Sau khi ra trường, với tâm hồn tràn đầy hào hứng và sự sẵn sàng đối mặt với thử thách của tương lai, tôi đã không ngờ rằng cuộc gặp gỡ định mệnh đang chờ đợi tôi ở phía trước. Cuộc gặp ấy đã thay đổi cách tôi nhìn về mình và định hướng cuộc sống của mình. Nó diễn ra trong chuyến công tác đầu tiên của tôi tới Sa Pa, và nó đã đánh dấu tâm trí tôi vĩnh viễn.
Hôm đó, nắng sáng tỏ trên Sa Pa, trên chuyến xe tôi đi, tôi có cơ hội trò chuyện với bác lái xe và bác họa sĩ lão thành. Khi xe vừa lên đến đỉnh Yên Sơn, bác lái xe quyết định dừng lại để mọi người nghỉ ngơi. Và chính ở đây, tôi gặp một người thanh niên 27 tuổi, làm công tác khí tượng và vật lí địa cầu tại đỉnh Yên Sơn, một vị trí cao tới 2600 mét. Bác lái xe kể rằng anh ta rất cô đơn và thèm tiếng nói của con người, vì anh sống một mình ở đỉnh này, nơi ít người qua lại. Anh ấy để lại ấn tượng đầu tiên với tôi về vóc dáng nhỏ bé và nụ cười tươi rạng trên môi. Anh ta nói chuyện với chúng tôi một cách nồng nhiệt và quý trọng mọi người, kể về công việc và cuộc sống của mình tại đây. Anh ấy mời chúng tôi lên nhà của anh để chia sẻ thêm.
Khi chúng tôi đến nơi, tôi không thể tin vào đôi mắt mình. Ngôi nhà của anh tràn ngập sắc hoa rực rỡ và anh đang ôm một bó hoa to lớn, mỉm cười khi chúng tôi đến. Quên mất sự ngập ngừng ban đầu, tôi chạy lại bên anh và nhận lấy bó hoa tự nhiên như một món quà. Anh ta nói rằng bó hoa đó sẽ là kỷ niệm cho cuộc gặp gỡ tình cờ này - một cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa. Tôi cảm thấy gần gũi với anh, và anh nói chuyện về công việc của mình. Công việc của anh đơn điệu và khá khó khăn, đặc biệt là vào ban đêm khi phải đối mặt với thời tiết khắc nghiệt, với gió lạnh và tuyết rơi.
Chúng tôi nhìn xung quanh ngôi nhà của anh và thấy nó được sắp xếp gọn gàng và sạch sẽ. Điều này cho thấy anh là người có cuộc sống ngăn nắp và khoa học. Anh không sở hữu nhiều đồ đạc, nhưng dòng sách trên giá đã khiến tôi tò mò. Anh ta phải là một người có tâm hồn đẹp và đầy ước mơ. Những tâm sự chân thành của anh về cuộc sống, công việc, cô đơn, và lý tưởng đã khiến tôi ngạc nhiên. Anh ta cũng kể về những câu chuyện khác, như một kỹ sư trồng rau kiên nhẫn và một đồng chí nghiên cứu bản đồ sét. Tôi thấy anh thanh niên này khiêm tốn và dễ mến.
Khi thời gian bắt đầu trôi qua và phải quay lại xe, tôi đột nhiên nhận ra mình muốn tặng một món quà để kỷ niệm cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này. Tôi kẹp chiếc khăn mùi hoa vào một quyển sách của anh và trao lại cho anh. Anh ta không hiểu tấm chân tình này và chỉ đơn giản trả lại chiếc khăn, cười và nói lời chào tạm biệt.
Cuộc gặp gỡ ấy đã diễn ra đã từ lâu, và có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp lại người thanh niên đó. Tuy nhiên, dấu ấn của anh vẫn còn đọng mãi trong tâm trí tôi, và cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó đã thay đổi cách tôi nhìn cuộc sống và nhiệm vụ của mình.
Thầy Hoàng
Vote cho thầy nhé
Bài làm
Tôi- một cô kĩ sư trẻ lần đầu ra khỏi Hà Nội đi nhận việc tận Lai Châu, bỏ lại sau lưng cuộc đời chật hẹp, những rung động non tơ còn nhiều nhầm lẫn, bước vào cuộc sống mới tinh, bát ngát, ngay từ chuyến xuất hành đầu tiên. Và tôi đã được gặp một người vô cùng đặc biệt, anh ấy đã là người rung được cái chuông trong tim tôi trong ngày đầu bước vào đời, không ai khác, người ấy chính là anh thanh niên trong truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long.
Hôm ấy, tôi cùng bác họa sĩ đi qua Sa Pa, được bác lái xe giới thiệu gặp gỡ với anh thanh niên ấy, anh ấy vừa mời tốt nghiệp, muốn dâng hiến sức mình cho đất nước nên đã lên đỉnh Yên Sơn cao 2600m làm công tác khí tượng thủy văn. Điều ấy làm hai chúng tôi ngạc nhiên. Ôi chào! Cái tuổi thanh niên ai ai cũng muốn tự do bay nhảy, đi khắp mọi nơi mà anh thanh niên này lại chấp nhận lên cái nơi vắng vẻ, suốt ngày làm bạn với thiên nhiên ấy làm tôi và bác họa sĩ thật sự tò mò người này như thế nào? Đang nghĩ ngợi, bỗng tôi nghe thấy tiếng bác lái xe: “ Kìa, anh ta kìa” Câu nói ấy kéo tôi về thực tại, ánh mắt nhanh nhảu đổ dồn vào người con trai với thân hình bé nhỏ, rạng rỡ chạy lại chỗ xe đỗ. Bất giác, tôi víu chặt vào vai bác họa sĩ, nửa vì tò mò, nửa để tự vệ chống lại cái gì đó mà tôi cũng chẳng biết. Sau khi được bác lái xe giới thiệu, anh thanh niên mời chúng tôi lên nhà chơi rồi lại tất tả chạy lên nhà. Trước khi chúng tôi bước lên bậc thang bằng đất, bác lái xe bảo với họa sĩ rằng:
Câu nói ấy càng khiến tôi tò mò về con người anh, càng muốn bước thật nhanh lên để tìm hiểu. Khi vừa bước khỏi bậc, đập vào mắt tôi là cảnh tượng yên bình đến nên thơ, một cậu thanh niên trẻ ở giữa vườn hoa đầy sắc màu, mây mù giăng ngang tầm với cầu vòng, tay cậu ôm bó hoa to, nhẹ nhàng mà thơ mộng, như có một thế lực nào đó thúc giục tôi đến bên anh. Anh trao tặng tôi bó hoa ấy, tôi tự nhiên mà đỡ lấy. Ôm bó hoa vào ngực, tôi dâng lên niềm yêu mến, cảm phục đối với chàng trai trẻ này. Lòng tôi bỗng xao xuyến khó tả. Tình cảm ấy càng ngày càng tăng tiến khi tôi bước chân vào căn nhà sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp. Đặc biệt, một giá sách với nhiều sách quý. Rất thường có người lên đây thăm mà anh phải chuẩn bị tươm tất đến vậy? Không hề, bởi anh đã thổ lộ một cách hồ hởi, chân thành niềm vui như con trẻ: Tôi không biết kỉ niệm thế nào cho thật long trọng ngày hôm nay. Và cô là cô gái thứ nhất từ Hà Nội lên tới nhà tôi từ bốn năm nay. Tôi nghe anh nói chuyện với bác họa sĩ về công việc của mình, anh chân thành chia sẻ mọi thứ, về cái giờ đi “ốp” của anh đến cái thời tiết rét lạnh ở cái vùng này, anh còn hào hứng khoe về chiến tích của anh ở trận chiến trên cầu Hàm Rồng. Tôi vừa nghe vừa lật xem cuốn sách đang mở dở. Anh bưng trà đến mời bác và tôi. Bác và anh lại trò chuyện, hỏi mới biết quê anh ở Lào Cai, anh yêu công việc này lắm, yêu cả sách nữa. Ánh mắt tôi bất giác dừng lại ở người họa sĩ, ông đang hí hoáy vẽ lại người con trai ấy. Có lẽ bác lái xe nói đúng thật, anh thanh niên này thật sự làm chúng tôi quá đỗi ngạc nhiên về con người anh để rồi bác họa sĩ phải vẽ lại tác phẩm này. Có vẻ anh đã nhận ra được, ngồi yên cho bác vẽ nhưng miệng vẫn nói mình không xứng để vẽ lại, còn nhiều người tuyệt vời lắm. Đọc cuốn sách anh đang đọc dở với nghe câu chuyện anh với bác nói chuyện, có cái cảm giác lạ lùng dâng trào trong lòng tôi, tôi không xác thực được đó là gì nhưng nó khiến tôi nảy ra ý tưởng táo bạo. Cũng như lúc anh trao bó hoa cho tôi, tôi muốn tặng cho chàng trai kia một món quà làm kỉ niệm cho lần gặp gỡ. Bởi cuộc gặp gỡ tình cờ đã làm nảy nở trong tôi “một ấn tượng hàm ơn khó tả”. Dự định gửi lại “một cái cỏn con gì rồi ra có thể biến thành một chút dịu dàng, một chút xíu dũng cảm trong cuộc sống”
Chợt nhìn đồng hồ, phát hiện chỉ còn 5 phút nữa. Điều ấy khiến tôi phải thúc giục mình tìm kiếm trong túi xem có gì nhưng thật đáng tiếc, chẳng có gì trong túi để tặng anh cả. Nghĩ lại lúc gặp anh, được anh trao bó hoa, được anh chân thành kể về cuộc sống đã khiến lòng tôi nhen nhóm một ngọn lửa cảm xúc. Tôi mạnh bạo để lại chiếc khăn mùi xoa ở trong cuốn sách. Cứ ngỡ sẽ kết thúc cuộc gặp gỡ bằng sự dịu dàng ấy nhưng một chút dịu dàng, một chút dũng cảm ấy đã bị anh “đạp đổ”. Anh đã mang khăn trả lại tôi, một xíu buồn và thất vọng dâng lên trong lòng. Tôi đỏ ửng mặt rồi nhận lại “thứ dịu dàng” ấy. Đến lúc chia tay, tôi can đảm chìa tay ra cho anh nắm, cái nắm tay cuối cùng của chúng tôi nói lên nhiều điều, trong sự òa vỡ của hai tấm lòng đồng điệu. Đó không phải là một sự từ biệt đơn thuần, trong cái hành động chìa tay ra ấy, cả hai trái tim trong trắng ấy đều hiểu ra rằng, trong cái nắm tay cẩn trọng, rõ ràng, chúng tôi đã nói với nhau tất cả trong im lặng. Tình cảm mà chúng tôi vừa kịp nhen lên trong lòng kia sẽ không bùng cháy, nó sẽ ấp iu như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm lòng người trong những đêm núi rừng tê lạnh. Đó là ngọn lửa của lòng cảm thông, sự sẻ chia, của những trái tim cùng chí hướng đang vươn lên giữa cuộc đời này. Anh gửi bác và tôi một ít trứng gà để ăn trưa rồi lại vội vã từ biệt bởi sắp đến giờ anh đi “ốp”.
Hai ông cháu tôi theo bậc cấp bước xuống đồi, tôi ôm bó hoa to nhìn lại, anh đã đi vào trong, một sự lưu luyến khó tả ngay trong chính cuộc hành trình vào đời đầu tiên. Ánh nắng mạ bạc cả con đèo, tâm trí tôi toàn hình bóng của người con trai ấy, tự mình cảm thục về anh chàng ấy, suy nghĩ: Ở tuổi 27, người ta nghĩ nhiều về hạnh phúc. Hạnh phúc là được hưởng thụ, hạnh phúc là ở chốn phồn hoa đô hội. Với anh, hạnh phúc thực sự đến khi anh thấy mình làm việc có hiệu quả, có cống hiến. Một lần nhờ anh phát hiện một đám mây khô mà ngày ấy, tháng ấy, không quân ta hạ được bao nhiêu máy bay Mỹ trên cầu Hàm Rồng, “từ hôm ấy, cháu thấy mình sống thật hạnh phúc”. Tuổi đời còn rất trẻ, anh tự đặt ra những câu hỏi lớn cho đời mình: Mình sinh ra là gì? Mình vì ai mà làm việc? Những câu hỏi ấy là mục đích của cuộc sống, là lý tưởng cao đẹp của con người chân chính.
Ngữ văn là môn khoa học nghiên cứu ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại. Đây là môn học giúp chúng ta hiểu biết sâu sắc hơn về ngôn ngữ, văn hóa và tư tưởng. Việc đọc và viết trong môn Ngữ văn không chỉ là kỹ năng, mà còn là nghệ thuật. Hãy để ngôn từ của bạn bay cao và khám phá thế giới văn chương!
Lớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, chúng ta sắp phải bước vào một kỳ thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô. Áp lực từ kỳ vọng của phụ huynh và tương lai lên cấp 3 thật là lớn, nhưng hãy tin vào bản thân và giữ vững sự tự tin!
Copyright © 2021 HOCTAPSGK