Trang chủ Ngữ văn Lớp 9 Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và nói chuyện với...

Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và nói chuyện với ngươig lính lái xe trong tác phẩm bài xe về tiểu đội xe không kính của phạm tiến duật

Câu hỏi :

Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và nói chuyện với ngươig lính lái xe trong tác phẩm bài xe về tiểu đội xe không kính của phạm tiến duật

Lời giải 1 :

Bạn tham khảo trước nha

Hôm ấy ở trên lớp, giờ văn chúng tôi học đến bài thơ ” Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của nhà thơ Phạm Tiến Duật. Bài thơ không chỉ hay mà còn có ý nghĩa thật sâu sắc. Nó nhanh chóng chiếm được thiện cảm không nhỏ trong tôi. Buổi tối về nhà, tôi lại lấy sách ra và học thuộc bài thơ. Đọc đi… đọc lại… tôi bỗng ngáp dài. Sau một ngày đi học mệt mỏi, tôi thiếp đi, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Và tôi đã mơ, một giấc mơ thật kì lạ. Ở đó, tôi đã gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe sẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước mà nhà thơ Phạm Tiến Duật đã viết trong thơ của ông.

Giấc mơ đưa tôi đến một khu rừng thật heo hút, rậm rạp và xa lạ. Không gian nơi đây mới vắng vẻ làm sao. Tôi bỗng giật mình ngơ ngác bởi không gian của những làn khói đen mù mịt và những ngọn lửa đang cháy bập bùng phía  xa tít. Không biết đây là đâu mà xa lạ vậy? Trái tim tôi như hoang mang, lo sợ. Tôi giật bắn người khi có một bàn tay chắc nịch đặt lên vai tôi. Tôi quay người lại. Trước mắt tôi là một chú bộ đội ăn vận với ngôi sao trên mũ và quân hàm trên vai. Chú có nước da bánh mật, khuôn mặt vuông vắn và đầy nghiêm nghị. Chú hỏi tôi với giọng nói ân cần: “Cháu bé, cháu đi đâu vậy mà lại lạc vào rừng Trường Sơn lửa đạn? Nơi chỉ dành cho chiến tranh, cho cuộc hành quân thần tốc?”

Tôi trả lời chú: “Cháu không biết đây là đâu cả. Mong chú đưa cháu trở về nhà với ạ. Nhưng mà chú cháu mình có quen nhau không mà sao cháu nhìn chú quen thế?”

Chú mỉm cười và nói:” Chú tên là Khánh – người lính lái xe trong tiểu đội xe vượt dãy Trường Sơn. Cuộc gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe năm ấy và tôi đã bắt đầu như thế. Chú kể:

“Nhiệm vụ của các chú là chở lương thực, vũ khí, đạn dược, các nhu yếu phẩm và cả các chiến sĩ nữa để chi viện cho tiền tuyến miền Nam chống Mĩ. Cháu nhìn quang cảnh nơi đây mà xem, những ngọn núi, những cánh rừng phủ một  màu xanh biếc nay đã trở nên xơ xác vì bom đạn của quân thù ném xuống. Những hố bom khổng lồ- vết tích của chiến tranh. Và cháu hãy hướng con mắt về phía đằng xa kia, cháu sẽ thấy đoàn xe của các chú đang tạm nghỉ cho các đồng chí sinh hoạt bữa tối.”

Chú ấy dẫn tôi từ từ tiến đến đoàn xe. Tôi lễ phép chào hỏi các chú bộ đội. Tất cả mọi người cười nói vui vẻ ngồi quây quần bên nhau để ăn bữa tối. Chú Khánh lấy một xuất ăn cho tôi ăn. Sau bữa ăn, tôi được chú đưa đi xem những chiếc xe – là những người bạn cùng vượt qua gian khổ với các chú. Tôi nhận ra ngay cửa kính của những chiếc xe đã vỡ hết, chúng dường như biến dạng. tôi liền hỏi: “Ôi, sao các chú lại có những chiếc xe kì lạ vậy ạ, chúng bị biến dạng hết cả rồi, lại còn không có kính nữa?”

Chú trả lời câu hỏi của tôi: “Đấy đều là vết tích của chiến tranh đấy cháu ạ. Chứ xe  của các chú được cấp lúc đầu cũng mới lắm nhưng qua bao trận bom Mĩ dội xuống đã làm vỡ kính xe, làm những chiếc xe bị biến dạng như vậy đấy.”

Tôi hỏi lại ngay:” Vậy là công việc của các chú rất vất vả, nhọc nhằn. Các chú chắc gặp nhiều khó khăn lắm?”

” Đúng thế. Không có kính đi đường rát bụi. ai nhìn tóc cũng trắng như người già vậy- chú vừa nói vừa mỉm cười- nhưng các chú vẫn cùng châm điếu thước, nhìn khuôn mạt lấm lét của nhau mà cười.”
Và chú kể tiếp sự vất vả cùa những ngay mưa:” Những ngày có mưa mới cực. Mưa hất xối xả vào buồng lái. Các chú ai náy đều ướt sũng hết cả. Nhưng các chú không chịu đầu hàng. các chú vẫn lái xe. Rồi mưa sẽ qua, quần áo khô lại nhanh thôi mà.”

 

Nói đến đây tôi thấy thương các chú quá. Ngày ngày các chú vẫn kiên trì lái xe tri viện cho miền Nam bất kể mưa hay nắng. Các chú đã quá vất vả, gian lao. Tôi đang suy nghĩ thì chú nói tiếp: “ Mặc dù vất vả là như thế, nguy hiểm là như thế nhưng chú vẫn thấy hạnh phúc khi được sống, được chiến đấu với tình đồng đội dạt dào như vậy. Những chiếc xe vượt qua bom đạn đã về đây hội tụ. Bạn bè các chú bắt tay chào nhau cũng là qua ô cửa kính đã vỡ rồi. Các chú dùng chung bếp ăn, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, có khi chỉ là chia đôi cùng nhau một điếu thuốc lá. Những ngày tháng mắc võng chông chênh giữa rừng, làm sao chú quên được? Các chú vẫn đi, bầu trời như rộng mở.”

Tôi một vòng quanh để ngắm nhìn những chiếc xe đặc biệt ấy. Mọi thiết bị đảm bao an toàn trên xe như đèn, mui, rồi kính đều đã bị hỏng hết, phần thùng xe thì chầy xước hết cả. Tôi hỏi chú Khánh:” Những chiếc xe đã hỏng quá rồi, chú nhỉ?”

Thảo luận

-- **Bạn tham khảo dàn ý dưới đây nhé ** A. Mở bài - Giới thiệu câu chuyện B. Thân bài - Gặp người lính trong hoàn cảnh nào? - Tại sao lại gặp? - Kể tóm tắt câu chuyện - Tâm trạng khi nói chuyện với người lính C. Kết bài - Nêu cảm nghĩ

Lời giải 2 :

Chiến tranh đã qua từ rất lâu rồi, và có lẽ những người trẻ tuổi như tôi không bao giờ hiểu được cái khó khăn, gian khổ của công việc cầm súng chiến đấu bảo vệ đất nước. Nhưng qua một lần nói chuyện, chỉ một lần gặp gỡ tình cờ đã cho tôi hiểu ra rất nhiều điều và thực sự cảm nhận được cuộc sống những ngày đạn bom gian khổ ấy,…

Những bánh xe đang lăn đều, lăn đều và chậm rãi khỏi nhà ga, chuyến tàu Bắc Nam bắt đầu cuộc hành trình của nó… Con tàu lao nhanh dần, lòng tôi bỗng thấy buồn lạ, cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên tôi đi xa nhà như vậy, hơn nữa lại đi một mình. Trên một chuyên tàu toàn người xa lạ, con bé mười lăm tuổi như tôi bỗng thấy chạnh lòng, sống mũi cay cay, hai mắt đỏ dần, trong lòng rơn lên một nỗi nhớ nhà, nhớ ba mẹ da diết. Người đàn ông ngồi bên cạnh, tôi mạn phép tôi gọi người ấy là “bác”, dường như đã cảm nhận được tôi đang nghĩ gì. Bác trạc ngoài sáu mươi, mái đầu bạc trắng, làn da đồi mồi, hơi rám nắng, dáng người to khoẻ. Nhìn những chiếc huân chương đeo trên ngực bác, tôi đoán, bác là một cựu chiến binh. Bác quay sang tôi bắt chuyện:

– Buồn hả cháu? Nhớ nhà phải không? Đợt mới nhập ngũ, bác đã từng có cảm giác như cháu bây giờ. Nhưng mau qua thôi, nó rèn luyện cho cháu tính tự lập, xa bố mà sống vẫn tốt.

Tôi nhìn bác cười rồi khe khẽ hỏi:

– Bác từng đi lính ạ?

Bác nhìn tôi rồi cười phá lên:

– Đúng rồi cháu ạ! Bác từng là một người lính đấy. Người lính lái những chiếc xe rất đặc biệt, những chiếc xe không kính cháu à. Ngày ấy Mĩ nó đánh ta ác liệt lắm, bác xung phong lên đường nhập ngũ. sẵn trong người tính thích mạo hiểm, lại biết lái xe, binh đoàn phân công bác vào tiểu đội 71A, lái những chiếc xe tải qua con đường Trường Sơn, chi viện súng, đạn, lương thực, dược phẩm cho đồng đội ở chiến trường miền Nam. Ngày ấy đường đi vất vả lắm cháu ạ, đâu có được đổ bê tông phẳng lì như bây giờ, lại còn đi đường rừng, tối om, không cẩn thận là lao xuống vực như chơi. Xe lại không có kính, bộ phận, tua vít nên lỏng lẻo, tạo ra tiếng động rất ghê tai. Thế mà đi nhiều, nghe nhiều rồi cũng quen cháu ạ! Có những đêm lái xe qua rừng, chim thú các loại cứ bay ào ạt vào khoang lái, nguy hiểm lắm, nhưng cũng thấy thú vị. Hay rồi gió, bụi, mưa, lá cứ bay vào tới tấp, cay xè, trắng xoá mặt mày là chuyện bình thường…

Bác dừng lại uống ngụm nước… Ngay từ bé, đứa con gái như tôi đã rất thích những trò đánh trận, múa kiếm, bắn súng đủ các kiểu,… nhưng chưa hề được nghe tới bom đạn, hay những vất vả, cực nhọc mà mỗi người lính Trường Sơn phải trải qua, dù là trực tiếp chiến đấu hay là những chiến sĩ lái xe rất dũng cảm như bác. Tôi háo hức hỏi:

– Vậy đi chiến trường như thế bác có thấy nhớ nhà nhiều lắm không ạ?

– Có chứ cháu, nhớ nhiều lắm, nhiều khi nhớ tới mất ăn mất ngủ. Lo lắng không biết mẹ mình giờ này làm gì, bom thả có mau chân mà chạy xuống hầm hay không? – Ánh mắt buồn của bác như rạo rực lên. – Nhưng mà cũng được các bác cùng đơn vị an ủi và giúp đỡ nhiều lắm cháu ạ. Mấy anh em tuy mới gặp nhau nhưng quý nhau và thương nhau lắm, coi nhau như anh em ruột thịt trong nhà, có cái gì ngon hay mẩu thuốc lá là mấy anh em đều chia nhau hết, cực nhọc nhưng vui. Rồi những hôm lái xe, gặp anh em đồng đội trên đường đi, cứ thế mà mấy anh em tíu tít đứng bắt tay, ôm nhau rất tình cảm. Hình như có nhiều điểm chung là lòng yêu đất nước, căm thù bọn giặc và những đồng cảm về nỗi nhớ nhà, tâm sự và ước mơ, hoài vọng của tuổi trẻ nên các bác hiểu nhau và quý nhau lắm. Nhờ thế mà thêm tự tin, dũng cảm hơn trên con đường chiến đấu, nhất định phải thắng lợi để về với gia đình, anh em sẽ gặp lại nhau để cùng thực hiện những dự định trong tương lai…

Câu chuyện của bác còn dài, còn dài lắm nhưng mới chừng kia thôi đã đủ cho tôi cảm nhận về những người chiến sĩ, về những gì họ đã trải qua và về niềm tin, lòng lạc quan yêu đời của họ. Bánh tàu vẫn lăn, nhưng nó không gợi cho tôi cẫm giác buồn nữa, nó chỉ khẽ nhói lên trong người tôi một niềm vui khó tả, có lẽ là niềm vui được sống trong một thế giới hoà bình, niềm hạnh phúc về những gì mình đang có và tận hưởng…

Được gặp gỡ và trò chuyện với những người lái xe Trường Sơn năm xưa là may mắn của riêng tôi. Nó giúp tôi có thêm nghị lực và sức mạnh để hoàn thành những ước mơ của mình. Nó như một luồng sinh khí lan toả khắp người tôi, khiến tôi dũng cảm và có niềm tin hơn vào cuộc sống này. Và tôi hiểu ra một điều rằng: là người con của mảnh đất Việt phải chảy trong người dòng máu Việt. Bảo vệ, phát triển và xây dựng đất nước là nhiệm vụ tất yếu của tôi, cũng như của hàng vạn con người trẻ tuổi và cùng trang lứa khác…

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 9

Lớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK