Trong cuộc sống của con người nói chung và trẻ em nói riêng thì có lẽ ai ai cũng muốn có một người cha luôn quan tâm ,chăm sóc cho mình. Và tôi cũng vậy(tôi là Bé Thu), nhưng cha tôi xa tôi từ lúc tôi chưa tròn một tuổi. Cha tôi phải đi chiến trường bỏ lại mẹ con tôi và bà nội của tôi. Trong suốt gần 8 năm cha tôi không ở nhà thì mẹ tôi luôn là người lo hết tất cả mọi công việc trong nhà. Mẹ tôi ,tôi và bà tôi đều rất nhớ ba. Có một ngày nọ, tôi và bạn tôi đang chơi ở gần bến thì thấy thấp thoáng xa xa có một chiếc xuồng, trên xuồng có ba người đàn ông, một ông lái xuồng và hai người đi xuồng. Trong hai người đi xuồng đó thì có một người đàn ông trên mặt có một chiếc thẹo to và dài, nhìn mặt ông ta rất đáng sợ. Chiếc xuồng ngày càng lại gần, cứ vậy xuồng lại gần tới bến chưa kịp cập bến thì người đàn ông có chiếc thẹo to dài đó nhảy vụt lên bến và đẩy chiếc xuồng ra xa. Người đàn ông đáng sợ đó bước từng bước dài và nhanh lại tới chỗ tôi đang chơi và nhè nhẹ nói với tôi rằng cha đây con... Tâm trạng tôi lúc đó rất sợ hãi ,vì chiếc thẹo đó nhìn kĩ vô cùng đáng sợ ,thế là tôi chạy vụt đi, vừa chạy miệng tôi vừa kêu má....má....Lúc về tới nhà thì nghe má tôi bảo đó là cha tôi và bắt tôi phải gọi ông ấy là cha. Nhưng tôi thấy ông ấy không giống với người cha trong tấm hình chụp với mẹ tôi.Cha tôi làm gì có chiếc thẹo đáng sợ ấy.Lúc ăn cơm má tôi bảo tôi kêu ông ta vào ăn cơm nhưng tôi nói trổng rằng: vô ăn cơm ,ông ta không nghe ,tôi gọi lại lần nữa: cơm chín rồi vô ăn mau kẻo nguội bây giờ, nhưng ông ta giả vờ như không nghe, 1 lát sau ông ta quay đầu lại lắc lắc vài cái rồi cười nhưng trong nụ cười ấy chứa một nỗi buồn gì đó. Ngày sau má tôi bắc cơm rồi bảo tôi coi nồi cơm để má tôi đi mua đồ ăn, nếu có gì cần giúp thì cứ gọi cha tôi. Một lát sau, nồi cơm sôi sùng sục, tôi không biết phải làm gì cả nhưng tôi không biết phải gọi ông ta như thế nào và tôi lại nói trổng :cơm sôi rồi. Người bạn của ông ta lên tiếng :con không thể kêu một tiếng cha được sao, con không kêu cha con giúp thì đằng nào má con về con cũng bị mắng chi xem. Nôi cơm sôi như đang thúc dục tôi, nhưng tôi quyết định không gọi ông ấy là cha tôi đâu. Và tôi quyết định lấy cái vá rồi múc từng vá nước ra ra ngoài. Và lúc ăn cơm thì ông ta gắp cho tôi một cái trứng cá to để vào bát tôi, và tôi đã lấy đũa hất cái trứng cá ra khỏi bát ,cơm văng tung tóe cả mâm, ông ta như không ghìm nổi tức giận và ổng đã đánh một cái vào mông tôi. Tôi liền gắp cái trứng cá bỏ lại vào bát và nhẹ nhàng đứng dậy rồi chạy một mạch ra ngoài chiếc xuồng ,tôi tháo xuồng cố ý gây ra tiếng động mạnh nhưng cũng không ai thè để ý đến tôi cả . Và tôi lái xuồng qua nhà bà ngoại, đếm hôm đó tôi ngủ lại nhà bà ngoại, mẹ tôi có đến gọi tôi về nhà nhưng tôi không chịu. Tối đó bà có hỏi tôi vì sao tôi không chịu gọi cha và tôi với bà đã tâm sự suốt một đêm thì tôi mới biết rằng ông ta chính là cha của tôi. Vì chiến tranh đã để lại trên khuôn mặt cha tôi một chiếc thẹo kinh khủng đó.Sáng hôm sau cũng là ngày cha tôi phải tiếp tục trở lại chiến trường, tôi cùng bà ngoại về nhà. Vì họ hàng cả 2 bên nội ngoại đều đến nên người rất đông. Tôi đứng một góc nhà ,cha tôi bận tiếp mọi người nên không quan tâm hay ngó ngàng gì đến tôi cả. Lúc đó tôi thật sự rất buồn. Lúc đã bắt tay hết mọi người và cũng là giây phút cuối cùng của 2 cha con tôi. Cha quay lại nhìn tôi và nói: ba đi nha con. Tôi bỗng dưng phản xạ tự nhiên và chạy lại ôm chặt lấy cha tôi vừa khóc tôi vừa nói:cha đừng đi. Tôi như không ghìm nổi xúc động , tôi hôn cha tôi và hôn lên cả cái thẹo đáng sợ đó nữa. Nhưng cha tôi không thể ở lại với tôi và cha tôi đã hứa lúc quay trở về sẽ tặng cho tôi 1 cái lược bằng ngà voi. Thế là cha tôi lại tiếp tục trở lại chiến trường.Một thời gian sau bạn của cha tôi quay trở về 1 mình trên tay cầm chiếc lược đưa cho tôi và nói :cha con đã rất vất vả để làm chiếc lược nhưng chiến tranh đã đưa cha tôi đi rất xa với cuộc sống của tôi. Lúc đó tôi không biết gì ngoài việc thấy hối hận vì những việc mình đã làm với cha.
Chị mình từng làm rồi, mình copy bài ấy ra nên nhanh vậy á bạn !
Tôi là Thu, sinh ra và lớn ở vùng sông nước Nam Bộ. Vào những kháng chiến chống Mỹ ác liệt, cả Miền Nam cùng sống và chiến đấu rất anh hùng. Tôi làm công tác giao liên, chuyên đưa đón cán bộ về nơi tập kết an toàn. Vào một ngày làm công tác giao liên, tôi tình cờ gặp lại Bác Ba, một người đồng đội của Ba tôi. Chưa kịp hỏi han tin tức về Ba, Tôi đã nhận được chiếc lược ngà, món quà ba đã tự tay làm cho Tôi. Nhìn chiếc lược, lòng tôi bồi hồi cảm xúc về Ba, người mà tôi ngày đêm mong nhớ. Hình ảnh về lần gặp ba nhiều năm về trước chợt hiện về trong kí ức của tôi.
Cũng giống như bao đứa trẻ thời chiến lúc bấy giờ, chúng tôi lớn lên với mẹ. Đàn ông bây giờ đều trực tiếp tham gia chiến đấu, đánh trả quân đội Mỹ xâm lược. Khi tôi được 1 tuổi, ba tôi theo mệnh lệnh của Tổ Quốc lên đường chiến đấu. Tôi hầu như không có bất cứ hình ảnh hay hoài niệm nào về Ba.
Thế nhưng mẹ tôi vẫn ngày đêm kể cho tôi về ba, người đàn ông mà mẹ và rất nhiều người xung quanh tự hào. Ba tôi là một người anh hùng, một chiến sĩ dũng cảm nơi đầu trận tuyến. Trong trí óc non nớt của mình, tôi đã vẽ ra hình ảnh của ba là người rất đẹp, khuôn mặt ba hiền lành, ba luôn nở nụ cười ấm áp với tôi.
Năm tháng cứ thế trôi đi, hình ảnh và nỗi nhớ ba cứ lớn dần lên trong tôi. Vào một ngày đang chơi ngoài sân, tôi chợt bị một tiếng kêu làm chú ý:
- Thu, con!
Tôi quanh lưng lại, thấy một người đàn ông da đen, rắn rỏi, nhưng khuôn mặt lại có một vết sẹo dài đỏ rất lớn. Tôi hoảng sợ, chạy lại ôm mẹ, không dám nhìn. Trong đầu tôi lúc này hiện lên nhiều câu hỏi: “Đây là ai? Sao lại gọi mình là con? Ba của mình đây sao? Không phải? Khuôn mặt ba đâu như vậy? Ba không giống như mình nghĩ? Nhất định đây không phải là ba?”
Điều làm tôi bất ngờ là má tôi lại ôm chầm người đàn ông này và tỏ ra vô cùng thân thiết. Ông ta ở lại nhà tôi vài ngày, ông đều tìm cách làm thân với tôi nhưng tôi đều đẩy ông ra. Tôi không gọi ông ta là Ba, chỉ nói trổng:
- Vào ăn cơm
- Cơm chín rồi
Dù bị Má dọa đánh nhiều lần, hay người đàn ông đó có lại gần hay làm thân với tôi thế nào, tôi cũng không gọi tiếng Ba. Đối với tôi lúc này, đây là người đàn ông hoàn toàn xa lạ, không phải là Ba như tôi đã tưởng tượng ra bấy lâu nay.
Bữa ăn hôm đó, Ông ta gắp cho tôi một miếng trứng cá to vàng cho vào chén của tôi. Sẵn dịp không thích, tôi dùng chiếc của cả xoi vào chén, rồi bất thần hất trái trứng ra, văng tung tóe cả cơm ra ngoài. Có lẽ lúc này cơn nóng giận nhiều ngày đã lên tới đỉnh điểm, ông ta đã đánh vào mông tôi và hét lên:
- Sao mày cứng đầu quá vậy hả?
Bị đánh đau là thế, nhưng tôi không hề khóc lóc hay đạp đổ cả mâm cơm cho bõ tức. Tôi gắp miếng cá cho vào chén, đứng dậy rồi bước ra khỏi mâm cơm. Tôi xuống xuồng, mở lòi tói, khua rổn rảng, khua thật to, rồi bơi sang sông. Tôi sang nhà bà ngoại ở vì tôi không muốn nhìn thấy ông ta.
Trong bụng tôi nghĩ, chỉ hết đêm nay ông ta sẽ không còn ở đây nữa, tôi sẽ không phải nhìn thấy ông ta nữa. Đêm nằm bên ngoại, tôi nghe ngoại hỏi tại sao lại xa cách cha đến vậy. Tôi nói là vì vết sẹo đỏ trên mặt, ba tôi không có vết sẹo đó, còn người đàn ông này lại có. Tôi sợ vết sẹo đó, vì thế tôi nghĩ đó không phải là ba của tôi.
Nhưng khi nghe câu trả lời của ngoại, lòng tôi lại thấy ân hận vô cùng. Ngoài bảo ba tôi là anh hùng, vết sẹo đó là do đánh nhau với tụi giặc mà có. Tụi giặc độc ác, cướp phá, giết hại đồng bào ta. Ba tôi đã anh hùng chiến đấu với tụi nó, nên mới có vết sẹo vậy.
Trời ơi, vì vết sẹo đó mà tôi không nhận ba, xa lánh và hắt hủi ba mấy ngày nay. Tôi thấy ân hận quá, nghĩ lại những việc mình đã làm, tôi thấy có lỗi với ba quá. Ba đã mong nhớ tôi đến chừng nào, vậy mà tôi đã xa cách ba, làm cho ba phải giận, phải buồn lòng. Tôi còn chưa kịp gọi tiếng Ba cơ mà.
Sáng hôm sau khi cùng ngoại về nhà, tôi thấy mọi người đã đứng kín ngoài sân. Mọi người đến chào và động viên ba lên đường chiến đấu. Má thì lo sắp xếp đồ vào chiếc ba lô nhỏ của ba. Tôi hết đứng ở góc này. rồi dựa lưng vào góc khác. Tôi muốn lại gần ba, nhưng cứ bị điều gì đó cản lại.
Đến khi nhìn ba mang ba lô trên vai, nhìn tôi khẽ nói “Thôi ba đi nghe con” thì mọi thứ trong tôi chợt vỡ òa.
- Ba!
Tiếng ba Tôi đã dồn nén suốt bao lâu, giờ bật tung ra thành tiếng rõ ràng. Tiếng Ba như chất chứa sự nhớ mong, ân hận và nuối tiếc vì những gì đã làm cho ba mấy ngày qua. Tôi chạy thật nhanh tới, ôm ba và òa khóc.
Người ba mà tôi suốt 8 năm trời mong nhớ đã bị tôi ghẻ lạnh, giờ lại một lần nữa đi xa không biết khi nào gặp lại. Tiếng ba mà không biết khi nào tôi mới được gọi lần nữa.
Tôi ôm Ba, hôn lên mặt Ba, cả trên vết sẹo đỏ làm tôi thấy sợ hãi và xa cách ba mấy hôm nay. Tôi giữ chặt, không muốn cho ba đi. Tôi muốn giữ Ba lại bên mình mãi, không cho ba rời xa tôi thêm phút giây nào nữa.
Nhưng vì nhiệm vụ, ba vẫn phải lên đường. Trước khi đi, tôi mong muốn ba sẽ làm cho tôi một chiếc lược để chải tóc. Từng ấy năm sau đó, tôi và má sống trong sự chờ đợi và nhớ mong ba da diết. Ngày hôm nay, khi nhận lại kỉ vật của ba trên tay Bác Ba, chiếc lược ngà mà ba tỉ mỉ làm và khắc lên dòng chữ “ Yêu nhớ tặng Thu con của ba”.
Lòng tôi lại một lần nữa quặn thắt, nước mắt rơi liên hồi. Vậy là tôi đã không có cơ hội được gặp lại cha lần nữa, cha tôi đã anh dũng hy sinh. Nhưng đến phút cuối cùng, ba vẫn ôm ấp và gửi gắm kỷ vật để đồng đội ba trao lại cho tôi. Tôi càng thêm thương nhớ ba.
Bây giờ tôi đã trở thành một giao liên, phục vụ cho công tác của cách mạng. Nhìn chiếc lược ngà ba để lại, lòng tôi càng thêm quyết tâm. Tôi sẽ cố gắng sống và chiến đấu, tiếp bước chân truyền thống cha anh. Tôi sẽ để ba luôn tự hào về cô con gái nhỏ của mình.
Chép mạng xin link ạ
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK