Trang chủ Ngữ văn Lớp 9 Kể lại một giấc mơ trong đó em có gặp...

Kể lại một giấc mơ trong đó em có gặp bà bà của mình khi đã cách xa lâu ngày ko chép mạng bài văn nha câu hỏi 57103 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Kể lại một giấc mơ trong đó em có gặp bà bà của mình khi đã cách xa lâu ngày ko chép mạng bài văn nha

Lời giải 1 :

Những ngày đầu mùa đông, trời trở lạnh, em đi ngủ sớm hơn mọi khi. Em nằm bên cạnh bà và được nghe những câu hát mượt mà của ngày xưa bà thường hay hát. Chắng mấy chốc, giọng hát ngọt ngào ấy đã đưa em chìm sâu vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, em thấy ông nội trở về trò chuyện cùng với em.

Ông nội em năm nay cũng khoảng 70 tuổi nhưng ông đã không còn từ khi em mới bỡ ngỡ bước vào lớp một. Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt cũng đã gần chục năm rồi em không đuợc sống bên cạnh ông, không đuợc nghe giọng nói ồm ồm chứa đựng bao tình thương của ông.

Em vẫn nhớ như in giấc mơ hôm đó, em thấy ông nội với hình dáng gầy gầy thân quen đi về phía em đang học bài. Em vui sướng chạy ra ôm chầm lấy ông. Đôi bàn tây ấm áp của ông nhẹ nhàng xoa lên đầu em rồi ông dắt em từ bàn học ra chiếc ghế nhỏ ngày xưa hai ông cháu dạy nhau tập đọc đặt ở phòng ngoài. Đã lâu lắm rồi mà nhìn ông vẫn không thay đổi là bao so với trước. Khuôn mặt vấn rạng ngời phúc hậu đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn. Đôi mắt sâu hơi mờ đi nhưng đôi tai ông vẫn còn tinh lắm. Dường nhu chỉ có mái tóc bạc thêm là thấy rõ vì dấu ấn thời gian.

Ông hỏi han về tình hình học tập của em có tốt không? Em tự hào kể cho ông nghe về những thành tích mà mình đã đạt được. Nói đến đâu ông cũng gật đầu tỏ vẻ hài lòng và khen em đã có tiến bộ hơn ngày trước rất nhiều. Em cảm thấy ông rất vui và hãnh diện vì mình. Song ông vẫn nhắc nhở em phải biết lấy đó làm động lực để mình cố gắng. Ông mong em luôn chăm chỉ học tập, rèn luyện bản thân, không lúc nào được nguôi nhớ công ơn sinh thành và nuôi dưỡng của bố mẹ, thầy cô. Em ngồi im lặng và thấm thía những lời dạy đầy ý nghĩa của ông vào tâm trí. Rồi em hỏi thăm sức khoẻ của ông. Ông nói rằng ông rất khoẻ và luôn nhớ về mọi người. Ông hy vọng rằng em sẽ thay ông chăm sóc bà thật tốt. Em cảm động lắm, không biết nói gì em chỉ biết nhìn ông và gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Ngồi nói chuyện được khá lâu, ông kể tiếp cho em nghe nhiều câu chuyện hay mà ngày trước ông vấn thường hay kể. hai ông cháu nói chuyện vui vẻ, giọng nói và tiếng cười ấm áp của ông vang khắp căn nhà bé nhỏ.

Trời về khuya hơn, màn đêm yên ắng, tĩnh mịch lạ thường. Em hỏi ông hay nói đúng hơn nó là lời trách móc ngây thơ rằng: "Sao ông không thường xuyên về thăm gia đình hay là ông đã quên mọi người? Lần này về ông phải ở đây thật lâu để chơi với chúng cháu". Ông khẽ nói với em rằng: "Hãy nhớ ông luôn ở bên cạnh mọi người". Nói xong, ông lẳng lặng bước ra cửa, vì sợ phải xa ông em vội chạy theo nhưng hình ảnh ông cứ xa dần, chỉ thỉnh thoảng ông ngoảnh lại vẫy tay tạm biệt. Em khóc gọi theo ông. Thấy mình khóc, em tỉnh dậy thì ra những gì mình vừa thấy chỉ là mơ. Đó là một giấc mơ mà em không bao giờ quên được.

milk kể về bà mà ko tin bn đọc kĩ đi

Thảo luận

-- Ko bà mà bn

Lời giải 2 :

Hôm ấy tôi thức muộn để học bài. Nhưng đêm vắng thanh tĩnh quá, hai mắt tôi nhìn đống chữ nhảy múa trên trang sách và díp lại, và tôi cũng không biết mình thiếp đi lúc nào. Đang lúc mơ màng, tôi thấy mình được một bàn tay nhẹ nhàng lay tỉnh. Hé đôi mắt ra nhìn, tôi giật mình và tỉnh dậy luôn. Vì người đang ngồi trước mặt không ai khác chính là bà ngoại - người bà đã mất từ lâu của tôi. Bà tôi đang nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ, với nụ cười ấm áp. Đúng như trong trí nhớ của tôi. Tôi gọi mà giọng nghẹn ngào:

- Bà, bà ơi!!!

Bà xoa nhẹ đầu tôi rồi cười:

- Bà đây, lớn rồi còn khóc gì nữa?

Tôi nhào vào lòng bà, hít hà mùi hương quen thuộc. Bà tôi mất khi bà ngoài 70, khi ấy tôi mới lên lớp sáu. Khi ấy mái tóc của bà đã bạc trắng. Dù cuộc sống đã hiện đại hơn nhưng bà ngoại tôi vẫn giữ nếp sống của mình như thời còn con gái. Bà gội đầu bằng nước bồ kết, hương nhu và lá bưởi. Nên dù mái tóc bà bạc trắng nhưng vẫn rất dày, chắc khỏe. Mỗi sáng bà sẽ ngồi trước hiên nhà để chải tóc và vấn lại gọn gàng bằng một chiếc mấn bà tự may. Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh ấy. Làn da của bà nhăn nheo, xuất hiện những chấm đồi mồi đặc trưng của người già. Cái miệng móm mém nhai trầu, thỉnh thoảng bà lại rút chiếc túi nhỏ bên hông để bỏ thêm thuốc lào hoặc chút vôi vào để miếng trầu thêm cay, thêm đậm đà. Tôi là cháu út trong nhà nên chắc vì thế mà bà yêu chiều tôi nhất. Tôi hay được bà bế để ngồi lên đùi, âu yếm rồi kể chuyện cho tôi nghe. Những câu chuyện cổ tích mà bà kể đều là những câu chuyện tôi đã nghe đi nghe lại hàng trăm lần, nhưng mỗi lần nghe bà kể lại, tôi đều thấy thích thú vô cùng.

Tôi ôm bà thật chặt, vùi mặt vào lòng bà nũng nịu, vì đã lâu lắm rồi, tôi không còn được như thế nữa. Tôi hỏi bà:

- Bà ơi, bà đã đi đâu thế? Cháu vẫn đợi bà về kể chuyện cho cháu nghe đấy.

- Bà đã đến một nơi xa lắm - bà đáp, không có bà ở nhà, cháu có học hành và nghe lời bố mẹ không?

- Cháu có bà ạ. Nhưng bố mẹ bận bịu, không ai chịu ngồi kể chuyện cho cháu nghe cả - tôi đáp lại bà, giọng ỉu xìu.

Bà ôm ấy tôi, vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi rồi thủ thì:

- Bố mẹ bận bịu cũng vì muốn cháu có cuộc sống tốt hơn thôi, không được trách móc bố mẹ như thế. Bà biết cháu là một cô bé nhạy cảm, sống nội tâm nhưng cháu ạ, có ai cứ bé mãi được đâu.

- Năm nay cháu lên lớp 9 rồi, bài vở nhiều, cháu mệt lắm bà ạ. Cháu chẳng muốn lớn, cứ muốn bé mãi thế này thôi. Cứ muốn ở mãi cùng bà thế này thôi.

Bà vỗ nhẹ vào mông tôi, như cách đánh yêu mà bà vẫn làm khi tôi còn bé:

- Con bé này, không được thế. Bà biết cháu mệt mỏi, nhưng cố gắng một chút nữa là được. Nếu mệt mỏi quá thì thôi. Cháu giữ gìn sức khỏe. Làm những điều cháu thích mới là điều quan trọng nhất. Nhớ chưa? Nhớ là dù cháu có đi đâu, làm gì thì bà vẫn luôn ở bên cạnh và ủng hộ cháu...

Tôi cứ nằm trong lòng bà như thế, hai bà cháu cứ thủ thỉ trò chuyện. Mãi cho đến khi tôi thấy cánh tay người lay tôi dậy, tôi mới giật mình. Tôi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Không phải tôi đang ngồi trước hiên nhà đầy nắng mà đang ngồi trong phòng mình, trên chiếc bàn học, chỉ là tôi ngủ gục rồi nằm mộng gặp lại được bà thôi. Người vừa lay tôi tỉnh là mẹ tôi. Mẹ vừa mới đi làm ca đêm về thấy tôi ngủ quên trên bàn nên mới vào gọi tôi tỉnh dậy. Tôi nhìn thấy đôi mắt mẹ sao giống đôi mắt của bà ngoại đến thế...

Bà ơi, cháu sẽ cố gắng học hành thật chăm chỉ và làm những gì cháu thích. Bởi cháu biết là, dù cháu có làm gì đi nữa thì bà vẫn sẽ luôn ở bên cạnh và ủng hộ cháu.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 9

Lớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK