóc nói với tôi;
- Tại sao cậu lại đọc trộm nhật kí của tớ?
Tôi rất xấu hổ nhưng vẫn cố cãi:
- Tớ..tớ chỉ đọc xem cậu nói gì về tớ thôi..ai ngờ cậu cũng nói xấu tớ. Cậu có coi tớ là bạn không?
Ngọc vẫn khóc nấc lên:
- Tớ cũng..muốn..muốn nói với cậu nhưng cậu không chịu nghe tớ nói đâu. Đấy chỉ là tớ suy nghĩ thế thôi chứ tớ không có ý nói xấu cậu
Bây giờ tôi mới nhớ cứ mỗi lần Ngọc khuyên bảo tôi thì tôi đều cáu gắt chỉ vì giữ sĩ diện cho mình mà quên đi tâm trạng của Ngọc. Tôi cảm thấy rất hối hận và ôm chầm lấy Ngọc nói trong nước mặt;
- Tớ xin lỗi cậu. Tớ sai rồi. Tha lỗi cho tớ nhà Ngọc. Ngọc lau vội nước mắt, gật đầu. Rồi 2 đứa lại nhìn nhau cười
Qua câu chuyện của mình tôi mới biết đọc nhật kí của bạn là đã vi phạm quyền riêng tư khiến tôi hối hận đến tận bây giờ. Nhưng cũng nhờ lần tình cờ đó mà tình bạn giữa tôi và Ngọc ngày càng hiểu nhau hơn, xây dựng tình bạn trên lâu đài của sự tin tưởng.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 10
Khi con người ta trưởng thành, có một số thứ quên đi, có một số thứ chúng ta giữ lại để trận trọng và mỉm cười khi nhớ về. Nhưng với em, ở trong kí ức này, có một điều khi nhớ lại em thấy xấu hổ với bản thân mình và với bạn ấy. Đó là lần em đã trót xem trộm nhật kí của Lan Anh, cô bạn thân suốt 4 năm học trung học cùng em. Đó là lần “lỡ dại” khiến em vẫn ăn năn cho đến tận hôm nay.
Em và Lan Anh học chung lớp, ngồi cùng bàn, đi học cùng nhau, có việc gì cũng cùng nhau làm. Các bạn trong lớp vẫn bảo chúng em là đôi bạn cùng tiến. Mọi thứ cứ trôi qua bình lặng, chúng em hằng ngày đến trường, vui chơi, học tập. Những lúc rảnh rỗi đạp xe qua nhà nhau chơi, nhiều khi còn rủ nhau hái trộm xoài của bác hàng xóm nhà em. Có rất nhiều điều khiến em nhớ lại và mỉm cười vì nó thật tuyệt.
Tuy nhiên chỉ duy nhất một lần ấy, một lần khiến em đỏ mặt, xấu hổ và không biết phải giấu mặt đi đâu. Đó là vào đầu năm lớp 8, cũng đã hai năm trôi qua nhưng hành vi không nên ấy của em vẫn còn đọng lại trong kí ức.
Lan Anh có quyển sổ nhật kí xinh xắn, màu nâu chàm rất ấn tượng. Chúng em đều biết ai cũng có sổ nhật kí nhưng không ai được phép xem nhật kí của nhau. Dù là bạn thân thì cũng không được xem. Bởi ai cũng có nhiều chuyện riêng tư, chuyện không kể ra được cùng bạn bè, và nhật kí chính là người bạn tâm tình của bản thân.
Vậy mà hôm đó em đã không kiềm chế được sự tò mò của bản thân mình, trót xem trộm nhật kí của Lan Anh. Hôm đó vào tiết thể dục, em bị đau bụng nên không ra sân tập. Một mình ngồi trong phòng không biết làm gì nên em đã không cưỡng lại sự tò mò của bản thân mình. Em thấy cuốn nhật kí của Lan Anh đặt ngay trên bàn, em cũng không định xem nhật kí của bạn ấy nhưng không hiểu sao em lại làm việc đáng trách như vậy.
Em run run nhìn ra cửa sổ xem có ai không rồi mở ra, lật từng trang, từng trang đến nỗi không dám đọc, chỉ lật như thế thôi. Hành động đó của em như một kẻ trộm sợ người khác bắt gặp được. Nhưng mà cũng đúng thôi, em không khác gì một kẻ trộm đang xem trộm suy nghĩ của người khác mà không được cho phép.
Mặc dù em chưa đọc được gì, nhưng em cũng đã cảm thấy bản thân mình không nên làm những việc như thế này. Em đã rất hối hận sau khi mới chỉ lật dở nhật kí của Lan Anh. Có lẽ Lan Anh nếu biết điều này cậu ấy sẽ rất buồn và thất vọng về tôi lắm.
Chỉ một lần duy nhất từ năm lớp 8, việc xem trộm nhật kí của một người bạn thân mà cho đến bây giờ em không dám lặp lại việc đó thêm lần nào nữa. Bởi rằng mỗi lần nhớ lại hành động đó em lại thấy bản thân mình không tốt. Nếu cứ xem trộm nhật kí của người khác chẳng khác gì em là một kẻ cắp, mà kẻ cắp thì là người xấu và không được ai yêu quý nữa.
Và cũng từ lần đó em đã rút ra được bài học cho bản thân mình. Có những chuyện không nên biết sẽ tốt hơn, tò mò quá cũng không phải là điều tốt. Những gì là riêng tư của người khác, họ không muốn tâm sự với mình thì chắc chắn đó là điều mà họ muốn giữ ở trong lòng.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 11
Tôi vốn là học sinh giỏi của lớp 9A. Thầy cô và bạn bè rất yêu thương và quý mến tôi. Cuộc sống thật tươi đẹp và vui vẻ. Mỗi ngày tôi đến trường là một niềm vui. Tôi thấy mình thật quan trọng với mọi người.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì thay đổi nếu không xuất hiện cái Linh trong lớp tôi. Nó học đều các môn và môn nào cũng giỏi cả. Trước kia, tôi học khá các môn nên được bạn bè và cô giáo rất quý. Bây giờ thì ai cũng quây quanh nó và như quên lãng tôi. Cũng phải thôi, vì nó đã học giỏi lại xinh xắn dễ thương và đặc biệt là rất khiêm tốn và nhiệt tình giúp đỡ bạn bè. Chẳng như tôi lúc trước, cậy được thầy cô thương, các bạn quý mến nên đôi khi tôi cũng quá quắt. Nhưng trong lòng tôi lúc ấy nào chịu hiểu điều đó. Chỉ thấy căm tức cái Linh vì nó chiếm vị trí ưu ái của tôi trong lòng thầy cô và bạn bè. Lúc ấy trong lòng tôi nghĩ: “Tự nhiên xuất hiện một con nhỏ thật là đáng ghét. Từ khi nó xuất hiện mình trở thành người thừa. Mọi người đã quên mất mình rồi. Ước gì… ước gì… nó biến mất đi nhỉ?”.
Lúc ấy, tôi thấy thật lạ, nó chẳng bao giờ ra vẻ “ta đây”, lúc nào cũng chăm chú học bài, giờ ra chơi nó cũng ít ra ngoài đùa nghịch cùng các bạn. Nó càng ngoan hiền, tôi càng thấy ganh ghét nó. Có lần tôi giải mãi không ra một bài toán khó, thấy thế, bạn Thủy bảo tôi ra hỏi Linh, tôi bĩu môi quay ra ngoài lầm bầm: “Ai thèm hỏi, làm như nó giỏi lắm”.
Sáng hôm ấy, đang thong dong trên đường đến lớp, tôi sực nhớ ra: “Thôi chết, hôm nay mình trực nhật mà quên mất”. Tôi đạp một mạch đến trường rồi chạy ngay vào lớp. Lạ thật, lớp học đã được quét dọn sạch sẽ, bàn ghế được kê ngay ngắn, Linh nhìn tôi cười thân mật: “Mình đến sớm nên đã trực nhật dùm bạn rồi.” Tôi không một lời cảm ơn mà quay ngoắt đi thẳng ra ngoài, trong bụng thầm nghĩ: “Lại làm ra vẻ chăm chỉ, ngoan hiền để mọi người khen ngợi đây mà”. Thấm thoắt, chỉ còn hai ngày nữa là chúng tôi nghỉ hết học kì I.
Tôi vẫn đến lớp như mọi khi, hôm nay có việc gì mà bọn con gái lớp tôi đứng túm tụm vào chỗ ngồi của Linh. Chẳng biết chúng nó đang làm gì, hình như đang đọc cái gì đó bí mật lắm thì phải. Tôi quan sát không thấy Linh ở đó. Thủy nhìn thấy tôi, nó mỉm cười tinh quái. Nó bảo bọn con gái bày trò rủ Linh đi chơi để xem trộm nhật kí của Linh.Tôi không ưa trò này của bọn con gái. Tôi thầm nghĩ: “Bọn nó chơi trò này với Linh thật là ác, bạn bè với nhau mà lại đối xử như vậy thì còn gì là bạn bè. Linh mà biết được chắc là buồn lắm đây. Mình có nên ngăn cản bọn này không? Thôi kệ nó. Ai biểu nó chảnh chọe, kênh kiệu làm chi. Từ đây hết ra vẻ ta đây rồi nhé!” Tôi sung sướng nghĩ thầm nhưng lòng cũng có điều gì đó bất nhẫn lắm. Nhưng sự ích kỷ, hả hê khi nhìn “kẻ thù” của mình gặp nạn đã che mất những suy nghĩ tốt đẹp, tích cực trong tôi.
Xem xong, bọn chúng đi ra ngoài, còn mình tôi trong lớp. Tôi không cưỡng được sự tò mò: “Không biết Linh viết gì trong ấy, chắc là nó cũng chẳng ưa gì mình đâu? Mình có nên xem không? Không nên đâu, xem trộm nhật kí của người khác là xấu lắm. Nhưng có ai biết đâu mà sợ? Giờ này các bạn trong lớp đã đi chơi cả rồi. Với lại mình cũng muốn biết Linh nghĩ gì về mình?” Để có câu trả lời đâu khó. Tôi nhanh chóng quyết định.
Tôi cầm quyển nhật kí lên và đọc lướt qua.
“Tình hình vẫn chẳng có gì thay đổi, các bạn trong lớp vẫn quý mến mình, chỉ có bạn Hồng hình như không hài lòng. Bạn ấy không hiểu mình nhưng cũng chẳng nên trách bạn ấy làm gì. Chắc vì bạn ấy hiểu lầm mình điều gì đó nên mới tỏ thái độ thiếu thiện cảm với mình như thế. Mình cũng rất quý bạn ấy. Bạn ấy học giỏi, tính tình thẳng thắn dễ mến. Mình chỉ muốn các bạn trong lớp chơi thân thiết, vô tư với nhau, giúp nhau cùng học tốt. Mình tin rằng rồi một ngày không xa Hồng sẽ hiểu mình, mình cũng thật lòng quý mến bạn ấy. Có lẽ hết học kì I mình sẽ chuyển trường,…” Đọc đến dòng này tôi thật sự bối rối. “Trời, vậy là lâu nay mình nghĩ oan cho Linh ư? Linh đâu xấu như mình nghĩ. Mình thật là đáng trách. Linh ơi, mình xin lỗi bạn. Đúng là sự ích kỷ sẽ làm con người ta xấu xa hơn. Cảm ơn bạn đã đánh thức mình.”
Linh còn viết nhiều nữa xoay quanh chuyện học hành, bạn bè, trường lớp,…Tôi rất ân hận và thái độ vừa qua đối với Linh. Tôi sẽ gặp Linh, sẽ xin lỗi bạn về những việc đã xảy ra. Mong rằng bạn sẽ ở lại cùng học với chúng tôi.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 12
Tuấn là bạn thân nhất của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bé xíu, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, vui buồn cùng chia sẻ. Ngỡ tưởng hai đứa chẳng có gì phải giấu nhau vậy mà chỉ vì quyển nhật kí của Tuấn và sự dại dột của tôi mà đã có chuyện xảy ra.
Hôm ấy như nhiều lần khác, Tuấn mời tôi đến nhà nó chơi. Lên đến phòng, Tuấn bảo: "Uyên cứ tự nhiên nhé, mình xuống nhà cắt trái cây rồi lên ngay!". Trong lúc chờ Tuấn xuống nhà làm chút việc, tôi lại gần tủ sách của Tuấn tìm truyện đọc. Bất chợt, đôi mắt đang dò dẫm của tôi dừng lại ở gáy cuốn sổ có dòng chữ: "My diary". Hình như là nhật kí của Tuấn thì phải - tôi nghĩ thầm - mình đọc thử chút để xem bấy lâu nay mình có nghĩ nhầm về thằng bạn thân không! Tôi nhanh tay rút lấy quyển sổ. Tôi khẽ đóng cánh cửa phòng Tuấn rồi mở cuốn nhật kí ra đọc.
Ngay trang đầu tiên, Tuấn đã viết: "Hôm nay mình thấy Uyên hơi quá đáng khi trêu Hoàng Sơn với Thuỳ Dương. Mình nghĩ làm vậy hai bạn ấy sẽ ngượng lắm. Tội cho hai bạn ấy quá! Mai mình sẽ bảo Uyên bỏ cái trò này''. Ô! Thế hóa ra Tuấn không đồng tình với mình à! Thế mà lúc ở lớp nó lại hùa vào làm mình cứ tưởng nó thích thú lắm. Tôi giở sang mấy trang sau, toàn nhận xét về tôi cả. Khi thì "mình không thích thái độ của Uyên với bọn thằng Bình, thằng Dương tí nào cả, ít ra cũng phải nhắc bài cho nó để điểm nó đỡ kém chứ. Mình biết tối hôm qua Bình phải đi học thêm đến tối mịt mới về nên nhắc bài cho nó đỡ tội", rồi thì "mình nghĩ Uyên nên sửa cái tính ấy đi thì hơn, có thế mới hòa nhập được với mọi người chứ". Ôi trời ơi! Và còn cả thế này nữa "không biết phải nói với Uyên thế nào nhỉ? Mình nghĩ là mình thích Tiểu Nguyệt rồi hay sao ý. Nó mà biết thì nó cười thối mũi mình ra ý chứ". Đang căng ra đọc những dòng nhận xét về mình, tôi bỗng nghe tiếng lạch cạch ngoài cửa, tôi cất vội quyển sổ vào giá sách rồi ngồi trên giường đung đưa chân, mặt cười hớn hở. Tuấn đặt đĩa bánh lên giường rụt rè:
- Uyên ơi, tớ có chuyện này muốn nói với cậu. Chuyện tế nhị ấy mà, tớ nghĩ tớ đã...
- Tôi cắt ngang:
- Thích Tiểu Nguyệt rồi chứ gì?
Tuấn sững người. Tôi chột dạ: "Thôi chết! Nó mà biết mình đọc trộm nhật ký thì coi như xong". Tôi vội lảng sang chuyện khác:
- Thôi, đã là chuyện tế nhị thì không nên ép mình phải nói. Mấy cuốn truyện này cậu mua ở đâu mà hay thế!
Tuấn trả lời tôi nhát gừng và suốt cả buổi chiều hôm ây, giữa tôi và Tuấn như có một đám mây u ám, ngờ vực chen vào giữa. Cậu ta luôn tỏ thái độ nghi ngờ, đề phòng. Còn tôi thì phấp phỏng lo âu, chỉ sợ bạn biết được sự thật. Mà tính nó thì dễ tự ái lắm. Chuyện này mà lộ ra thì nó sẽ không thèm nhìn mặt tôi nữa. Nghĩ vậy nên tôi suy nghĩ trước khi nói để tránh những câu hỏi vặn vẹo của nó về việc tôi đã làm gì trên phòng nó lúc trước.
Khi tôi rời nhà Tuấn về, trời đã gần tối. Tôi cũng chợt thấy lòng mình u ám khác lạ. Tôi chưa làm những việc như thế này bao giờ: Đọc trộm nhật kí cúa người khác, xấu hổ quá đi thôi. Mà lại là đứa bạn thân của mình. Chuyện này mà lan ra thì sẽ chẳng còn ai tin tôi nữa, mọi người sẽ nghĩ tôi là kẻ chuyên lục lọi chuyện đời tư của người khác, lấy đó làm trò vui cho mình. Cả tối hôm đó, tôi như người mất hồn, cứ đi đi lại lại lẩm bẩm, suy nghĩ vẩn vơ, học bài cũng chẳng vào đầu chữ nào. Chuyện buổi sáng cứ ám ảnh tôi suốt cả tối. Mãi đến lúc đi ngủ, tôi mới tĩnh tâm lại và nghĩ cách giải quyết: "Nếu mình không đọc nhật kí của Tuấn thì có lẽ giờ này đã yên giấc rồi. Càng nghĩ lại càng thấy xấu hổ. Mình cứ tưởng là bạn bè thì không có gì phải giấu nhau. Nhưng mình cũng cần phải tôn trọng sự riêng tư của người khác chứ. Mình làm thế là sai rồi. Nhưng cũng nhờ đọc nhật kí của Tuấn mà mình biết mình có những khuyết điểm gì phải sửa, chắc Tuấn ngại nói thẳng. Song nếu nói hết sự thật thì Tuấn sẽ giận mình lắm, còn không nói thì lương tâm cắn rứt. Thôi vậy, không thể làm việc gì trái với lương tâm được. Mai mình sẽ nói với Tuấn vậy. Giờ phải ngủ lấy tinh thần cái đã". Và cuối cùng tôi thiếp đi, trong lòng còn lo ngại về thái độ của Tuấn khi nhận lời thú tội của tôi nhưng tôi cũng thấy thanh thản, nhẹ nhõm hẳn.
Hôm sau gặp Tuấn, tôi đã nói ra hết sự thật. Trái với tưởng tượng của tôi, Tuấn đã tha thứ, hai chúng tôi lại thân nhau như xưa. Tôi cũng nhận ra một bài học rằng: Giữa hai người bạn, chữ tín là điều bảo đảm cho tình bạn được lâu bền. Một lần tôi trộm nhật ký là quá đủ, tôi sẽ không bao giờ lặp lại điều đáng xấu hổ đó nữa.
Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 13
Thực sự sẽ không bao giờ tôi có thể quên được những hành động sai trái mà tôi đã làm với người bạn của mình. Đó là việc tôi đã đọc trộm nhật lý của Mai Chi.
Mai Chi với tôi là một đôi bạn thân và ngay từ nhỏ thì chúng tôi đã chơi với nhau, tất cả sở thích của nhau chúng tôi đều biết và quan trọng bọn tôi rất hợp nhau. Mai Chi là một cô bạn bụ bẫm trông vô cùng xinh xắn và có mái tóc dài, đen hay buộc hai bên, đôi mắt to, tròn cùng với đó là đôi môi đỏ thắm lúc nào cũng tươi cười nhìn thật duyên. Mai Chi học rất giỏi và ở trong lớp bạn là lớp phó học tập được mọi người vô cùng yêu quý và ngưỡng mộ nữa.
Tôi không thể nào quên được có một lần tôi đến nhà Chi mượn sách “Học tốt văn” và lúc đó tôi đang mải làm bánh nên để tôi tự tìm trong giá sách của Mai Chi. Ôi! Đúng là con người của sách vở có khác, hẳn một tủ sách khiến tôi hoa mắt và không tìm ngay được cuốn sách tôi cần. Lúc đó tôi phát hiện ra một khe hở nhỏ cạnh kệ sách có một quyển sổ nho nhỏ màu hồng trông thật xinh đẹp. Cuốn sổ này vài lần tôi cũng nhìn thấy nhưng Mai Chi thường cất cẩn thận và không khoe ai bao giờ cả. Rồi tôi nhìn thấy bên ngoài cuốn vở đó ghi chữ “Nhật ký”. Tôi thật sự tò mò vì tôi biết rằng nhật ký chính là những sự việc, những lời tâm sự hay khó nói mà người ta thường ghi chép lại trong một ngày. Tôi thầm nghĩ tất cả những bí mật của Mai Chi sẽ gói gọn trong cuốn sổ này. Nhưng lý trí đã ngăn cản tôi vì đọc trộm nhật ký là một điều sai trái, đáng trách.
Tôi cũng lướt qua không xem cuốn nhật ký này, nhưng tôi tò mò vì muốn biết thêm về Mai Chi như thế nào và muốn biết Mai Chi ghi nhật kí như thế nào? Tôi không kìm được tay mình tiếp tục mở cuốn sổ thực sự cũng không kìm được mắt mình đọc nó. Lúc đó thì thực sự tôi cũng đã luôn luôn cố gắng nhưng mắt tôi vẫn dán vào cuốn nhật ký của Chi đọc. Tôi thốt lên “Trời ơi! lẽ nào cuộc sống của người bạn mình là như vậy?” Bỗng tôi giật bắn mình, thì ngay lúc đó Mai Chi xuất hiện ngay trước mặt. Thực sự đôi bàn tay tôi run bắn, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất, tôi đứng trân trân đã vậy còn bất động, không nói được lời nào. Lúc đó tôi nhìn thẳng vào Mai Chi và chỉ nhớ ánh mắt rưng rưng, đôi môi run rẩy đầy tức giận của Mai Chi. Ôi! Thực sự lúc đó tôi biết tôi sai và ân hận lắm.
Từ lúc nhỏ đến bây giờ chơi thân với Mai Chi như vậy thì đó cũng chính là lần đầu tiên tôi thấy Mai Chi giận dữ như vậy. Không dám nói một câu nào thì tôi chạy, chạy như trốn ánh mắt ấy, lúc đó tôi chỉ muốn khóc nấc lên. Trong tôi rất sợ, sợ sự giận dữ Mai Chi ném cho tôi, sợ cả chính việc mình vừa làm quá sai lầm. Khi chạy về đến nhà tôi đóng sập cửa phòng lại, lúc đó tôi thở hổn hển, bần thần ngồi xuống ghế, tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy được chứ? Làm sao tôi không chiến thắng được sự tò mò của chính mình mà lại đọc nhật ký – quyền riêng tư của mỗi người. Điều này khiến tôi vô cùng hối hận và day dứt không chút nào yên.
Cả đêm hôm đó tôi trằn trọc mãi. Lúc này thì tôi chỉ ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tôi lại cùng nhau đến lớp mà thôi. Chính bản thân tôi suy nghĩ miên man, lúc đó tôi cũng đã nhớ lại những trang nhật ký đầy nước mắt của bạn. Thực sự làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằng gia đình Mai không hề hạnh phúc, suốt ngày Mai Chi cũng phải nghe những trận cãi vã của bố mẹ bạn ý thật là buồn biết bao nhiêu. Hàng ngày bạn ấy là một cô bé tưởng chừng luôn vui cười là thế nhưng sự thật không phải. Chính bản thân tôi cũng không tin vào những gì mình đã đọc. Thực sự lúc này đây cứ càng nghĩ, tôi càng thương Mai Chi rất nhiều. Tự bản thân của tôi cũng đã lại tưởng tượng ra hình bóng Mai cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn đó. Tôi tự trách bản thân trước đây luôn cho mình là người hiểu về Mai Chi rõ lắm, tôi buồn lắm.
Cho đến sáng hôm sau, tôi đến lớp một mình và không đợi Mai Chi như bình thường. Hôm nay tôi đến sớm và đợi gặp Mai Chi để nói lời xin lỗi. Khi gặp Mai Chi tôi lí nhí xin lỗi bạn và không biết nói như nào nữa, Mai Chi ôm tôi và nói “Mình là bạn tốt mà, lần sau bạn không được như thế nữa, làm như thế nữa là mình giận đấy”. Tôi vui lắm! Vui vì Mai Chi không giận tôi, thế nhưng chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quên được sai lần này của tôi đối với bạn thân của tôi.
a0c0" style="text-align:center">Kể lại một lần em trót xem nhật ký của bạn - Mẫu 14
Mỗi chúng ta không phải là những vị Thánh, cũng không phải là những vĩ nhân có thể thay đổi thế giới này mà chỉ là những con người bình thường giữa cuộc đời. Do đó, việc mắc sai lầm là không thể tránh khỏi. Có những sai lầm sẽ giúp chúng ta ngày càng trưởng thành hơn trong cuộc sống. Tôi nhớ có một lần, tôi đã mắc một lỗi lầm đó là đã xem trộm nhật ký của một người bạn...
Lan và tôi là hai bạn học ngồi cùng bàn. Nhà chúng tôi lại gần nhau, vì vậy hai đứa thân với nhau từ khi còn bé. Tình bạn ấy cứ ngày một lớn lên theo tháng năm của cuộc đời.
Hôm ấy, cũng giống như bao hôm khác, tôi và Lan lại tung tăng bước đi trên con đường làng quen thuộc để đến trường. Tôi còn nhớ, tiết thứ hai, lớp chúng tôi học thể dục nhưng do tôi bị đau bụng nên tôi đã nhờ Lan xin cho tôi vắng mặt. Ngồi trên lớp, chỉ có một mình, tôi bỗng thấy rất chán nản...
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những chú chim tung cánh bay trên bầu trời xanh và cao. Tôi lại nhìn xung quanh lớp. Rồi đột nhiên, tôi thấy trong ngăn bàn Lan có một quyển sổ màu xanh. Vốn là một người hay tò mò, tôi đã không ngần ngại lấy quyển sổ ấy ra. Quyển sổ rất đẹp, bìa có vẽ hình ảnh bầu trời và một cô gái. “Trước gì có món đồ gì đẹp, Lan đều kể cho mình nghe, mà sao quyển sổ này mình lại không thấy Lan kể gì nhỉ?”- Tôi chợt nghĩ thầm.
Thế rồi, tôi mở ngay quyển sổ ấy ra xem. Phía đầu mỗi trang sách đều có ghi ngày tháng. Tôi vội lướt nhanh xem bên trong bạn ấy viết gì. Trong quyển sổ ấy, Lan ghi rất cẩn thận, có vài trang bạn ấy còn vẽ hình minh họa nữa. Nào là Lan viết có lần vô ý làm rơi cái bình hoa của mẹ, bị mẹ mắng. Tôi lật trang kế tiếp, Lan ghi có lần bị điểm kém... Rồi có lần được mẹ thưởng...
Tôi đang say sưa đọc những trang viết của Lan thì đột nhiên tiếng trống vang lên báo hiệu một tiết học đã kết thúc. Những giờ thể dục, chúng tôi luôn được nghỉ sớm hơn vài phút. Khi tiếng trống vang lên, Lan đã đứng ở cửa sổ lớp tự lúc nào...Tôi vội bỏ luôn quyển sổ vào trong ngăn bàn...Nhưng...
Nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của tôi, Lan liền hiểu ra ngay câu chuyện.
- Tớ...tớ...
Lan chỉ nhìn tôi mà không nói gì cả. Cậu ấy chỉ lấy quyển sổ nhật kí bỏ vội vào trong cặp. Tôi biết rằng những khi Lan không nói gì là khi ấy bạn đang rất giận. Những tiết học sau đó trôi qua rất nặng nề. Tôi cảm tưởng như rằng mỗi phút trôi qua như thời gian của cả một giờ. Tôi chỉ mong nhanh chóng kết thúc giờ học để giải thích với người bạn của tôi...
Nhưng khi buổi học vừa kết thúc, Lan đã chạy về trước tôi. Cả tối hôm ấy, tôi đã thao thức suy nghĩ rất nhiều về việc làm của bản thân mình. Tôi biết rằng mỗi người đều có những ranh giới bất khả xâm phạm vậy mà tôi đã vượt qua rah giới đó...
Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm để đứng đợi Lan. Nhìn thấy tôi, Lan vội bước đi thật nhanh nhưng tôi đã gọi lại:
Lan ơi! Nghe tớ nói đã.
Thế rồi, tôi bèn kể lại câu chuyện cho Lan nghe. Nghe xong, Lan bèn nói với tôi rằng:
Không sao đâu! Ai cũng có những sai lầm cả mà. Sau những lần như này, chúng mình lại hiểu nhau hơn mà đúng không?
Tôi và Lan lại cùng nhau bước đi trên con đường làng quen thuộc. Bầu trời trong xanh, cao vời vợi, lại hồn nhiên như tuổi của chúng tôi. Chiếc áo trắng như mang theo cả những ngây thơ, non dại của tuổi học trò...
Tôi vẫn luôn nghĩ mình là người rất đen đủi và thiệt thòi hơn mọi người. Cho đến một ngày…
Đó là một ngày nắng gắt mùa hè năm lớp 8. Giữa con đường làng vắng tanh, tôi phi xe đạp thật nhanh, rẽ gió để tới nhà đứa bạn thân – Phương. Tôi vẫn thường đến nhà nó như thế, với lí do quen thuộc: học nhóm.
Đến trước cửa nhà, chỉ cần tôi gạt tiếng chân chống quen thuộc, Phương sẽ lập tức chạy ra mở cửa cho tôi. Phía sau cánh cửa ấy, là một cô bé nhỏ nhắn, nước da hơi ngăm đen, mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Đôi mắt đen nháy của nó trông thật tinh nhạy lại rất cuốn hút người khác. Giọng nó thì hay ơi là hay, vẫn thường được phát trong những lần phát thanh của trường.
Chúng tôi nói chuyện vẫn thường tự nhiên như thế. Bố mẹ Phương cũng coi tôi là đứa con gái trong gia đình này rồi. Tôi chạy ngay vào phòng Phương, nằm trên giường. Nó rót nước cho tôi, mỉm cười:
Tao cũng biết là thế mà. Tao làm xong rồi đó. Mày uống nước rồi ở đây làm nha. Tao ra phụ bố mẹ tao một xíu.
Yên tâm đi.
Tôi cười khì. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn của Phương khuất dần, tôi còn nằm ở đó một lúc nữa. Uể oải lấy quyển sách và tập vở đặt trên bàn. Cuối cùng tôi cũng chịu học. Tôi đã hết sức tập trung nhưng đến câu thứ ba, tôi đã không biết làm và chán nản. Tôi bắt đầu tinh lanh đi tìm tập vở của Phương để chép. Vì Phương là đứa vốn học giỏi, chăm chỉ. Thành tích của nó mà đứng hai thì không ai dám đứng nhất. Đang tìm quyển vở bài tập, tôi bỗng thấy một cuốn sổ trắng xám có đánh dấu bằng sợi dây đỏ. Tôi đã từng thấy nó một lần: khi tôi bất ngờ vào nhà, Phương đang viết vội giấu nhẹp nó đi. Tính tò mò lại nổi lên, tôi lén thấy Phương vẫn đang cặm cụi giúp bố. Nhanh tay, tôi mở ra xem. Và đó vẫn là dòng chữ xinh xắn tôi thường thầy, nhưng lại là một Phương khác mà tôi không thấy:
Nay lạnh quá, nhưng mình không có áo để mặc. Áo hôm qua mình giặt, vì trời mưa mà chưa kịp khô. Thôi vậy, mình không nên đòi khỏi. Cố lên!”
Tôi nhớ hôm ấy, trời lạnh dữ lắm. Tôi còn kéo bằng được Phương ra ngoài để chơi. Vì tôi mới được bố mẹ mua cho chiếc áo khoác mới, tôi phải khoe với mọi người. Còn bạn tôi, không có áo mặc. Tôi không biết...
Một ngày buồn! Mình đã đạt danh hiệu học sinh xuất sắc của trường. Nhưng không dám nói với bố mẹ. Bố mẹ lại cãi nhau, lại vì chuyện tiền cho mấy đứa đi học. Giá mà mình có thể đổi danh hiệu này thành tiền cho bố mẹ! Nếu bỏ học, mình có thể giúp bố mẹ không?”
Tôi, một đứa có điều kiện gia đình đầy đủ bố mẹ cho nhưng chưa bao giờ mang về cho họ một niềm tự hào. Trong khi, đứa bạn cùng trang lứa của tôi, nó đã cố gắng, nó thông minh và ngoan ngoãn như thế, lại phải lo nghĩ nhiều như vậy. Và tôi cũng không hề biết về chuyện gia đình nó. Tôi là một đứa con tồi, một người bạn tồi!
Lại một ngày không vui! Hôm nay có mấy bạn trong lớp nói xấu cái Lan, kêu nó là học kém lại hay ăn chơi, nghịch ngợm, la cà; nói mình không nên chơi với nó. Mình đã nói rất lịch sự để mấy người đó kết thúc nhưng họ vẫn cứ cười cợt. Bực quá nên mình đã cãi nhau một trận. Lần đầu tiên mình gây lộn. Nhưng mình không hối hận. Vì cái Lan là bạn thân của mình”
Đọc đến những dòng này, nước mắt tôi đã đầm đìa khuôn mặt. Ôi đứa bạn của tôi, đứa bạn mà vì mải chơi tôi đã quên lịch hẹn với nó, vì có bạn mới đến mà có lúc tôi bỏ rơi nó. Nhưng mỗi khi tôi gặp khó khăn, đều là nó ở bên cạnh. Mỗi khi tôi kêu mệt, đều là nó mỉm cười cho tôi mượn bờ vai. Nhưng tôi lại không hề biết, trong trái tim bạn tôi cũng có nhiều vết nứt. Tôi không biết tôi lại quan trọng với nó như thế. Tôi không biết....
Tôi đang khóc nức nở thì Phương vào. Nó thấy quyển sổ trên tay tôi, nhìn tôi khóc lóc. Mặt nó thoáng bất ngờ, tức giận nhưng lập tức xoa dịu ngay. Nó tiến đến và rút cuốn sổ ra, ôm tôi vào lòng. Vẫn bàn tay ấm áp ấy, vẫn đứa bạn đáng yêu của tôi và còn đáng thương nữa. Nhưng nó lại đang ôm tôi. Rốt cuộc tôi vẫn chỉ là một đứa bé trong mắt nó. Và vẫn chỉ có Phương là đứa bạn tốt nhất của tôi.
Có Phương mà tôi đã trở thành người khác, biết yêu thương, biết quan tâm và biết cố gắng để có thể xứng đáng là người bạn tốt của Phương – cô gái kiên cường và ấm áp, mạnh mẽ và đánh thương. Nhưng cũng từ đó, tôi không bao giờ thấy nhật kí của nó nữa...
Tôi và Lan là một đôi bạn thân, chúng tôi chơi cùng nhau từ thời mẫu giáo rồi đi học cùng nhau từ lớp một đến bây giờ. Giữa chúng tôi có biết bao kỉ niệm vui buồn, những lần giận dỗi tưởng như không còn chơi với nhau nữa nhưng rồi lại càng bám chặt lấy nhau hơn. Tôi vẫn nhớ mãi về một lần trót xem nhật kí của Lan, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy thật xấu hổ.
Tôi và Lan chơi thân như hai chị em, chúng tôi đến nhà nhau chơi thường xuyên, chẳng biết ngại ngần hay xa lạ, ngược lại rất vô tư thoải mái như chính nhà của mình, chính vì thế mới có sự cố tôi đọc được nhật kí của Lan. Hôm đó như mọi lần tôi đến nhà Lan chơi, vào phòng của Lan cùng nhau nhâm nhi cái gì đó rồi xem phim hoặc đọc truyện. Khi Lan đang ở dưới bếp tôi liền tìm truyện để đọc, mở ngăn kéo tủ tôi thấy một quyển sách bìa cứng rất đẹp liền tò mò mở ra xem đó là quyển sách hay truyện gì. Đọc trang đầu tiên tôi thấy ghi ngày, tháng, năm tôi đã nghĩ ngay đến quyển sổ nhật kí, tôi đã định gấp lại vì đó là riêng tư của bạn mình nhưng tôi lại không ngăn lại được sự tò mò của mình. Tôi lần lượt giở từng trang nhật kí, đọc được những tâm sự thầm kín, chuyện vui buồn và ý nghĩ của Lan. Tôi giật bắn mình khi Lan nói “Cậu đang đọc cái gì vậy? Tại sao cậu lại đọc nó?”, khi đó bạn tôi rất tức giận, tôi thì biết rõ mình có lỗi nhưng lại không thể nói được gì. Lan giằng quyển sổ trên tay tôi rồi vùng vằng bỏ đi, tôi về nhà và nghĩ mãi về hành động của mình, tôi nghĩ mình phải gặp Lan để xin lỗi và xin cậu ấy tha thứ. Hôm sau đi học tôi liền nói với Lan rằng: “mình vô tình nhìn thấy nhưng xin lỗi vì đã tò mò mà đọc của bạn, mình xin hứa sẽ không bao giờ nghĩ đến những điều đó, mong cậu bỏ qua cho mình và đừng giận mình nữa!”. Lan nghe tôi nói cũng nguôi giận, nói rằng tôi phải mời Lan đi ăn một bữa chè mới tha lỗi được, thế là hai đứa lại nhìn nhau cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôi luôn cảm thấy mình thật may mắn khi có được một người bạn tốt, một tình bạn đẹp mà tôi tự nhắc mình phải biết trân trọng và gìn giữ tình bạn đó, không được để những sự việc tương tự xảy ra làm rạn nứt tình bạn.
Năm cuối cấp, mọi người truyền tay nhau những quyển nhật kí, lưu bút, tôi biết đó là những kỉ niệm, là sợi dây gắn bó và kết nối bạn bè sau khi ra trường. Tôi vẫn nhớ mãi về kỉ niệm trót xem nhật kí của cô bạn thân, câu chuyện dù không to tát gì nhưng đó là một bài học đáng quý về tình bạn.
Tôi và Thảo học cùng lớp và chơi thân với nhau suốt từ khi lên cấp hai, Thảo ngồi bàn trên bàn của tôi. Một hôm trong giờ ra chơi tôi thấy Thảo ngồi cặm cụi viết gì đó ra vẻ che đậy rất bí mật, tôi hay tò mò nhưng lại không muốn hỏi Thảo. Chờ lúc Thảo chạy ra ngoài tôi lén nhổm lên cầm quyển sổ trên bàn và giở ra xem, hoá ra là Thảo đang viết nhật kí. Tôi vô tư lật từng trang đọc mà không nghĩ đến việc làm đó của mình đã vi phạm quyền riêng tư cá nhân của người khác, vì thế mà Thảo đã rất giận tôi. Thảo bước vào lớp nhìn thấy tôi cầm trên tay cuốn sổ đang mở, liền lấy lại rồi cất vào cặp, tôi nhận ra chưa bao giờ Thảo lạnh lùng và tức giận đến thế. Ngay lúc đó tôi cũng không dám mở lời xin lỗi, chúng tôi không nói chuyện với nhau cả mấy ngày sau vì Thảo cứ tránh mặt và không muốn gặp tôi. Rồi một hôm xe Thảo bị hỏng, chúng tôi đi cùng nhau, tôi xin lỗi Thảo về chuyện đọc trộm nhật kí, tôi tưởng cậu ấy vẫn giận nhưng không, cậu ấy cười tủm tỉm và nói “tớ chỉ giả vờ giận xem cậu phản ứng thế nào thôi, ai ngờ cậu tưởng thật”. Thế là hai đứa phá lên cười, và khi đó tôi đã biết người bạn của tôi thực sự rất tốt, sẽ không chấp nhặt vì những chuyện nhỏ mà giận tôi.
Ai cũng có bạn bè, nếu muốn có một người bạn tốt trước tiên chính mình phải là người bạn tốt, tình bạn quan trọng nhất chính là sự chân thành, có trao đi chân thành mới được nhận lại chân thành.