CHÚC BN HỌC TỐT
Năm giờ sáng, lúc ông trời còn đang ngủ, tôi dậy chuẩn bị ra bến xe. Trời tờ mờ sáng, xe lăn bánh tiến về phía Nam. Ngồi trên ô tô, cảnh vật bên đường như chạy qua mắt tôi. Nhìn cảnh đẹp mà lòng tôi cứ lâng lâng nghĩ về quê hương biết bao tươi đẹp của mình. Gần trưa, xe đến nơi. Tôi bước xuống xe, đi về phía làng Rạng bên bờ sông Lam xanh mát. Đường làng tôi! Đường làng tôi đây rồi! Con được mẹ đất quen thuộc vẫn như ngày nào, trải dài suốt hai bờ ruộng, bãi ngô về đến nhà, tôi chạy ào vào gọi bà. Bà đang cho gà ăn trước sân, vui mừng, xúc động khi nhìn thấy tôi. Bà múc nước giếng cho tôi rửa mặt. Dòng nước mát lạnh như xua hết bao mệt nhọc trên đường đi. Buổi chiều, tôi cùng ba mẹ ra thăm mộ ông trên đồi cao. Sau khi thắp hương cho ông, tôi quay ra hít thở khí trời. Đứng ở đây, tôi có thể nhìn thấy mọi cảnh vật xung quanh.
Xa xa, những ngọn núi trùng điệp thấp thoáng sau làn mây trắng mềm mại, nhẹ tênh như dải lụa. Từ chân núi phía xa trải đến chân đồi bên này là một cánh đồng lúa mênh mông. Lúa đang thì con gái, bông nặng trĩu, vàng ươm. Nắng nhạt phủ lên cánh đồng và những bãi ngô trù phú một lớp nắng nhẹ của buổi chiều. Bãi ngô non nở hoa nâu giản dị, râu ngô cũng nâu theo. Từng búp ngô non từ trong lá chui ra, tươi cười hớn hở, để lộ ra bao cái răng vàng loá. Từng đàn cò trắng thi nhau liệng xuống đồng làm duyên, rỉa lông rỉa cánh rồi lấy đà bay vút lên trời xanh. Nắng cũng kịp rác lên bờ sông Lam một chút nắng vàng hoc lấp lánh. Sông Lam mùa này nước xanh, trong vắt, từng đàn cá tung tăng bơi lội. Cá uốn lượn mấy vòng dưới nước như vận động viên bơi lội, có con nhảy lên hụp xuống như nhảy múa thật vui. Dưới chân đồi, những cậu bé cô bé đang vui vẻ nô đùa, mặc cho đàn bò gặm cỏ no đó để rồi cuối buổi chiều, bọn trẻ dắt bò về nhà. Những con bò đã no căng bụng lững thững theo chủ về nhà. Nhìn ra xa một chút, hiện lên những ngôi nhà ngói gạch đỏ tươi. Đống rơm chất cao giữa sân vàng giòn, có thể cháy ngay tức khắc nếu có một ngọn lửa châm vào. Trên bờ tường rêu phủ kín xanh mượt, hòa vào đám lá mướp xanh ngát, làm nổi bật lên những bông hoa mướp vàng tươi nở xòe; từng nụ mướp chúm chím, e thẹn, khẽ nấp sau chiếc lá. Tôi đi xuống đồi. Đồi khá dốc, cào cào, châu chấu nhảy loạn xạ. Mặt Trời ngả bóng, hoàng hôn buông xuống phủ lên cảnh vật một màu đỏ bình yên. Bầu trời dần chuyển sang màu xanh tím. Buổi tối, sau khi ăn cơm, tôi đi thăm bà con làng xóm và kể cho bà nghe chuyện ở Thủ đô.
Ba ngày sau, tôi về Hà Nội. Lúc chia tay bà, tôi rơm rớm nước mắt. Bà ôm tôi, bàn tay gầy gò cùa bà khẽ xoa lên đầu tôi khiến tôi chẳng muốn rời xa bà, xa quê hương. Nhưng dù đi đâu tôi cũng không thể quên được hình ảnh bà và câu hát thân thương: Nước sông Lam vừa trong vừa mát/ Đường đi chợ Rụng lắm cát dễ đi.
Mùa hè chợt đến với cánh phượng đỏ ngoài sân, với khúc ca ve sầu rì rào trên vòm lá, với tiếng trống trường lúc một rộn rã hơn,… Hè, ai ai cũng háo hức đón một kì nghỉ lí thú. Hè vừa qua, gia đình tôi chọn Đà Nẵng làm địa điểm để “tránh” cái nắng nóng của thủ đô.
Tôi đã háo hức chuẩn bị những đồ dùng cần thiết từ một tuần nay. Tối hôm trước ngày khởi hành, chị em tôi kiểm tra kĩ lưỡng, nào áo váy, nào mũ, nào kính, rồi cả đồ chơi. Tôi chưa được đến Đà Nẵng nên háo hức lắm. Đêm ngủ cứ mơ màng, thấp thỏm sợ tỉnh giấc muộn mọi người đi mất.
“Reng reng reng…” Chiếc đồng hồ báo thức kêu vang. Tôi giật mình tỉnh giấc. Đêm qua mãi mới chợp mắt được, lại ngủ chẳng yên giấc nên khi thức dậy vẫn buồn ngủ díu mắt. Mẹ giục chúng tôi mau vào đánh răng, rửa mặt để ăn sáng. Khi chiếc xe lăn bánh, tôi khẽ tựa đầu vào vai chị để ngủ. Trong chốc lát, chúng tôi đã có mặt ở sân bay. Chiếc máy bay cất cánh, tôi từ từ được bay lên bầu trời cao. Qua ô cửa kính, tôi thấy thành phố nhỏ dần nhỏ dần rồi khuất tầm mắt. Tôi có cảm giác như mình đang bay lơ lửng giữa ngàn vạn đám mây bồng bềnh.
Chúng tôi đi đến bãi biển. Biển Đà Nẵng xanh mà đẹp. Bầu trời xanh ngắt không một chòm mây. Mặt trời chẳng đỏ vàng rực như tôi vẫn thường thấy mà nó lại trắng xóa, tỏa muôn tia lấp lánh ra tứ phía như viên kim cương lơ lửng giữa không trung. Nước biển xanh biêng biếc, mát dịu. Sóng trắng đua nhau vỗ vào bờ. Lúc này, du khách chưa đông đúc. Chiều, mọi người kéo ra bãi biển tấp nập. Người tắm biển, người ngắm cảnh, người chụp ảnh,… Gia đình tôi ra tắm biển. Hồi lâu, chị em tôi vào bờ xây lâu đài cát. Đang hì hục xây thì một con sóng lớn tràn vào. Tòa lâu đài mà chị em tôi xây đắp mãi mới được đã bị sóng cuốn đi mất. Tôi mếu máo giận dỗi biển xanh. Bỗng, chị tôi nhặt được một chiếc vỏ ốc trắng, to chừng nắm tay. Thấy chiếc vỏ ốc, tôi quên luôn niềm tiếc nuối ban nãy.
Những ngày sau, gia đình tôi còn đi nhiều nơi tuyệt đẹp ở Đà Nẵng: cầu Rồng, cầu sông Hàn, Bà Nà Hills, chùa Linh Ứng,… nhưng tôi vẫn thích nhất bãi biển nọ. Khi về, tôi đã vô cùng tiếc nuối khi phải rời xa thành phố tươi đẹp này. Cho đến bây giờ, chị em tôi vẫn thường áp tai vào chiếc vỏ ốc nhặt được để nghe tiếng sóng biển.
chúc bn học tốt !!!!!
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK