Sáng hôm nay tôi đã có 1 giấc mơ đẹp. Bạn có biết câu chuyện “Chiếc lược ngà” không? . Hình ảnh cha con ông Sáu đã để lại trong lòng tôi nỗi cảm thông, yêu mến và những ấn tượng sâu sắc.Tôi ao ước được gặp bé Thu. Thế rồi niềm ao ước ấy đã trở thành hiện thực. Tôi không thể quên được giây phút phút đó.
Không gian mờ ảo đưa tôi đi.Khi tôi mở mắt ra thì thấy mình ở trong một ngôi nhà nhỏ, giữa Đồng Tháp Mười mà chung quanh nước đã lên đầy -một trạm của đường dây giao thông. Cái trạm này - một ngôi nhà cất chen vào giữa một chòm cây giữa khu rừng tràm thưa, mỗi khi có một cơn gió, sóng nối nhau đập vào tàn cây, nhà lại rung lên và lắc lư như một con thuyền đang chơi vơi giữa biển. Sóng đập đều đều vào các chòm cây. Đàn cò đứng ngủ không yên, một vài con vỗ cánh bay chấp chới. trời sáng trăng suông. Trong nhà có rất nhiều người. Tôi đột ngột nhìn thấy 1 người đàn ông to cao vạm vỡ chừng 39 tuổi bc đến
- Chào cháu ? Cháu có sao không vậy ? Ông ấy hỏi.
- Cháu không sao. Chỉ tại cháu xúc động quá thôi.Cám ơn chú đã quan tâm.
Bây giờ tôi mới nhận ra mình đang gặp ông Sáu. Thật đúng như nhà văn Nguyên Quang Sáng tả. Ông bấy giờ vẫn còn sống sao. Tôi vội hỏi :
- Chú ... chú chưa chết sao ạ?
Tôi đang hỏi nhưng vội ngưng vì biết mình lỡ lời. Lén nhìn ông Sáu mà lòng đầy ân hận. Nhưng hình như ông không giận tôi mà ôn tồn nói:
- Mất thì những người chiến sĩ như chú cũng sẽ có lúc hi sinh rồi.
- Mà cháu từ đâu đến, có việc gì không?
Tôi bẽn lẽn hỏi ngược lại chú ấy:
- Đựơc thôi, cháu sẽ nói chú nghe cháu từ đâu đếnNhưng chú phải kể cho cháu nghe về con gái của chú đc không ạ?
Chú ấy bùi ngùi nhìn chiếc lược ngà trong tay chú tràn ngập cảm xúc với bao kỉ niệm lần chú về thăm nhà đầu tiên sau tám năm xa cách. Đó cũng là lần đầu chị được gặp người cha như chú hằng mong ước .Nhưng than ôi! Càng nhớ chú càng ân hận day dứt .Chú nghẹn ngào kể tiếp : “Ngày về thăm nhà, chú chỉ được ở nhà có vẻn vẹn có ba ngày, thế mà con bé Thu lại từ chối sự săn sóc vỗ về của chú . Chú khao khát được nghe nó gọi tiếng " ba" nhưng con bé nhất định không gọi vì nó nghĩ chú không phải là ba nó.
- Tại sao Thu lại không nhận chú ? Tôi chen ngang
- Tại vì chú không giống người cha trong tấm hình chụp chung với vợ chú . Chú không có vết sẹo dài trên mặt như lúc trước .Ôi cái tuổi ngây thơ ngang bướng của con bé .Giờ nghĩ lại chú lại thấy buồn cười. Thậm chí,con bé còn nói trống không khi mời chú vào ăn cơm; nhất quyết không gọi ba để nhờ chắt nước nồi cơm và hất cái trứng cá mà chú gắp bỏ chén cho con bé, làm văng cơm tung tóe. Còn nhớ lúc ấy, chú tức giận đã đánh vào mông Thu. Thế là nó tức lắm nhưng ngồi im, đầu cúi gầm xuống ngầm phản khán rồi lặng lẽ gắp cái trứng cá bỏ vào chén, đi xuống bến, mở xuồng bơi sang nhà ngoại. Con bé Thu khóc ,méc ngoại mọi chuyện. Đêm ấy nó được ngoại cho biết vết sẹo dài trên mặt của chú là do Tây bắn bị thương.
- Sao nữa chú ? Chú kể tiếp đi cháu hồi hộp quá.
Chú Sáu nhìn tôi với cặp mắt còn ngân ngần nước.
- Từ từ chứ , chờ chú uống miếng nước đã. Nói xong chú lấy bình nước bên người uống một ngụm.Uống xong chú kể tiếp :Đêm ấy con bé không ngủ được, nằm im, lăn lộn và thỉnh thoảng thở dài trông mau đến sáng để ngoại đưa về nhà. . Sáng hôm sau cn bé theo ngoại về nhà.Chú thấy trong nhà, ngoài sân mọi người đến tiễn chú rất đông. Thu đứng trong góc nhà buồn bã nghĩ ngợi. Và khi chú nhìn ccon bé, nó cảm nhận đôi mắt ấy trìu mến lẫn buồn rầu làm sao. Chỉ khi nghe chú nói :”Thôi, ba đi nghe con!” thì tình yêu thương của con bé giành cho ba trổi dậy, nó thét lên: “Ba......... “Vừa thét Thu chạy thó lên, dang hai tay ôm chặt cổ ba.Con bé hôn tóc , hôn cổ, hôn vai, hôn lên cả vết thẹo dài trên má của chú. Con bé không muốn cho chú đi .Mặc chú dỗ dành, Thu vẫn cứ siết chặt . Đến lúc mọi người, mẹ và bà dỗ con bé hãy để ba đi, ba sẽ về mua cho Thu chiếc lược, con bé mới ôm chầm lấy chú lần nữa, mếu máo dặn chú rồi từ từ tuột xuống. Chú không bao giờ quên hình ảnh trong lần gặp gỡ đầu tiên ấy.
Tôi lặng đi trong xúc động.Thật thương cho chú . Nhưng đang kể thì "đùng" một tiếng súng vang lân, máu bắn tung tóe, tôi hoảng sợ còn chưa bt chuyện gì xảy ra thì chú Sáu ngả xuống. Chú ôm ngực đau đớn kêu lên. Tôi hoảng loạn thì có 1 người đàn ông khác cũng mặc quân phục đến đỡ chú Sáu . Chú Sáu đau đớn chút hơi thở cuối cùng đưa cho người đàn ông đó và nói khe khẽ:
- Anh Ba nhờ anh đưa cây lược cho con bé Thu dùm tôi!
Nói rồi chú im lặng đi, hai mắt ko mở lên nữa. Tôi bàng hoàng không thốt nên lời. Reng ! Reng ! Tiếng chuông báo thức vang lên. Tôi tỉnh giấc nhưng vẫn còn mơ hồ về giấc mơ lúc nãy tôi không biết Thu sẽ phản ứng như thế nào khi biết ông Sáu mất.
Chiến tranh đã làm Thu mất đi người cha mà cô ấy yêu quý.Không hiểu sao nước mắt đã nhòe trên mặt tôi .Tôi cảm thấy mình đáng trách quá khi đụng đến nỗi đau của Thu .Và tôi rơi vào trầm ngâm với suy nghĩ của mình. Chiếc lược ngà với dòng chữ sẽ mãi là kỉ vật, là nhân chứng về nỗi đau, bi kịch của chiến tranh. Người còn, người mất nhưng kỉ vật, gạch nối giữa cái mất mát và sự tồn tại của chiếc lược ngà vẫn còn đây. Đây là minh chứng tội ác, là những đau thương, mất mát của chiến tranh xâm lược mà các thế hệ bạo tàn gây ra cho chúng ta. Tôi đồng cảm thấm thía nỗi đau, sự mất mát mà chiến tranh mang đến cho chị Thu. Tình cảm cha con sâu sắc của cha con ông Sáu đã vượt qua bom đạn của chiến tranh để ngày càng thiêng liêng, ngời sáng và gắn bó chặt chẽ với tình yêu quê hương, đất nước.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK