Mỗi đứa trẻ đều từng mắc phải lỗi lầm khiến cho bố mẹ cảm thấy phiền lòng. Tôi cũng vậy, nhưng sau đó tôi đã nhận ra được một bài học quý báu.
Tôi vốn là một cậu bé khá nghịch ngợm, rất thích trò chơi điện tử. Nhưng vì nhà không có máy tính nên thỉnh thoảng vào cuối tuần, tôi thường cùng với các bạn rủ nhau ra quán chơi. Con trai chúng tôi một khi đã ngồi trước màn hình máy tính là dường như quên hết mọi chuyện.
Tối hôm đó là thứ hai đầu tuần. Trong khi ngồi học bài mà đầu tôi cứ nghĩ đến trận đấu ngày hôm qua với Hùng - cậu bạn thân cùng lớp cũng đam mê trò chơi điện tử giống tôi. Càng nghĩ tôi cảm thấy không phục vì bản thân chơi giỏi hơn bạn ấy. Không! Phải tập dượt cho thành thạo để chiến thắng, để “dằn mặt” cho Hùng “đỡ kiêu ngạo”. Trong óc tôi chợt nảy ra một ý. Tôi đứng lên, gấp sách lại rồi nói với mẹ:
- Mẹ ơi ! Bài Toán này khó quá ! Mẹ cho con sang nhà Hùng để hỏi, mẹ nhé!
Mẹ đồng ý và dặn tôi về sớm. Tôi liền chạy vụt đi. Nhà Hùng ở cuối phố, cách nhà tôi chỉ vài trăm mét. Qua mấy điểm chơi điện tử, chỗ nào cũng lố nhố người. Lấm lét nhìn quanh, không thấy ai quen, tôi rẽ vội vào quán điện tử. Ngồi vào bàn, tôi cảm thấy phấn chấn lạ lùng, mải chơi đến quên cả thời gian. Chợt một bàn tay vỗ nhẹ vào vai khiến tôi giật mình:
- Nghỉ thôi cháu! Muộn quá rồi!
Bác chủ nhà nhắc nhở rồi chỉ tay lên đồng hồ. Đã hơn mười một giờ rồi. Tôi sợ hãi đứng dậy trả tiền rồi ra về.
Lòng đầy lo lắng, tôi vừa đi vừa tìm cách đối phó nhưng nghĩ mãi không ra. Bất chợt, có tiếng xe máy dừng ngay bên cạnh và giọng nói nghiêm túc của bố tôi cất lên:
- Tuấn, mau lên xe!
Hai đầu gối bủn rủn, tôi đứng như trời trồng, miệng lắp bắp:
- Bố… bố… đi tìm con ạ?
- Đúng vậy! Mẹ nói là con đến nhà Hùng nhờ bạn giảng bài, nhưng muộn quá không thấy con về nên nhờ bố đi đón con.
Giọng bố rất bình thản nhưng tôi biết là bố đang kìm nén cơn giận dữ. Một nỗi sợ hãi ghê gớm khiến em choáng váng. Như một cái máy, tôi leo lên xe để bố chở về nhà. Khi về đến nhà, tôi thấy mẹ vẫn chưa đi ngủ mà đang ngồi đợi mình. Chắc chắn mẹ đã rất lo lắng cho tôi. Tôi liền cảm thấy thật có lỗi. Bước vào nhà, tôi liền xin lỗi bố mẹ, rồi thành thật kể lại mọi chuyện. Bố liền nói với tôi:
- Tuổi trẻ thường hiếu thắng, thích hơn thua với bạn bè. Đó không phải là điều gì sai trái. Nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là điều không đúng. Việc chơi game, bố mẹ không phản đối nhưng nếu con chơi quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, hay việc học tập. Bố hy vọng con sẽ ý thức được điều đó!
Nghe xong, tôi nhận ra sai làm của mình. Tôi liền hứa với bố mẹ sẽ không tái phạm cũng như cố gắng học hành chăm chỉ hơn. Đây quả là một bài học đáng nhớ dành cho tôi.
bài làm
trong nhà ai em cũng yêu thương yêu quý các thành viên trong nhà, nhưng có một lân là tôi rất ăn năn hối lỗi về cách cư sử của mình trong nhà.
Truyện mới xảy ra mấy tháng trước, vào hôm thứ bảy, lúc đó tôi phải đi học buổi chiều còn em của tôi thì ở nhà một mình. Lúc đi học về tôi có đi về với một người bạn tôi có kể về món đồ mà mẹ mua cho hai anh em tôi nó là hai con mô hình rất đẹp và tuyệt vời. Tôi cùng bạn về nhà nhà để cho bạn xem con mô hình này.
Nhưng vừa về tới nhà tôi đã thấy một cảnh tưởng kinh hoàng đó là em tôi đang ngồi khóc với đứa bạn nó còn dưới đất là con mô hình vỡ vụn, tôi cực kì cố gắng kiềm chế cảm xúc xin lỗi bạn và nói lần sau sẽ cho xem. Sau khi bạn tôi về trong người tôi không thể kiềm nén được cảm xúc tôi tức giận đến suýt khóc, tôi nặng lời đuổi bạn em tôi về quay sang em tôi thì em tôi nói: ''không phải em là do nó làm" nhưng bỏ ngoài tai những gì nó nói tôi hừng hực bước vào trong nhà, mở tủ ra nhìn vào món đồ chơi của thằng em tôi như điên như khùng cầm vào mô hình nó muốn đập hỏng ngay cho hả giận. Cho dù em tôi giải thích ngăn cảm đến mức nào vẫn mắc kệ. Ngay lúc tôi sắp đập thì bố mẹ về kịp lúc ngăn tôi lại tôi tức giận lườm thằng em nhưng vẫn không là gì được tôi ôm đầu vào trong giường nằm trong đó rất lâu.
Từ đó tình cảm của tôi với nó không còn thân như trước nữa, nói truyện ngang ngược với bố mẹ. Cho dù nó có cố gắng làm hòa nhưng tôi vẫ nặng lời đuổi nó đi xa lánh với nó.
Vào một hôm tôi đang ngồi học bài trước nhà thì thằng nhóc bạn em tôi lúc trước cùng với mẹ nó đi tới tôi không biết họ tính làm gì nó đi tới gần xin lỗi và trả lại cho tôi mô hình tôi đang ngơ ngác thì mẹ nó đã kể hết mọi truyện sự thật là là do hôm đó em tôi và bạn nó đang chơi với nhau thì xảy ra bất đồng nên đã tranh cái không may là bạn nó đã lỡ tay là rơi và hỏng môi hình này.Nghe xong tôi ngơ ngác hết nhìn món đồ chơi lại nhìn nó tôi tha lỗi cho nói rồi tiếp tục học bài.
Buổi tối tôi cầm mô hình suy nghĩ về việc làm của mình, kết quả là sau buổi tôi đó tôi đã kể hết mọi truyên cho gia đình mình nghe kể xong tôi bị bố mẹ la rất nhiều, nhưng cũng chịu. Còn về em tôi thì nó ra tha lỗi cho tôi từ đó chúng tôi lại chơi thân với nhau như trước
Câu truyện này khăc sâu trong tôi một lồi nhác nhở đó là luôn luôn bình tính đừng nóng nảy cư sử khi chưa biết mọi truyện. Vì thế tôi khuyên các bạn đựng mắc lỗi như tôi mà hãy yêu thường những người trong nhà và cả xã hội.
-HẾT-
-quá trình làm bài rất mất nhiều thời gian mong bạn cho mình là câu hay nhất nhé!
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK