Tớ không thích màu trắng. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần về nhà bà, mẹ lại muốn tớ mặc màu ấy. Bà cũng khen tớ dễ thương khi mặc nó. Tớ không thích, hoàn toàn không thích và muốn thay đổi ngay trong lần này.
***
Nhà văn Trương Văn Tuấn ở Bến Tre
Dưới lầu, mẹ tớ gọi với lên. Tớ thong thả xuống.
– Đầm trắng hôm qua mẹ chuẩn bị cho con đâu?
– Con không thấy ạ?
Mẹ vội vàng chạy lên tìm. Anh Bi đang mặc áo thun đỏ – như mẹ đã dặn, tớ mặc váy sọc hai màu trắng và cam – tớ thích thế.
Sau một môt hồi, mẹ chạy xuống và vào thẳng trong nhà tắm.
– Đâu rồi nhỉ? – Mẹ trở ra và thất vọng thấy rõ.
Bố đã ra đứng trước sân, bấm kèn thúc giục. Mẹ đành bỏ cuộc, hối chúng tớ ra xe. Vậy là tớ đã thắng.
Bố chăm chú lái xe, mẹ có vẻ không vui, anh Bi thì cắm cúi với máy chơi game. Tớ thì vô cùng phấn khởi. Tớ sẽ khoe với chị Mi, anh Tú, chị Lam bộ váy đẹp này của mình. Tớ thích nó, sọc trắng – cam, viền vàng, nơ tím cô-ban.
***
Không hẹn trước nhưng chúng tớ và gia đình các bác, các cô chú đến nhà bà cùng lúc. Bà đang ở cùng với chú và thím. Bà đã ra ngoài, ngồi nơi hành lang đợi chúng tớ. Từ ngoài cổng, tớ và chị Lam, chị Mi đã xoắn xít với nhau và khoe áo mới, giày đẹp.
Ba mẹ chúng tớ vào trước chào bà rồi vào thẳng bên trong. Chúng tớ xếp hàng như mọi khi, lần lượt từng đứa lên chào bà. Bà nói bà chỉ có thể ôm lần lượt từng đứa thôi.
– Là cu Bi, bà ôm cháu nào!
…
– Là bé Chít đây mà, cháu cao quá!
…
Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy
Đến lượt mình, tớ tiến lên trước mặt bà. Bà nhìn tớ thật lâu, bà nheo nheo mắt. Sao bà không nói gì nhỉ? Lẽ nào bà không muốn ôm tớ? Mẹ tớ bước đến đứng cạnh bà, phía sau.
– Đây là bé An mẹ ạ! – Mẹ tớ cúi thấp xuống ngang vai bà.
Bà cười gượng gạo.
– Ôi, cháu An của bà, đừng giận bà, bà chỉ thấy lờ mờ thôi, sao cháu không mặc váy trắng để bà nhận ra cháu?
Tớ chỉ lặng lẽ ôm lấy bà, không biết trả lời thế nào. Phía sau là chị Mi, chị Lam, anh Vĩ. Họ vẫn mặc áo màu vàng, màu cam, áo thun xanh như mọi khi về thăm bà.
Cơm trưa, mọi người cùng ngồi vào bàn lớn. Mẹ tớ và các cô thay nhau gắp thức ăn cho bà. Mắt bà rất kém, không nhìn rõ mọi vật, chỉ phân biệt được phía nào sáng, phía nào tối. Chính vì vậy, bà muốn chúng tớ, mỗi đứa mặc một màu áo, dù bà không nhìn rõ từng khuôn mặt nhưng có thể phân biệt được từng đứa cháu qua màu áo. Việc không nhận ra tớ, làm bà buồn, bà ôm tớ lâu hơn, chặt hơn vì sợ tớ giận.
***
Buổi chiều, khi vắng người, tớ tìm chiếc áo khoác màu trắng, mặc vào rồi rón rén đến từ phía sau, bịt mắt bà.
– Đố bà cháu là ai?
Tớ bỏ tay mình ra, đi về phía trước, sà vào lòng bà. Nhưng, bà vẫn nhắm mắt, cười móm mém. Bà cúi xuống, hôn lên tóc tớ.
– Mùi tóc này, lúc nãy… A, cháu An của bà tóc thơm quá!
Tớ xiết chặt bà hơn.
Lần sau cháu sẽ mặc váy trắng và vẫn dùng dầu gội này, bà hén!
TRƯƠNG VĂN TUẤN
1 Tìm và phân đoạn các chi tiết về nhân vật An và nhân vật người bà trong truyện màu trắng
2. Khái quát được đặc điểm tích cách nổi bật của 2 nhân vật trên
` 1 `
` * ` Nhân vật An
` - ` Sở thích và thứ không thích
` + ` Tớ không thích màu trắng. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần về nhà bà, mẹ lại muốn tớ mặc màu ấy. Bà cũng khen tớ dễ thương khi mặc nó. Tớ không thích, hoàn toàn không thích và muốn thay đổi ngay trong lần này.
` + ` Mẹ vội vàng chạy lên tìm. Anh Bi đang mặc áo thun đỏ – như mẹ đã dặn, tớ mặc váy sọc hai màu trắng và cam – tớ thích thế.
` + ` Bố chăm chú lái xe, mẹ có vẻ không vui, anh Bi thì cắm cúi với máy chơi game. Tớ thì vô cùng phấn khởi. Tớ sẽ khoe với chị Mi, anh Tú, chị Lam bộ váy đẹp này của mình. Tớ thích nó, sọc trắng – cam, viền vàng, nơ tím cô-ban.
` - ` Cảm xúc khi bà không nhận ra mình:
` + ` Đến lượt mình, tớ tiến lên trước mặt bà. Bà nhìn tớ thật lâu, bà nheo nheo mắt. Sao bà không nói gì nhỉ? Lẽ nào bà không muốn ôm tớ?
` + ` Tớ chỉ lặng lẽ ôm lấy bà , không biết làm thế nào
` - ` Hành động sau khi hiểu ra nguyên do của bà:
` + ` Buổi chiều, khi vắng người, tớ tìm chiếc áo khoác màu trắng, mặc vào rồi rón rén đến từ phía sau, bịt mắt bà.
` + ` Tớ bỏ tay mình ra, đi về phía trước, sà vào lòng bà
` + ` Tớ xiết chặt bà hơn.
Lần sau cháu sẽ mặc váy trắng và vẫn dùng dầu gội này, bà hén!
` * ` Nhân vật người bà
` - ` Hành động mong chờ các cháu
` + ` ... đang ở cùng với chú và thím. Bà đã ra ngoài, ngồi nơi hành lang đợi chúng tớ.
` + ` ...Chúng tớ xếp hàng như mọi khi, lần lượt từng đứa lên chào bà. Bà nói bà chỉ có thể ôm lần lượt từng đứa thôi.
` - ` Gặp khó khăn trong việc phân biệt cháu:
Bà cười gượng gạo.
– Ôi, cháu An của bà, đừng giận bà, bà chỉ thấy lờ mờ thôi, sao cháu không mặc váy trắng để bà nhận ra cháu?
` - ` Nguyên nhân bà không nhận ra An
` + ` Mắt bà rất kém, không nhìn rõ mọi vật, chỉ phân biệt được phía nào sáng, phía nào tối. Chính vì vậy, bà muốn chúng tớ, mỗi đứa mặc một màu áo, dù bà không nhìn rõ từng khuôn mặt nhưng có thể phân biệt được từng đứa cháu qua màu áo.
` - ` Tình cảm của bà đối với người cháu:
` + ` Việc không nhận ra tớ, làm bà buồn, bà ôm tớ lâu hơn, chặt hơn vì sợ tớ giận.
` + ` Bà cúi xuống, hôn lên tóc tớ
` + ` Mùi tóc này, lúc nãy… A, cháu An của bà tóc thơm quá!
` 2 `
` - ` Tính cách nổi bật
` + ` An: Tuy là người khá tự chủ, bướng bỉnh nhưng lại rất tình cảm, nhạy cảm, nhận ra lỗi lầm bản thân chủ động kết nối, thể hiện sự yêu quý kính trọng của mình với bà
` + ` Người bà: Bà là người đầy tình yêu thương với các cháu, tuy mắt kém không nhìn rõ nhưng vẫn mong các cháu mặc nhiều màu sắc khác nhau để dễ dàng phân biệt. Bên cạnh đó bà luôn quan tâm tới cảm xúc mọi người chung quanh, vì không nhận ra An mà bà cảm thấy buồn nên ôm An lâu hơn một chút bù đắp cho cháu.
1.
Đoạn 1: "Tớ không thích màu trắng.... thay đổi ngay trong lần này.": An không thích màu trắng nhưng luôn phải mặc váy trắng về nhà bà.
Đoạn 2: "Nhà văn Trương Văn Tuấn ở Bến Tre"..." nơ tím cô-ban.": An giấu chiếc váy trắng mà mẹ chuẩn bị, mặc chiếc váy mình thích.
Đoạn 3: "Không hẹn trước nhưng"...: Bà không nhận ra An vì An mặc chiếc váy màu khác thường ngày. An cũng hiểu ra lí do tại sao mỗi khi về bà phải mặc váy trắng.
Đoạn 4: Phần còn lại: An hiểu ra và kiếm một chiếc áo khoác trắng, đến vào lòng bà.
2.
- Đặc điểm tính cách nổi bật của hai nhân vật:
+ An: ban đầu, An khá không hiểu chuyện, làm điều mình thích. Nhưng trong cô lại là một cô bé thương bà, đã sửa ngay lỗi sai của mình và xin lỗi bà khi hiểu ra lí do tại sao phải mặc váy trắng khi thăm bà.
+ Người bà: Bà mắt kém nhưng rất yêu các cháu. Qua màu áo, bà nhận ra từng đứa để vỗ về.
Ngữ văn là môn khoa học nghiên cứu ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại. Đây là môn học giúp chúng ta hiểu biết sâu sắc hơn về ngôn ngữ, văn hóa và tư tưởng. Việc đọc và viết trong môn Ngữ văn không chỉ là kỹ năng, mà còn là nghệ thuật. Hãy để ngôn từ của bạn bay cao và khám phá thế giới văn chương!
Lớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần và sang năm lại là năm cuối cấp, áp lực lớn dần. Hãy chú ý đến sức khỏe, cân bằng giữa học và nghỉ ngơi để đạt hiệu quả tốt nhất!
Copyright © 2021 HOCTAPSGK