Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 Bài tập 4: Con hãy tưởng tượng và viết một...

Bài tập 4: Con hãy tưởng tượng và viết một kết thúc mới cho tác phẩm “Bức tranh của em gái tôi” ( Độ dài ít nhất ½ trang). GIÚP TÔI

Câu hỏi :

Bài tập 4: Con hãy tưởng tượng và viết một kết thúc mới cho tác phẩm “Bức tranh của em gái tôi” ( Độ dài ít nhất ½ trang). GIÚP TÔI

Lời giải 1 :

Cả nhà tôi rất vui và hãnh diện khi Kiều Phương được giải nhất. Còn tôi thì ngược lại, lòng tôi đầy bực bội cảm thấy như trái tim trong ngực cứ phập phồng như đang muốn bay ra khỏi. Kiều Phương chạy lại ôm cổ tôi với khuôn mặt vô cùng hạnh phúc lẫn sung sướng không giấu diếm. Tôi viện cớ có việc phải làm để thoát khỏi cái ôm đó. Kiều Phương vẫn tít mắt, cười nói:

_ Em muốn anh cùng đi nhận giải với em!

Nhưng chưa kịp đồng ý hay từ chối thì ba mẹ đã bảo tôi lên xe cùng đi đến phòng trưng bày tác phẩm của các thí sinh. Tôi ngồi trên xe với một vẻ mặt không tự nhiên cho lắm, tôi cảm thấy chuyến đi này như không phải là do tôi tự nguyện mà bị người khác ép buộc. Suốt cả chặng đường, tôi không cười lấy một cái, trong khi Kiều Phương thì lúc nào trên môi nó nụ cười vẫn rạng rỡ như hoa. Đến nơi, cả gia đình tôi xuống xe. Lưỡng lự một hồi tôi miễn cưỡng đi theo, tôi để Kiều Phương đi trước vì tôi không muốn đi chung với nó, bỗng từ đâu một chiếc xe máy vô tình quệt phải tôi, làm tôi ngã khuỵu xuống đất. Tôi thấy đau đau nơi đầu gối nên bèn nhìn thử thì máu đang rỉ ra trong vết trầy dài. Bố hoảng hốt đỡ tôi dậy, bố bảo mẹ dẫn Kiều Phương vào trước, còn ông thì tất bật chở tôi đến trạm y tế gần nhất. Tôi sợ quá, khóc khan cả cổ rồi thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy tôi thấy Kiều Phương đang ngồi trên ghế và ngủ cạnh giường tôi, mẹ kể Kiều Phương nhất quyết không chịu đi nhận giải khi không có anh. Tự nhiên nghe xong, hai hàng lệ nhạt nhòa rơi ướt má tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy tội lỗi như vậy. Kiều Phương thật cao cả, em sẵn sàng bỏ buổi nhận giải chỉ vì lo cho một người anh hẹp hòi. Cũng tại khoảnh khắc đó, tôi tự hứa sẽ đối xử tốt với Kiều Phương hơn, bỏ tính mặc cảm, tự ti đi để trở thành người anh tốt thực sự. 

  Sau khi khỏe lại, tôi cùng Kiều Phương và bố mẹ đi xem tác phẩm của em. Giữa căn phòng đầy ánh sáng, bức tranh của Kiều Phương được trang trọng đóng khung, lồng kính. Tôi nhìn vào dòng chữ đề" Anh trai tôi" mà không khỏi ngạc nhiên. Người trong bức tranh ấy chính là tôi, tôi hiện ra với tất cả vẻ đẹp, từ đôi mắt đến khuôn mắt đều không thể chê vào đâu được. Tôi cảm động vô cùng, tôi đột ngột thấy mẹ đang nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến xong mẹ lại nhìn lên bức tranh. Tôi hiểu mẹ đang muốn hỏi:" Con có nhận ra con không?". Nếu như mẹ hỏi thật, thì tôi đã trả lời rằng:" Không phải con đâu. Đấy là tâm hồn và tấm lòng nhân hậu của em con đấy!". Tôi cũng muốn nói lời cảm ơn và xin lỗi vì sự hẹp hòi, vô tâm của tôi suốt thời gian đến Kiều Phương nữa:" Cảm ơn em rất nhiều Kiều Phương à, chính sự hồn nhiên và độ lượng của em đã đánh thức con người anh, kéo anh ra khỏi vũng lầy của sự ghen tức!".

CHÚC BẠN HỌC GIỎI!

Thảo luận

-- ukm, ko có j
-- mik sẽ chọn bn là câu tlhn
-- cảm ơn bạn nhiều lắm^^
-- hì hì
-- đợi người sau tl xong thì mik chọn luôn
-- ok
-- pp bn nha, bây h mik bận vào bà ngoại ăn tối rồi, tí nx mik chọn sau nha
-- ukm, pp

Lời giải 2 :

Gia đình chúng tôi chuẩn bị lên xe để đến tham dự lễ trao giải cho em tôi- Kiều Phương. Không phải nói và bộc lộ ra ngoài, tôi thấy ghen tức vô cùng. Tôi lủi thủi giả vờ quên đồ, rồi tìm đồ lâu thật lâu để buổi trao giải mau kết thúc. Mẹ bắt đầu sốt ruột vì sắp đến giờ làm lễ, mẹ thúc tôi:

_ Con làm gì mà lục cục trong nhà mãi không ra thế? Sắp trễ giờ rồi đấy!

Tôi im lặng vờ như không nghe, vẫn thản nhiên kiếm đồ. Khi buổi lễ bắt đầu, xe còn chưa lăn bánh dù chỉ một mili. Ba bực mình, ông vào nhà và dắt tay tôi ra. Ngồi trên xe, tôi cảm thấy hậm hực lắm, có cảm giác như thế giới này không có gì gọi là công bằng cả. Người lớn toàn bắt buộc trẻ con làm theo ý mình thôi. Ý nghĩa thôi thiển đó bay quanh đầu tôi suốt cả chặng đường như một đám mây xám xịt, lạnh lùng và khó thân cận. Đến nơi, thì Kiều Phương đã được trao giải nhất xong rồi. Khi buổi trao giải kết thúc, nó không thèm nhìn mặt tôi lẫn bố mẹ. Đôi mắt cứ rưng rưng hoài, nó muốn khóc nhưng vì không muốn trách móc ai nên cố gắng che giấu bằng khuôn mặt bí xị. Đương nhiên chả ai trách tôi, ba mẹ đều tập trung vào Kiều Phương, cố gắng động viên nó. Thấy tâm trạng Kiều Phương có vẻ không ổn nên ba mẹ tạm dừng buổi tham quan các tác phẩm của thí sinh.

   Giờ thì ngược lại, tôi vui như nắm được vàng, còn em tôi và ba mẹ thì buồn rượi. Chủ nhật tuần sau, cả nhà quyết định đi xem tác phẩm của Kiều Phương. Tôi muốn dùng kế cũ để trốn, nhưng sợ bị phát giác nên đành thôi. Tôi lặng như tờ trên suốt đường đi. Nhưng khi chiêm ngưỡng bức tranh của Kiều Phương tôi hoàn toàn bất ngờ, người trong bức tranh hiện ra với tất cả vẻ đẹp, hoàn hảo đến từng nét bút. Tôi đọc dòng đề được dát bằng mạ và ngạc nhiên:" Anh trai tôi". Tự nhiên tôi thấy tim mình như một quả bom, muốn nổ tung trong ngực. Tôi khóc nhưng chỉ để trong lòng. Tôi muốn chạy lại và nói tiếng xin lỗi Kiều Phương quá:" Kiều Phương ơi, xin lỗi em nhiều lắm, cảm ơn em vì tất cả, anh cảm thấy thật may mắn vì đã kịp nhận ra được lỗi lầm của bản thân để thay đổi kịp thời, anh tự hào khi có một cô em gái đáng yêu, nhân hậu như em!". Không ngờ, người anh nhỏ mọn, ích kỉ như tôi qua ngòi bút vẽ của em gái thật đẹp đẽ biết bao. Từ đó trở đi, tôi không còn đố kị, ghanh ghét Kiều Phương nữa. Hai anh em tôi lại trở lại hòa thuận như trước kia. Tôi tiếp tục phấn đấu trong học tập để Kiều Phương tự hào về anh trai mình.

HỌC TỐT NHÉ!

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK