Năm tháng được cô giáo dạy viết từng nét chữ ùa về khi đi ngang qua phòng học ấy. Nơi mà em bắt đầu hòa đồng với mọi người, là năm học đầu tiên mà em đứng trước ngôi trường này. Đã bốn năm rồi, cô đã thay đổi nhiều lắm. Khuôn mặt cô không còn trẻ nữa là những nếp nhăn hiện rõ theo thời gian, đôi mắt cô nhỏ xíu trên hàng lông mi, có lẽ cô già đi rất nhiều, không còn nhanh nhẹn hoạt bát như xưa nữa. Cô vẫn mặt chiếc áo dài ấy tới lớp, hình bóng quen thuộc của em hiện trên chiếc bàn cuối lớp, cô đã ân cần dạy bảo em như thế nào em nhớ hết. Mái tóc cô trắng xen lẫn đen như một màng đêm sáng lòa trên những vì sao lấp lánh. Đôi tay cô nắm lấy một em học sinh nắn nót từng chữ viết, đôi môi cô vẫn hồng hào như xưa chỉ em ấy từ đầu đến cuối khiến em nhớ về năm xưa hình như em cũng vậy. Đôi môi cô vẫn cười tươi, vẫn hạnh phúc, có lẽ dù có bao nhiêu năm cô vẫn yêu nghề giáo viên này, nên cô lúc nào cũng yêu thương, dạy bảo học sinh mình nên người. Đứng ngoài lớp em nhìn cô như một người mẹ, người mẹ thứ hai đã cho em trở thành một học sinh giỏi của trường. Lớp học có vẻ khang trang hơn, xinh đẹp hơn nhưng chỉ có một điều mà nó vẫn không thay đỗi, đó là tình thương. Dù có đi xa bao nhiêu năm nữa cảm giác thương yêu này vẫn không bao giờ biến mất, là một cảm giác đong đầy yêu thương, ấm áp và trìu mến. Năm xưa, em nghĩ mình xa thứ gì nó sẽ mất đi tất cả, bạ bè, trường, lớp..Cả cô giáo nữa. Nhưng gặp lại cô căn phòng ấy vẫn giữ lại sự yêu quý. Em đã hiểu mình đã thương yêu người cô này như thế nào, thương đến mức có rời xa vẫn quay lại được, vẫn có được . Bỗng nhưng cô nhìn ra ngoài cửa, nói:
- Là em à, cô vẫn nhớ hình bóng em đấy
Tôi bỗng sững lại, lời nói ấy nghe thật trìu mến làm sao, nó quen quen mà cũng lạ lạ. Tôi nói:
- Vâng ạ, là em đây
Đôi môi cô hé nụ cười thật tươi, rồi bước xuống cuối lớp, đưa đôi tay chỉ vào cái chỗ bàn học em đã ngồi năm xưa, hỏi:
- Chỗ ngồi em đây nhỉ ?
- Vâng ạ.
Tôi bước xuống cuối lớp, ngồi vào chỗ cô chỉ, các em nhỏ nhìn thẳng vào tôi, rồi cô bước lên bục giảng dạy cho các em nhỏ tiếp. Em ngồi đây nghe cô giảng, đôi mắt em lon lanh vui vẻ vì đã trở về được năm ấy. Cảm giác đó thật ấm áp, dễ chịu biết làm sao. Tôi đã được quay lại ngôi trường, gặp được người cô mà tôi đã mong nhớ đó. Ngày hôm đó là ngày tuyệt vời nhất của tôi.
$#lethuannhat$
$#nhân dân việt nam đoàn kết$
Thấm thoắt đã mười năm trôi qua, mười năm với biết bao nhiêu biến cố, bao nhiêu thăng trầm trong cuộc đời. Mười năm rồi tôi mới có dịp trở về ngôi trường cấp hai đang theo học. Môi trường đã mang đến cho tôi biết bao điều bổ ích. Để tháng năm đó là hành trang để tôi có thể bước tiếp vững vàng trên con đường sự nghiệp đang đi.
Mái trường mang tên Trường trung học cơ sở Minh Sơn đã khắc sâu trong trái tim tôi suốt 10 năm qua. Dù sau khi tốt nghiệp trung học, tôi đã chuyển sang trường chuyên tỉnh để học cấp 3 nên thời gian để trở về thăm trường dường như là không có. Có chăng chỉ những lần về quê vội vã, rồi đi ngang qua trường, rồi nhìn vào và thấy nhiều sự đổi thay ở trường.
Mười năm rồi, hôm nay khóa học chúng tôi kỉ niệm mười năm xa mái trường. Rất đông các bạn bè cùng trang lứa với tôi năm đó đều hội tụ về đây để hoài niệm lại quãng thời gian cùng học tập, cùng vui chơi dưới mái trường này. Ai cũng mang trong mình niềm vui, tự hào và cả những xốn xang cho năm tháng đã qua.
Chúng tôi bây giờ ai cũng trưởng thành, có gia đình riêng, có công việc riêng của mình. Mỗi người đều có một lựa chọn riêng, một con đường riêng, một cuộc sống riêng nhưng dường như ai cũng nhớ về những năm tháng ngày xưa, lúc còn học dưới mái trường này.
Mười năm rồi, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy mình vừa bình thản, vừa cảm xúc lẫn lộn khi đặt chân trở về mái trường ngày xưa. Nơi đã đón nhận một đứa học trò nhếch nhác, gầy nhom, ăn nói không nên lời và còn nghịch ngợm vào học.
Tôi ngắm nhìn sân trường, giờ đã được lát bằng gạch đỏ, sạch sẽ; khác với ngày xưa chỉ là cái sân đất rất trơn bóng và lì. Trời mưa chẳng dám đi ra ngoài vì sự trơn trượt. Sân trường cũng đã xuất hiện thêm nhiều ghế đá, là nơi giờ ra chơi mà học sinh có thể tụm năm tụm bảy nói chuyện, đọc truyện với nhau.
Ngày xưa có 4 dãy nhà cấp 4, chưa có nhà cao tầng cho học sinh học. Nhưng mười năm sau, đã có thêm hai dãy nhà hai tầng mọc lên và được sơn màu vàng nhìn rất đẹp mắt.
Tôi ghé thăm phòng học tin học ngày xưa và nhận ra nó đã có thêm rất nhiều máy mới, gian phòng cũng được mở rộng để cung cấp đầy đủ thiết bị cho các em có thể học tập.
Hôm ấy, chúng tôi ghé thăm lại trường vào sáng chủ nhật nên không có lớp nào học; sân trường vắng bóng, chỉ có những chú chim nhảy nhót trên cành cây. Dường như cảm xúc trong tôi lại ùa về dữ dội. Tôi nhớ, rất nhớ những năm được học dưới mái trường có nhiều kỉ niệm như thế này.
Văn phòng của các thầy cô giờ cũng đã được chuyển sang địa điểm khác sáng và sạch sẽ hơn. Trống cũng đã được thay lại mới tinh tươm, bàn ghế kê ngăn nắp, không còn là những chiếc bàn gỗ cũ kĩ được vẽ nhàu nát bởi bàn tay học trò nữa mà đã có những bộ bàn ghế có mặt bóng loáng, chân bằng sắt rất chắc chắn.
Tôi ghé lại lớp học ngày xưa tôi từng học, nhận ra có bao nhiêu điều đổi khác, nhưng có một điều dường như vẫn vẹn nguyên đó là hơi ấm, là sự thân quen.
Tôi vẫn còn nhận ra rằng mình có duyên với ngôi trường này, với những chỗ ngồi ngày xưa từng ngồi, với những người bạn cười nhăn nhở suốt ngày. Có lẽ đó là những tháng năm tươi đẹp gắn với ngôi trường này mà tôi còn giữ cho đến ngày hôm nay.
Có một điều dường như không khác khi tôi đặt chân thăm lại trường xưa sau 10 năm chính là những gốc cây cổ thụ. Theo năm tháng, chúng vẫn như thế, vẫn vẹn nguyên và tươi tốt. Có lẽ những thứ gì đó càng cũ càng bền, càng giữ lâu trong trái tim.
Mười năm, là một con số khá dài cho một chặng đường đã đi qua. Kỉ niệm thường ùa về khi cảm xúc chợt đến, nhất là trong khoảnh khắc như thế này.
Thế hệ đi trước chúng tôi nhìn nhau, tay bắt mặt mừng vì ngôi trường đã khang trang, thiết bị học tập tốt hơn cũng như có nhiều đổi thay tích cực. Nhìn lại chúng tôi đã trưởng thành hơn, trưởng thành từ những nền tảng này. Còn về những người đã trồng người, đã chỉ bảo hết mực cho chúng tôi giờ đây đều đã già cả rồi. Những gương mặt, những ánh mắt ngày đó theo thời gian đã không còn như lúc trước. Nhưng chúng tôi biết ơn họ, biết ơn vì những gì mà họ làm hành trang cho chúng tôi như hôm nay.
Mười năm, một chặng đường dài như vậy; về thăm lại trường cũ, cảm xúc trong tôi xốn xang và muốn vỡ tung ra. Tôi cứ để lòng mình chơi vơi như vậy, để nhớ về tháng năm đã qua.
chúc hok giỏi!
@ib ik
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK