Chào bạn, bạn tham khảo nhé
-Xa mẹ trong hoàn cảnh nào, đi bao lâu
-Cảm xúc lúc đó như thế nào: không muốn rời xa, bịn rịn khi chia tay...
-Xa mẹ đêm nào cũng nhớ mẹ vì ở nhà thường ngủ cùng mẹ
-Nhớ những món ăn mẹ nấu, quần áo mẹ mua hay những lời dặn dò của mẹ
.......
Những ngày này, đất trời Hà Nội như ngập trong biển nước. Bầu trời xám xịt. Trời mưa! Mưa kéo dài! Mưa như xối xả, như trút nước. Tôi một mình co ro trong chiếc chăn mỏng, thu mình lại trong góc nhà. Trời không lạnh mà lòng tái tê. Căn phòng trống vắng. Cô đơn lạnh lẽo và trong tôi bỗng ùa về hình ảnh cha mẹ, các em. Nhớ gia đình da diết. Lòng thắt lại. Ánh mắt vô định với những ước ao. Ước ao được nghe một tiếng cười, tiếng nói của cha mẹ, của em thơ để lòng vơi đi nỗi nhớ, nỗi cô đơn, để căn phòng bớt lạnh lẽo. Nhưng sao xa vời! Và tiếng khóc nấc lên từng hồi xen lẫn tiếng mưa nhạt nhòa.
Tuổi mười sáu, lần đầu tiên sống xa gia đình, xa cha mẹ và các em, xa quê hương. để nhập học một trường cấp ba ở Hà Nội. Trước ngày nhập học, háo hức về một cuộc sống mới, về một cuộc sống tràn đầy màu hồng với sự tự do, tự lập ở đất Hà Nội nhưng khi đặt chân đến đây mới thấu hết mọi khó khăn vất vả của cuộc sống trọ khi học xa nhà.
Con còn nhớ như in buổi sáng hôm ấy, ngày cùng cha ra Hà Nội làm thủ tục nhập học. Lần đầu tiên đặt chân lên đất Hà thành, bầu trời xám xịt và mưa y như hôm nay. Sau khi cha lo lắng hết các thủ tục nhập học, phòng trọ cho đứa con nhỏ, cha vội vã về vì còn nhiều công việc đang dở dang ở quê nhà. Giây phút cha bước lên xe bus, tôi chỉ cắn chặt môi mà sao vẫn khóc lên thành tiếng. Lúc cha quệt ngang dòng nước mắt nhìn con với bao sự kỳ vọng mà lòng chợt thắt lại. Khi bóng cha dần khuất, tôi chẳng biết mình đã mười tám tuổi, cứ khóc òa như thuở còn bé thơ.
Những ngày sống một mình mới cảm nếm được tình yêu gia đình. Có những buổi trưa tan học trở về nhà, mở cửa phòng ra, tự an ủi bản thân rằng mẹ luôn kề bên, tôi khẽ cất tiếng gọi âu yếm, nũng nịu "Mẹ ơi". Nhưng đáp trả chỉ là sự im lặng của bốn bức tường trắng xóa. Tôi phải tập chấp nhận rằng chỉ mỗi một mình tôi thôi. Một mình thôi! Lòng chùng xuống và sự trống trải bỗng chốc xâm chiếm cả căn phòng.
Nhớ lúc còn ở quê nhà, khi tôi đi học về "đã sẵn cơm mẹ nấu", chỉ việc tranh giành với em. Còn bây giờ đi học về tôi không muốn đi chợ, nấu nướng. Không phải vì tôi không biết làm nhưng tôi sợ sự cô đơn và cần lắm những bữa cơm gia đình, sự quan tâm của cha mẹ, tiếng nói cười của em thơ. Có khi vừa ăn cơm, trong lòng vừa thổn thức suy nghĩ: "Lúc mình ở nhà, giờ này cha mẹ và em đang đợi mình về ăn cơm". Nụ cười của mẹ, giọng nói của cha và cảnh tượng gia đình quây quần bên nhau cứ hiện lên trong tâm trí. Mỗi khi nhớ gia đình quá, tôi gọi điện về cho mẹ để được nghe giọng nói, những lời an ủi, động viên và giọng mẹ đầy quan tâm: "trưa nay con ăn gì, cả nhà đang ăn cơm, thiếu mình con, em không phải tranh giành với ai nữa cả". Mẹ vừa cúp máy tôi lại ngồi khóc thút thít.
Nỗi nhớ cứ thế cùng những giờ học miệt mài, những bữa cơm, những giấc ngủ với tiếng nấc xen lẫn giọt lệ lăn dài. Và tôi thấy mình như một con chim non lần đầu tập bay, yếu ớt và khập khễnh, cảm thấy cuộc sống sao mà khó khăn quá! Vừa thiếu thốn tình cảm vừa khó hòa nhập.
Tôi cảm thấy ngày xưa được thầy cô bạn bè quý mến thương yêu thì giờ đây chỉ thấy sự thờ ơ, không ai biết mình và mình cũng chẳng biết ai. Không còn được thầy cô kèm cặp, bạn bè cùng tỉ tê với nhau. Vì vậy nên tôi như thu mình lại, chỉ một mình đến lớp, nghe giảng rồi lại một mình thui thủi về phòng. Luôn là cái cảm giác thiếu tình người, lạc lõng và tẻ nhạt.
Một năm qua rất nhanh, mới đó thôi nhưng giờ tôi gần được nghỉ hè. Một năm đầy thử thách cùng với bao tâm trạng cảm xúc mà cứ ngỡ như mới hôm qua. Giờ đây, tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều, thấm thía cuộc sống hơn và rút ra được nhiều kinh nghiệm cho bản thân hơn. Tôi cũng quen được nhiều bạn mới, những người bạn đích thực, tìm được những tình cảm khác cũng quý trọng và thân thương như tình cảm gia đình.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK