TOP 6 Bài dự thi Thầy cô trong mắt em 2024 hay nhất, giúp các em có thêm nhiều ý tưởng mới để hoàn thiện bài dự thi Thầy cô trong mắt em năm 2024 của mình, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mọi người.
Thầy cô trong mắt em 2024 là sân chơi ý nghĩa, tạo cơ hội, điều kiện để các em học sinh thể hiện tình cảm, lòng biết ơn và tri ân đối với thầy cô giáo mà mình yêu quý, cảm phục. Bài dự thi Thầy cô trong mắt em 2024 là 1 video, clip dài từ 3 đến 5 phút ghi lại những khoảnh khắc chân thực, sống động, kèm theo lời dẫn. Mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây của Download.vn:
Bài dự thi Thầy cô trong mắt em năm 2024
Mẫu bài dự thi Thầy cô trong mắt em
Lời dẫn Thầy cô trong mắt em - Mẫu 1
Thầy cô ơi!
Chắc hẳn với mỗi chúng ta, hình ảnh thầy cô, mái trường là những kỷ niệm không thể nào quên trong hành trang cuộc đời. Với mỗi người, ngày 20/11 là dịp để cùng nhớ lại quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp, là ngày để chúng ta bày tỏ sự tri ân sâu sắc với những “người lái đò thầm lặng” qua những hành động, việc làm ý nghĩa.
Thực hiện công văn của phòng GD&ĐT Thành phố ........ Liên đội Trường ...... đã phát động cho toàn Liên đội tham gia cuộc thi viết với chủ đề “Thầy cô trong mắt em” do Công đoàn giáo dục Việt Nam tổ chức, đây là cách để các em bày tỏ những cảm xúc, tình cảm của mình lựa chọn. "Thầy cô trong mắt em". Với chủ đề mở bởi trong mắt học trò, mỗi thầy cô sẽ để lại 1 ấn tượng riêng với nhiều kỷ niệm sâu sắc và biết bao điều đáng nhớ. Với lối kể chuyện dung dị, thân quen thông qua 1 bức thư của học sinh, hình ảnh cô và trò cùng những năm tháng dưới mái trường TH ........ đã hiện ra như 1 thước phim tua chậm với nhiều cung bậc cảm xúc trong trái tim của các em.
Lời dẫn Thầy cô trong mắt em - Mẫu 2
Tháng 11, tháng của những hồi ức!
"Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại...”
Khi mỗi lần em tình cờ nghe lại bản nhạc “Mong ước kỉ niệm xưa” này vang lên và đặc biệt hơn khi nghe vào những ngày của tháng 11 em lại thấy cay khóe mắt và cổ họng nghẹn lại không thể nói thành lời. Thầy ơi! Tháng 11 lại về rồi thầy ạ! Tháng của những lời tri ân, tháng mà chúng em được nói những lời cảm ơn lời yêu thương thầy cô. Là tháng mà em được nhìn thấy những nụ cười hạnh phúc của Thầy sao bao ngày cần mẫn bên những trang giáo án, sao bao ngày đứng lớp vất vả đem lại kiến thức cho học sinh “ nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò”. Nhưng giờ đây đã bốn mùa tháng 11 trôi qua em không còn được nghe, được nhìn, hình dáng thầy giọng nói của thầy nữa rồi. Vì năm ấy thầy đã bỏ lại tất cả, bỏ lại chúng em đi xa mãi không trở về nữa rồi.
Thầy ơi! Khi đặt bút viết những dòng nhật kí này em đã là sinh viên năm 4 rồi ạ. Em một thành viên của lớp 11b4 mà thầy chủ nhiệm đây, một đứa không hề thích môn Toán của thầy thậm chí là ghét cay ghét đắng nó và được thầy kèm cặp rất nhiệt tình nhưng vì cái lí do lặp đi lặp lại mà e hay nói với thầy là em không thích học nên em cũng không có tiến triển gì thêm. Với cái lí do ấy em cứ ngỡ sẽ không được thầy kèm nữa ai ngờ thầy vẫn kiên trì kèm cặp một đứa học sinh như em. Cứ mỗi lần nhớ lại những kỉ niệm về những năm tháng thầy chủ nhiệm lớp em, em lại cười một mình. Nhưng rồi nụ cười của em bỗng tắt khi nhớ thầy, em thấy ghét ông trời đã mang thầy của chúng em đi nhanh quá, thầy còn chưa kịp thấy chúng em trưởng thành, chưa kịp đợi chúng em về thăm thầy kể về cuộc sống trong dòng đời hối hả này. Thầy một người lặng lẽ, âm thầm tận tụy với công việc thầy vẫn luôn quan tâm động viên dõi theo bước chân của chúng em. Ấy vậy dòng đời lắm nghiệt ngã và bất công chỉ vì một cái tai nạn ấy đã cướp đi cuộc sống của thầy cướp đi người thầy mà chúng em hết lòng tin tưởng và yêu thương. Dù năm tháng này có vô tình trôi đi mãi mãi, chúng em vẫn luôn tin rằng thầy vẫn luôn dõi theo chúng em cùng chúng em trưởng thành.
Hôm nay khi nghĩ về thầy tim em lại nhói quá thầy ơi, em nhớ cái cảm giác của năm xưa khi nghe tin các bạn trong lớp thông báo về thầy. Lúc đó mọi thứ với em nó như sụp đổ, như đang có thứ gì đấy nặng lắm đè lên người mọi thứ lúc ấy như một màu đen. Em thấy giận bản thân không thể về để gặp thầy, giận bản thân với hàng trăm lí do quanh quẩn trong đầu. Lúc ấy em thấy bản thân mình thật yếu đuối vô cùng khi nghĩ cả đời này không thể gặp lại thầy không thể nói lời “ cảm ơn thầy” và nợ thầy lời cảm ơn ấy cả cuộc đời này. Và hôm nay khi đã 4 năm trôi qua rồi em vẫn chưa một lần được về lại trường cũ, chưa có cơ hội đến thăm thầy. Em thấy có lỗi và em tệ lắm phải không thầy?
Thầy là người đã cho em biết thế nào là sự tận tụy, yêu thương, quan tâm, thế nào là sự yêu mến nghề nhà giáo. Nhớ thầy nhưng em không thể đặt bút viết thêm gì nữa rồi! Em sẽ tạm khép lại tấm nhật kí này để giấu thêm những điều riêng và cảm xúc ở trong lòng.
“Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi,
Dẫu đếm hết sao trời đêm nay,
Nhưng làm sao có thể đếm hết công ơn người Thầy”
Bài dự thi Thầy cô trong mắt em ngắn gọn
Những năm học tiểu học vừa qua, em đã học rất nhiều thầy cô giáo. Tuy bài giảng đến từ mỗi thầy, cô đều thật hay và ý nghĩa, nhưng em vẫn nhớ nhất là cô Hà.
Năm cô dạy lớp em, cô cũng không còn trẻ, vì mái tóc cô đã ngả hoa râm. Dáng người cô hơi gầy, tác phong điềm tĩnh và nước da hơi rám nắng của cô khiến bất cứ ai đã nhìn là nhớ mãi. Những điểm nổi bật nhất của cô có lẽ là đôi mắt. Đôi mắt cô hơi trĩu xuống, nhưng khi nhìn lướt qua thì khó có thể thấy, vì nó luôn bị che khuất bởi cặp kích dày của cô. Hàng ngày, cô đến trường, ăn mặc cũng không khác bình thường là mấy, vẫn chỉ là áo sơ mi, quần tây, trên tay xách chiếc cặp đen, trông cô thật giản dị, gần gũi.
Những ngày có tiết trên lớp, thường thì cô không bỏ buổi nào, ngay cả khi có những việc như việc gia đình, sức khoẻ làm cô buồn phiền đi nữa. Những giờ lên lớp của cô, các bạn ai cũng chăm chú nhìn lên bảng, năng phát biểu ý kiến, vì bài giảng của cô không bao giờ thiếu mất sự thú vị, làm chúng em thêm say mê học tập. Những lúc chúng em tiến bộ, cô lại khích lệ làm em thêm vui và cố gắng học tập hơn.
Trong mỗi buổi họp hay sau mỗi tiết dự giờ, các thầy cô thường trao đổi với nhau về cách giảng dạy cho bài học thêm cuốn hút. Rồi trong những ngày tập khai giảng đầu năm học, hay các buổi biểu diễn văn nghệ trường, cô tham gia nhiệt tình lắm… Nhiều lúc có ai gặp chuyện vui buồn, cô đều chia sẻ, cảm thông. Có lẽ cũng vì vậy, mà các thầy cô giáo đều rất quý mến cô, như một người đồng nghiệp tốt, một người bạn thân.
Trong mỗi buổi họp phụ huynh, cô luôn nắm chắc kết quả học tập, sự cố gắng, phấn đấu của từng bạn để thông báo với cha mẹ chúng em. Nhờ sự quan tâm tận tình của cô mà cha mẹ em đã phần nào hiểu được những hoạt động của em ở lớp, ở trường. Vậy nên, mẹ em luôn liên lạc với cô mỗi tối thứ bảy, trao đổi với cô về tình hình học tập của em…
Mỗi lần đi qua nhà cô buổi sáng, em đều thấy cô tưới nước cho cây cối, vườn tược. Hình ảnh một cô giáo đứng trên bục giảng không khác nhiều so với cô lúc ấy, vẫn rất giản dị nhưng đầy thân thương.
Bài viết về thầy cô trong mắt em
Chúng ta vẫn thường nghĩ về một ngôi nhà, mà dù cho ngoài kia có là phong ba, là bão tố thì đó vẫn là nơi cuộc sống bắt đầu và tình yêu thương không bao giờ kết thúc. Nhưng bên cạnh đó, vẫn còn một ngôi nhà không kém phần thiêng liêng trong suốt cuộc đời của mỗi người, ngôi nhà ấy chính là mái trường mến yêu, nơi gìn giữ và ôm ấp bao kỉ niệm đẹp của tuổi học trò, đó còn là nơi ta được dạy dỗ nên người.
Nếu nói rằng: “Học sinh là mùa xuân của tương lai, là thế hệ tiên phong của đất nước” thì thầy cô chính là người trồng cây, là người lái đò thầm lặng đưa học sinh cập bến đò tương lai. Trong những năm tháng của tuổi trẻ, chúng ta trải qua biết bao mùa nắng, mùa mưa, những đắng cay, ngọt, bùi,... Nhưng hình ảnh thầy cô vẫn luôn trở thành điểm sáng khơi gợi trong lòng mỗi người con học sinh, bởi thầy cô là những người cha, người mẹ thứ hai, là người đưa nền tảng tri thức đến với thế hệ học sinh.
Thầy cô trường THPT .... là thế, biết bao năm gắn bó với nghề cầm phấn trên tay, biết bao năm mưa nắng dãi dầu nhưng chưa bao giờ có 1 phút nản chí, chưa bao giờ là hết yêu cái sự nghiệp lái đò của mình. Có một câu nói rất hay rằng: “Education is the key to success in life, and teachers make a lasting impact in the lives of their students."- "Giáo dục là chìa khóa dẫn đến thành công trong cuộc sống, và giáo viên là người ảnh hưởng sâu đậm nhất trong đời sống của học sinh".
Trong những năm gần đây, khi nền giáo dục đã có sự cải tiến về cách truyền đạt tri thức ở một môi trường mới. Có thể nói, trước đó giáo viên là người giảng dạy đưa tri thức đến với học sinh thì giờ đây theo cải tiến mới của bộ giáo dục, những người giáo viên đã không ngừng cố gắng, sáng tạo, cùng với học sinh hợp tác, phát triển bài dạy để có thể đạt hiệu quả 1 cách tốt nhất đến với học sinh. Đối với em, thầy cô không chỉ là người truyền đạt tri thức mà còn là người cho em những cảm xúc, những bài học kinh nghiệm trong cuộc sống và đặc biệt cho em biết trân trọng nghề giáo đến nhường nào.
Một trong những khía cạnh quan trọng nhất trong vai trò của giáo viên là nuôi dưỡng niềm yêu thích học tập ở học sinh. Bằng cách thu hút học sinh tham gia các hoạt động tương tác và kích thích, các thầy cô có thể khơi dậy trí tò mò của học sinh và khuyến khích học sinh khám phá những ý tưởng và khái niệm mới. Hơn nữa, những người nghệ sĩ cầm phấn trắng cũng chính là nguồn động lưc, hình mẫu cho học sinh theo đuổi sở thích và đam mê của mình
Ngoài việc hướng dẫn học tập, thầy cô còn giúp học sinh phát triển quan điểm sống như giao tiếp, làm việc nhóm, sáng tạo và giải quyết vấn đề từ chính kinh nghiệm của bản thân. Thầy cô như những người cố vấn đầy kinh nghiệm và nhiệt huyết, đôi mắt xuất hiện vài nếp nhăn, bận rộn với những giáo án nhưng vẫn luôn luôn sẵn sàng lắng nghe , tâm sự với học trò của mình bất kể thời gian nào. Thực sự đó là 1 điều rất trân quý ở một người giáo viên.
Ba năm cấp ba, không ngắn cũng không dài, nhưng khi trải qua khoảng 1 năm học - từ lúc bỡ ngỡ đến những lúc thiếu sót còn nhiều vụng dại nhưng đủ để cho em thấu hiểu được những hi sinh, những tâm huyết mà người nhà giáo đã dành cho chúng em. Không chỉ vậy, thầy cô còn là 1 người anh, người chị, là 1 người cha, người mẹ, một người luôn lắng nghe, chia sẻ những câu chuyện buồn vui của chúng em trong cuộc sống.
Có đôi lúc khi em mắc phải những sai lầm hay ngay cả khi em chậm trễ còn chẳng nộp kịp bài nhưng thay vì trách móc, mắng chửi thì thầy cô cho em thêm 1 cơ hội- cho em được sửa sai, thay đổi để có thể phát huy, hạn chế những điểm không tốt của chính mình. Dù chỉ là đứa trẻ ở độ tuổi 16-17, nhưng e hiểu được những tháng năm ở đây sẽ không còn dài nữa, rồi em sẽ phải đi, phải rời xa tạm biệt và đến 1 chặng đường mới. Nhưng có lẽ thầy cô sẽ luôn là “những ngôi sao sáng” luôn dõi theo và dẫn dắt em đến với cuộc sống tương lai tốt đẹp hơn.
Ngày hôm nay khi em được đứng ở đây, có thể nói lên được những suy nghĩ và xúc cảm của chính mình, em chỉ muốn nói rằng: “Dù bài độc tấu không có tiếng vỗ tay, dù sân khấu không có hoa, nhưng khi viên phấn vẫn còn trên tay, vẫn có thể khiến mọi âm sắc chạm đến cảm xúc và khai mở được nền tri thức thì những người thầy, người cô vẫn sẽ mãi là những người nhà giáo trân quý nhất trong thế hệ học sinh của chúng em”
Bài viết Thầy cô trong mắt em 2024
“Người thầy, vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…” - Đó là những lời ca trong bài hát “Người thầy”. Lời ca như đang khắc họa lại bóng hình lặng lẽ của thầy Tuấn Anh, người thầy mà em vô cùng yêu quý và kính trọng.
Đó giáo viên chủ nhiệm lớp tám của em. Thầy có vóc người cao gầy, đã vào tuổi tứ tuần nên những nếp nhăn trên trán thầy ngày một hằn rõ. Đôi mắt hiền từ cùng nụ cười đầy ấm áp của thầy luôn khiến em cảm thấy vô cùng gần gũi. Mỗi ngày đến lớp, thầy luôn gọn gàng trong những chiếc bộ quần áo cũ giản dị.
Không biết bóng dáng liêu xiêu ấy đã đi qua bao nhiêu ngày nắng, mưa? Chỉ biết, thầy đã đồng hành cùng chúng em trong những năm chúng em nổi loạn nhất. Hai năm lọc cọc đạp chiếc xe cũ ấy, hai năm dạy dỗ lũ học sinh lớp B nghịch như quỷ. Thầy chẳng hề than vãn lấy một lời. Các em là lứa học sinh cuối cùng của thầy, chỉ mong dạy được thật tốt, không muốn ai bị chửi mắng cả.
Có lẽ nhiều người không hiểu nổi từ vĩ đại. Nhưng đối với em, vĩ đại là những lần thầy giả vờ no để chia cho em chiếc bánh cho đứa học sinh nghèo không có tiền ăn sáng này.
Vào dịp lễ kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam vừa qua, em có được về trường thăm thầy. Thời gian đã khiến thầy giáo của chúng em già đi. Nhưng trái tim yêu nghề, yêu học trò của thầy thì vẫn cháy bỏng như trước, vẫn mãi cặm cụi truyền lại nhiệt huyết cho mỗi lớp trẻ chúng em. Em cảm thấy thật tự hào biết bao khi được trở thành một học trò của thầy. Em cũng mong rằng thầy sẽ giữ gìn sức khỏe để tiếp tục chèo lái con đò đưa học sinh của mình đến với bến bờ tri thức.
Khi viết những dòng này, em đã là học sinh cấp III. Không chỉ hôm nay, mà còn cả ngày mai, ngày kia, nhiều ngày sau nữa, nhất định em sẽ tiếp tục cố gắng. Để mỗi khi gặp ai, trò chuyện cùng ai, có thể tự hào nói, em, là học sinh của thầy Hoàng Tuấn Anh.
Bài dự thi Thầy cô trong mắt em 2024
Mỗi người từng bước từng bước chinh phục được con đường tri thức không chỉ bằng sự nỗ lực của chính mình mà trước hết là sự dìu dắt của những người thầy người cô. Cô Hạnh là một trong những người lái đò đã dạy dỗ và bảo ban em rất nhiều.
Ngày ngày được nhìn thấy cô trên bục giảng nên bóng hình cô đã in sâu vào tâm trí em. Cô năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng vẫn toát ra nét trẻ trung và rạng ngời. Chúng em hay đoán hồi thiếu nữ cô hẳn rất xinh đẹp. Ấn tượng đầu tiên của e khi gặp cô chính là sự duyên dáng, điềm tĩnh thể hiện từ hành động, cử chỉ, giọng nói. Cô có dáng người thanh mảnh, cân đối. Cô không quá cao, khi đi giày thì hình dáng trở nên hài hòa và vừa vặn. Nước da cô trắng
hồng, tràn đầy sức sống. Mỗi khi đến trường, trang phục cô hay mặc nhất là áo dài. Đó là những chiếc áo dài chính cô đặt may, không quá cầu kỳ nhưng thanh lịch, tao nhã, tôn lên đường nét và vẻ đẹp của cô. Cô đi rất chậm rãi, khoan thai, không việc gì có thể làm cô vội vàng cả. Bởi vậy hình ảnh cô mặc áo dài với tà áo bay bay và bước đi trên sân trường là kí ức khó quên với mỗi học sinh của cô. Khuôn mặt cô hình trái xoan với hai gò má đầy đặn. Dù phải đeo kính nhưng cặp kính cũng không che được sự ấm áp, hiền từ trong đôi mắt cô.
Khi giảng bài cho học sinh, đôi mắt ấy tràn đầy nhiệt huyết, say sưa. Thỉnh thoảng cô nhìn về phía em như muốn hỏi em có hiểu bài không. Em thấy được khát khao muốn truyền đạt thật nhiều tri thức cho học trò trong đôi mắt ấy. Cô hay cười, nụ cười tươi tắn và rạng rỡ, cùng với hàm răng đều tăm tắp. Nhưng mỗi khi cười cô lại để lộ vết chân chim trên khóe mắt. Mái tóc cô dài đến ngang lưng, đen nhánh, luôn được giữ thẳng và mượt mà. Cô thích mái tóc như thế vì đó là vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ Việt. Đôi bàn tay cô gầy, lộ rõ những đường gân. Nó còn có đôi phần thô ráp vì ngoài là một cô giáo, cô cũng là một người mẹ, người vợ và người con. Bàn tay ấy đã cầm phấn viết bảng mấy chục năm, đã động viên vỗ về mỗi khi chúng em buồn bã, yếu đuối hay mệt mỏi. Giọng cô lúc trầm lúc bổng theo nhịp điệu của bài
giảng, đầy sức cuốn hút.
Cô dạy môn Ngữ Văn và là giáo viên chủ nhiệm nên ngoài những bài giảng bổ ích, cô còn là một người bạn, người mẹ, người đi trước truyền dạy cho chúng em những bài học cuộc sống.