Nhà em vừa chuyển tới nhà mới không nhÀ ăn nhà này rộng hơn bởi có thêm khu vườn nhỏ tràn ngậm màu sắc xanh nơi sân nhà . Nơi đây phía dưới mẹ em trồng rau , còn ở trên bố em có treo mấy giỏ phong lan.
Mấy giỏ phong lan này bố em quý lắm, chẳng cho mẹ hay em tự ý động vào đâu. Mỗi ngày sau khi đi làm về bói đều dành một khoảng thời gian rất lâu chỉ để chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận cho mấy giỏ hoa của bố. Đặc biệt, lúc cây ra hoa bố em lại càng nâng niu cẩn trọng hơn. Trước khi đi làm bố đều dặn chị em ở nhà để ý giỏ hoa, không được làm hỏng, làm rơi hay vỡ. Chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu bố em yêu quý chúng đến cỡ nào.
Hoa phong lan nhà em đẹp lắm. Khi hoa nở, cứ 5 đến 6 bông hoa trắng buốt như tuyết mọc sole nhau trên một nhánh cây màu xanh trong. Cánh hoa chụm vào nhau, e ấp ôm lấy nhụy hoa yêu kiều như người mẹ bảo hộ con gái mình vậy. Hoa phong lan thường tươi lâu lắm. Khi hoa nở phải hơn hai tuần mới héo. Hương hoa chẳng nồng nàn, mà lại thơm, thơm một thứ mùi dịu nhẹ và thanh khiết, giống như hoa bưởi đầu mùa vậy. Thân cây lại mềm mại cong cong, lại rủ xuống. Thấp thoáng sau sắc trắng kia là sắc xanh dịu ngọt của lá. Những chiếc lá dài, đối xứng nhau như làm nền để tôn lên những bông hoa. Cả một giỏ phong lan là cả một chỉnh thể hài hòa mà tạo hóa thiên nhiên đã ban tặng cho con người. Mỗi lần khách đến chơi ai cũng tấm tắc khen mấy giỏ phong lan đẹp quá. Bỗng dưng làm em cũng vui lây.
Em rất yêu quý những giỏ phong lan này, cái sắc trắng tinh khôi ấy như đã in sâu vào tâm hồn em, khó có thêm thể tách rời. Sau này lớn lên em cũng sẽ trồng vài giỏ phong lan như bố.
#chúc_bạn_học_tốt
#banhbaonuong
“Mai sau
Mai sau
Mai sau
Đất xanh tre mãi xanh màu tre xanh”.
Mỗi lần bắt gặp điệu tha thiết trong những câu thơ, lời hát về loài cây quen thuộc và từ lâu đã trở thành biểu tượng của dân tộc – cây tre, long tôi lại không khỏi bồi hồi xao xuyến.
Tôi nhớ lũy tre đầu làng, rủ bóng rợp mát con đường dẫn về quê nội ven sông Chu êm đềm. Tôi thương khóm tre mồ côi cuối bãi, một mình tạo thành ốc đảo xanh giữa một vùng cánh đồng mênh mông, không bờ bến. Tôi yêu những bờ rào gai góc mà mướt xanh những chiều hè lũ trẻ vẫn thơ thẩn ra đó bắt ve, hay chơi trò xâu vòng từ những lá tre xanh non cuộn vòng tự như cây kim nho nhỏ, cong cong.
Từ bao giờ tre đã ngút ngàn khắp mọi nẻo đường đất nước tôi từ bắc chí nam? Từ bao giờ tre ăn đời ở kiếp với người nông dân lầm lụi sau lũy làng hay lớn lên từ rãnh cày sông nước? Cũng không ai biết nữa… Chỉ biết rằng từ thuở Hùng Vương dựng nước, tre đã đi vào truyền thuyết lịch sử chống giặc cứu nước.
Nếu “Mỗi chú bé đều nằm mơ ngựa sắt
Mỗi con sông đều muốn hóa Bạch Đằng’
thì chắc mỗi ngôi làng đều muốn được là quê hương của gậy tre Phù Đổng. Nhưng cây tre đã cháy hết mình, những cây tre xông pha nơi tuyến đầu chống giặc. Khi đất nước lâm nguy, tre là vũ khí, tre thành anh hùng, kết thành lũy để “che bộ đội, vây quân thù”. “Tre xung phong vào xe tăng đại bác. Tre giữ làng giữ nước, giữ mái nhà tranh, giữ đồng lúa chín. Tre hi sinh để bảo vệ con người.” (Thép Mới). Tre biết tự hiến đời mình làm một chiến công. Trở về với những tháng ngày bình yên, tre là nơi nương náu của những mái nhà bên cây rơm còn thơm mùi lúa: “Cánh đồng ta năm đôi ba vụ. Tre với người vất vả quanh năm”. Hẳn vậy mà mỗi lần về đến căn nhà ba gian của nội tôi, căn nhà được xây cất từ cách đây cả thế kỉ, tôi càng hiểu ý nghĩa của từng cái kèo, cái cột trong nhà. Là tre đấy, qua bao năm tháng, gió sương chỉ càng thêm bền chắc, giữ được cái mát mẻ, hòa khí, giản dị mà đẹp đẽ cho không gian sinh hoạt của người Việt. Và biết bao dụng cụ lao động như cái cày, cái bừa…; bao vật dụng sinh hoạt hàng ngày như thúng, mủng, giần, sàng…; bao đồ chơi con trẻ như cái khăng, cái đáo, chiếc diều sáo, chiếc đèn trung thu… chẳng phải từ loài cây giản dị, thân thương ấy mà ra. Tre hiện diện trong đời sống vật chất và tinh thần của con người Việt Nam qua bao thăng trầm dâu bể.
Họ nhà tre đông đảo cũng giống như người Việt Nam có đến 54 dân tộc anh em. Tre, nứa, trúc, mai, vầu, luồng, lồ ô, … muôn hình, muôn vẻ. Dù vậy cái vẻ xanh thanh tao, khó phách thì khó lòng có loài cây nào bì kịp Từ xa bạn đã thấy yêu dáng tre tựa bậc quan tử thư sinh, thẳng đứng, cao vút, bất khuất vươn lên trời cao thì lại gần hơn bạn sẽ yêu thêm từ hoa, từ lá, từ cành gai góc đến mượt mà. Lá tre mỏng, sắc nhọn mà lại có dáng cong thực thà tựa mảnh trăng. Cứ thế loài cây ấy phơi mình bóng bẩy dưới ánh ngày để nhường lại manh áo cộc cho những mầm măng chưa lên đã mọc thẳng một cách lạ thường. Cành gai góc, cành mượt mà, tre ông bà, tre mẹ con, bà cháu cứ thế mà kết nên thành lũy, nên dù có bão bùng đi nữa, tre vẫn chỉ ru êm bản nhạc đồng quê. Chẳng thế mà tôi vẫn thích mỗi mùa hè được rong ruổi làm diều sáo cùng lũ trẻ ở quê. Tiếng sáo phát ra từ thân tre, dưới bàn tay của những người bạn tí hon lại phát ra thứ thanh âm kì diệu khiến bước chân tôi cảm giác như được nhấc khỏi mặt đất. Tôi bay lên giữa đôi cánh thiên tiên của khúc nhạc quê mà quên đi những cánh diều đủ màu sắc thảng hoặc tôi vẫn thả trong công viên thành phố. Thu đến, ông gửi cho tôi chiếc đèn lồng hay chiếc đèn ông sao làm từ những cật tre kết lại với giấy màu ngũ sắc mà khiến tôi trông đợi trăng lên đến mất ăn mất ngủ. Và nữa, bạn sẽ thấy mình may mắn biết bao khi bất chợt một ngày bạn nhìn thấy tre nở hoa, như những ông sao xanh đủng đỉnh trên cành. Đâu dễ gì thấy được, bởi loài tre kiêu hãnh chỉ để dành một lần nở hoa duy nhất trong đời. Ấy là khi tre từ giã một cõi đời hiên ngang trong đất trời. Phải thật đẹp trước khi mình nói lời tạm biệt vũ trụ thân yêu.
Vì bình dị mà đẹp đẽ như vậy nên tre từ lâu đã thành cảm hứng chấp bút của biết bao tâm hồn thi sĩ. Từ lâu đã biết bao người con ra đi từ lũy tre làng, trưởng thành với khí phách của nòi tre mọc thẳng và trở về để tìm thấy bình yên nơi cây đa, bến nước, sân đình và lũy làng yêu dấu. Tre trong niềm vui trẻ thơ, trong chút khoan khoái của tuổi già, khăng khít ràng buộc như định sẵn như tơ duyên. Bạn cứ thử một lần rời thành phố đứng dưới bóng tre trùm lên âu yếm xóm thôn, bạn sẽ cảm thấy như mình đứng ở một tinh cầu mà bạn hằng ao ước thuộc về. Nên, dù ngày nay cuộc sống đã thay đổi, các vật dụng làm từ tre cũng dần bị thay thế bởi những chất liệu có thể văn minh hơn, hào nhoáng hơn, đầu một làng nào đó có thể bê tông hóa đã thay cho lối đất nhỏ, bờ cỏ và thấp thoáng lũy tre xanh nhưng trong trái tim muôn năm cũ của biết bao thế hệ người Việt, tre vẫn là một biểu tượng không sao thay thế.
Mỗi lần nghe một lời hát ru, mỗi lần nghĩ tới ông bà, mỗi lần nghĩ tới mái nhà ba gian lồng lộng gió nhìn ra mặt sông Chu lấp loáng, lòng tôi lại khởi một mong muốn mơ hồ được nằm mắc võng dưới bóng tre xanh mà nghe nhạc gió, nhạc tre, nhạc của quê hương – khúc nhạc của tình yêu quê hương tha thiết.
`ROY`
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK