Trang chủ Ngữ văn Lớp 9 Viết bài văn kể về kỉ niệm thời học sinh...

Viết bài văn kể về kỉ niệm thời học sinh có sử dụng yếu tố miêu tả, nghị luận,độc thoại và độc thoại nội tâm câu hỏi 3351820 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Viết bài văn kể về kỉ niệm thời học sinh có sử dụng yếu tố miêu tả, nghị luận,độc thoại và độc thoại nội tâm

Lời giải 1 :

Bước khỏi cánh cổng trường cấp ba là một thế giới khác hoàn toàn, tôi chưa từng nghĩ vậy đến khi thực sự phải rời xa cánh cổng trường thân yêu để đến với thế giới mới, thế giới mà phải chật vật từng ngày để lo cơm áo gạo tiền. Thời thanh xuân tươi đẹp nhất trong mỗi chúng ta chắc chắn chắn là vào khoảng thời gian học cấp 3. Đó là thời gian mà chúng tôi có thể vui đùa dưới những tia nắng, cảm nhận bầu không khí sôi động của tuổi học trò.

Khi còn là cô học trò ngây thơ, tôi cùng với những cô bạn, anh bạn cùng lớp vui cười cả ngày dưới gốc cây phượng đỏ rực cả một vòm trời, mặt chúng tôi ai nấy cũng hiện lên rõ vẻ vô lo vô ưu, vui đùa chán rồi đua nhau đi uống nước. Những thầy cô luôn là người che chở, dẫn dắt và tha thứ cho chúng tôi mỗi lần vấp ngã. Ở cái khoảng thời gian ấy, mỗi đứa chúng tôi ai cũng nghĩ rằng bản thân mình thật "người lớn". Chính vì những suy nghĩ "dở dở ương ương" đấy khiến cho các thầy cô rất đau đầu. Số lần nghịch ngợm của chúng tôi thì nhiều không kể hết, nghĩ lại tôi thấy vẫn rất buồn cười.   Những kỉ niệm tưởng chừng như bị lãng quên ấy lại hiện lên một cách chân thực tựa như chỉ mới ngày hôm qua. Tôi tự hỏi rằng, liệu nếu bây giờ quay về những thời xưa ấy liệu rằng cánh cổng có đón chờ chúng tôi không? Ai mà biết được... 

Thảo luận

-- tại mình sợ hết tg
-- Bềnh tễnh để tui đọc đã
-- Không sao t3 tui mới thi nên bạn làm trong hôm nay nha
-- Oki
-- V từ từ nào rảnh mình quay lại nha
-- Nhưng mình cần gấp để học mak .Ơ
-- Bạn ơi bây giờ bạn rảnh ko
-- Viết nốt cho mình bài này với

Lời giải 2 :

                                                                              BÀI LÀM 

Tuổi học trò như những tia nắng luôn rực rỡ trong ánh nắng mặt trời. Thời gian trôi đi vô tình mà không đợi một ai chỉ để những kỉ niệm ở lại. Kỉ niệm đối với mỗi ngươi thật đẹp, thật tuyệt vời. Đối với tôi cũng vậy, kỉ niệm với mái trường, thầy cô, bạn bè luôn in đậm trong tâm trí tôi. Tôi không thể nào quên kỉ niệm giữa tôi, lớp tôi và cô Khánh – giáo viên môn văn lớp 6 của chúng tôi. Đến bây giờ khi nhứo về ngày hôm ấy tôi vẫn còn thấy xúc động.

Cô là người được giao dạy môn văn cho lớp chúng tôi. Ngay từ lần đầu gặp cô tôi đã có ấn tượng rất sâu sắc bởi gương mặt tròn phúc hậu cùng mái tóc dài thướt tha. Cô đi đứng, nói năng rất nhẹ nhàng khiến tôi không thể rời mắt. Cô đẹp chuân rmột nét đẹp Á Đông, một nét đẹp của một người con gái dịu dàng. Lúc cô bước vào lớp, cả lớp im phăng phắc, không có một tiếng động khác hẳn với lúc ban đầu, cô mỉm cười chào chúng tôi, giới thiệu về bản thân cô. Cô giảng bài hăng say truyền đạt cho chúng tôi tất cả những tinh hoa của tri thức.

Những lúc học sinh không hiểu, cô đề ân cần giảng lại từng chút một, những lúc chúng tôi không chú ý,mất tập trung cô đều nhẹ nhàng nhắc nhở. Tôi cũng không biết tại sao mà giờ học văn mà tất cả lũ học sinh chúng tôi đều chăm chú nghe cô giảng bài. Thỉnh thoảng cô có kể thêm các câu chuyện bên lề là những đứa học trò lại típ mắt lắng nghe. Cô như một nguồn sáng nhẹ nhàng truyền cho chúng tôi tất cả những năng lực tích cực. Chúng tôi đều rất yêu quý cô.

Nhưng rồi một hôm, lớp chúng tôi lại nghịch một cách kì lạ vào tiết của cô. Mặc dù đã được cô nhắc nhở nhưng chúng tôi vẫn không nghe, bỏ ngoài tai lời cô nói để tiếp tục những câu chuyện dang dở. Cô đột nhiên im lặng một lúc, cả căn phòng như bị thời gian ngưng lại. Cô nói với chúng tôi: “hôm nay cô rất buồn vì thái độ của các em, có lẽ đây sẽ là buổi dạy cuối cùng của cô với lớp mình, nhưng lời từ biệt cuối cùng này lại không được hoàn hảo. Chúc các em ở lại sẽ hoàn thành nốt ước mơ của mình, chăm ngoan, học giỏi”.

Giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống trên khóe mắt cô, cô bước ra lớp để lại chúng tôi một bầu tâm trạng. Những giọt lệ đang tuôn trào trên khóe mắt của từng đứa con gái. Tôi và cac s bạn lại không thể ngờ rằng hôm nay là buổi cuối cùng cô thep lớp vì bị chuyển công tác. Chúng tôi cảm thấy rất có lỗi và rất buồn. Dường như không điều gì có thể ngăn được came xúc của chúng tôi lúc ấy. Tôi cìn nhứo như in chúng tôi đã khóc suốt tiết ra chơi, khi đi học thể dục thầy đã phải cho nghỉ bởi vì chúng tôi ai cũng rơi nước mắt, không tập trung học được.

Vậy là lần cuối tôi được gặp cô, người mà tôi yêu quý nhất trong trường. Trước kia khi còn là đứa nhỏ, vẫn còn ngây thơ chưa biết bộc lộ cảm xúc, càng lớn lên mới nhận thấy rằng, mình nên chịu trách nhiệm với những lối lầm của mình. Đến bây giừo tôi thực sự thèm cái cảm giác được quan tâm, được che chở như cách cô đã yêu quý chúng tôi ngày xưa ấy. Lời xin lỗi của chúng tôi đã không bao giờ có cơ hội để nói ra, chỉ mong cô vẫn còn nhớ đến chúng tôi, những học trò đầu tiên của cô.

Kỉ niệm ngày hôm đó sẽ mãi in sâu vào trong tâm trí của tôi. Tôi luôn thầm cảm ơn cô vì đã quan tâm, chăm sóc chúng tôi trong suốt thời gian dài. Hình bóng cô mãi mãi in đậm trong tâm trí của tôi. Cô hãy luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc và có sức khỏe dồi dào cô nhé.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 9

Lớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK