Có vẻ năm đó là năm tôi lớp $4$. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy tôi thật xấu. Vào hè lớp $3$ tôi được mẹ mua cho cái điện thoại, thích lắm, tôi thường quên việc học và chơi nó cả ngày. Bố đã la tôi, nhưng tính tôi bướng lắm. Sáng thì học cho xong bài, tối tôi lại lẻn đem cái điện thoại vào phòng. Vì tôi biết mẹ sẽ la nên tôi trùm mền kín mít từ đầu tới chân, nằm trong đấy chơi điện thoại. Thế rồi ngày nào tôi cũng làm như vậy. Một hôm, tôi vẫn vùi đầu vào chơi, trùng hợp là hôm ấy tôi bị bệnh, mẹ thấy tôi như vậy tưởng tôi đang lạnh, giụt mền ra hỏi. Bạn biết đấy, mẹ thấy tôi như thế, dù mẹ chỉ nói tôi đem dẹp cái điện thoại nhưng tôi thấy mẹ đang rất thất vọng. Kể từ hôm ấy, tôi luôn xin lỗi mẹ, không phải vì sợ bị mẹ mắng, mà tôi sợ, mẹ sẽ thất vọng vì tôi, nghĩ tôi là một đứa con lừa dối cha mẹ. Từ đó, tôi đã có một bài học quý giá: "Bố, mẹ luôn là những người thương yêu mình nhất, họ muốn mình trở thành những con người tốt.". Lúc đó, tôi đã quết tâm cố gắng học hành, bây giờ tuy đã $17$ tuổi (Bạn nhiêu tuổi thì thay) nhưng tôi vẫn nhớ mãi bài học ấy.
Chúc chủ tus học tốt!
Xin CTLHN!
@Mrlin0112
Tôi có một người bạn đã chơi với nhau từ thời ấu thơ đó là Phương, chúng tôi lớn lên cùng nhau, chơi đùa, học tập với nhau và đã trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn của tuổi thơ, có một kỉ niệm giữa tôi và Phương khiến tôi không bao giờ quên đó là kỉ niệm về một lần tôi bị ngã xe.
Tôi còn nhớ khi ấy chúng tôi mới là học sinh lớp 3, hai đứa học cùng lớp lại gần nhà nên thường rủ nhau đi học mỗi ngày, hôm ấy như mọi ngày Phương đến nhà và rủ tôi đi học, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Đang đi trên đường bỗng có một chiếc xe máy đi rất ẩu vừa nhanh lại lạng lách đánh võng, tôi và Phương đã đi sát và lề đường để tránh xa thế nhưng chiếc xe vẫn va vào xe của tôi khiến tôi mất tay lái, loạng choạng rồi cả xe lẫn người nằm xoài trên đường. Ngay lúc đó chiếc xe lại lao nhanh chạy đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn, tôi ngã quả đó vừa đau lại vừa tức, khi ấy Phương đã nhanh chóng tiến tới đỡ tôi vào lề đường ngồi rồi dựng xe lên giúp tôi. Phương tỏ ra rất lo lắng, phủi bụi quần áo cho tôi rồi cẩn thận nhìn ngó xem tôi có bị đau chỗ nào không, Phương thấy tôi bị đau liền đem xe gửi vào nhà bên đường rồi đèo tôi tới trường học, trên đường đi cậu ấy liên tục hỏi tôi "cậu có đau lắm không?", rồi cứ bắt tôi vào phòng y tế. Sự quan tâm ân cần của Phương khiến tôi rất xúc động, cậu ấy rất biết quan tâm và an ủi người khác, lại biết hy sinh vì người bạn của mình, tôi cứ nhìn cậu ấy mà thầm cảm ơn vì mình có một người bạn tốt như vậy.
Mỗi lần nhớ về kỉ niệm đó tôi lại cảm thấy Phương là một người bạn thật hiếm có, kỉ niệm đó đã giúp tôi hiểu hơn về người bạn của mình để từ đó biết yêu quý, trân trọng người bạn đó và gìn giữ tình bạn đẹp của chúng tôi.
cái này 7 câu
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK