Xuân Diệu (1916 - 1985) là một trong những nhà thơ lớn của Việt Nam. Ông là một nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ, ông đem đến cho thơ ca đương thời một sức sống mới mẻ cùng với những cách tân nghệ thuật đầy sáng tạo. Ông là nhà thơ của mùa xuân, của tình yêu và tuổi trẻ. Giọng thơ sôi nổi đắn say, yêu đời, tha thiết.
Xuân Diệu đã để lại sự nghiệp văn học lớn tiêu biểu là các tập thơ: "Gửi hương cho gió(1945)", "Thơ thơ (1938)". Trong đó tiêu biểu là bài thơ: "Vội vàng" in trong tập "Thơ thơ" là lời giục giã hãy sống mãnh liệt sống hết mình hãy quý trọng từng giây từng phút của cuộc đời mình nhất là những năm tháng tuổi trẻ hồn nhiên yêu đời. Vội vàng chúng ta nhận ra một quan niệm sống mới mẻ - một bức thông điệp mà nhà thơ muốn gửi đến cho người đọc.
Vội vàng là một triết lý sống cũng là một tâm thế sống của nhà thơ: Sống có ích, sống nhanh chóng, sống khẩn trương.
Ngay từ đầu ta đã bắt gặp một thái độ sống rất ngông, táo bạo:
"Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi."
Có lẽ chỉ ở trong thơ của Xuân Diệu ta mới thấy được những hành động: "tắt nắng", "buộc gió". Hành động xuất phát từ ý nghĩ thèm sống và yêu cuộc sống. Nhà thơ muốn níu thời gian cuộc sống cho riêng mình.
Xuân Diệu thiết tha với cuộc sống này là do ông đã tìm ra một thiên đường trên mặt đất:
"Của ong bướm này đây tuần trăng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si."
Cuộc sống quanh ta đẹp biết mấy tại sao không dại gì mà không tận hưởng. Nhà thơ nhìn mùa xuân bằng sự say mê, cuồng nhiệt vồ vập. Điệp từ "này đây" đang hiện ra trước nhà thơ khung cảnh bức tranh thiên nhiên đang độ viên mãn, chưa chan tình yêu và đầy sức sống mạnh mẽ. Với ông cái gì cũng đầy mới mẻ và hấp dẫn không chỉ vậy dưới con mắt của Xuân Diệu bức tranh đó càng sinh động hơn khi có con người trong đó. và con người chỉ tận hưởng cuộc sống khi còn trẻ mà con người sẽ già đi theo thời gian vì thế mà Xuân Diệu phải sống gấp, sống vội vàng:
Vì muốn sống khao khát được sống Xuân Diệu đã nhận ra quy luật tuyến tính thời gian chống lại quy luật tuần hoàn của các cụ xưa.
Tấm lòng của nhà thơ không được bù đáp chính vì thế nhà thơ băn khoăn buồn chán, lo sợ:
"Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt...
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?"
Nhận thức được quy luật của thời gian, khao khát sống mãnh liệt. Xuân Diệu đã ôm ghì lấy cuộc sống mà tận hưởng để không phí hoài tuổi trẻ.
"Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!"
Lòng yêu đời trào lên như một cao trào tình cảm. Hình ảnh thơ mới tràn đấy sức sống. Tác giả từ muốn "ôm, riết, say, thâu" hành động ngày một tăng thể hiện tình cảm của nhà thơ muốn sống thật nhanh thật vội, sống có ý nghĩa và sống thật mãnh liệt. từ ôm đến riết đã là chặt hơn rồi. Nhà thơ đã say sự ngây ngất đến bất tỉnh nhưng nhà thơ vẫn chưa thỏa lòng mình, tác giả còn muốn thâu - thu hết tất cả để có sự hòa nhịp làm một. Và cuối cùng tiếng kêu cuồng nhiệt được cất lên:
"Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!"
"Xuân hồng" là mùa xuân đương độ với hoa lá măng tơ đầy hương sắc. "Xuân hồng" cũng có thể là hình ảnh biểu trưng cho tuổi trẻ và cũng có thể là một dáng Xuân đời. "Cắn vào ngươi", tưởng như thô thiển mà lại đầy chất thơ. Đó chỉ là cách nói về sự hưởng thụ cả tinh thần lẫn vật chất đến mức cuồng nhiệt. Đến với hoa xuân đừng đứng ở bên ngoài, xin hãy vào giữa vườn xuân cho hương sắc tràn đầy mọi giác quan của ta. Với tuổi trẻ cũng vậy, xin đừng chỉ nhìn ngắm gương mặt tuổi trẻ của chính mình ở trong gương mà hãy biến nó thành sức mạnh, thành giá trị vật chất để làm cho đời thêm ý nghĩa.
Đây cũng không chỉ là ham muốn hưởng thụ mà còn là nỗi buồn, là sự hoảng hốt trước sự ra đi của mọi vẻ "xuân hồng". Vì vậy mà cuống quít, phải "cắn" để giữ lấy, không để cho nó rơi đi và trôi đi. Phải "cắn" để giữ lấy thời gian, tuổi trẻ, đừng để cho nhanh về cái bến già nua tuổi tác.
Bài thơ là một quan niệm sống táo bạo và mới mẻ mà trước giờ chưa từng có. Lối sống ở đây là một lối biết hưởng thụ, sống khẩn trương sống cho ra sống. Ông kêu gọi mọi người hãy biết yêu thương tận hưởng những gì cuộc sống ban tặng.
Qua bài thơ "Vội vàng" ta càng thêm yêu cuộc sống hôm nay cố gắng góp phần cho cuộc sống hôm nay tươi đẹp hơn, không chỉ vì cuộc sống hôm nay đã thay đổi mới, đã đẹp hơn nhiều so với cuộc sống ngày xưa của Xuân Diệu mà chủ yếu là không còn những bi kịch để trở thành những băn khoăn trước cuộc đời. Bức thông điệp nhà thơ gửi đến người đọc vẫn còn giá trị, được bồi đắp thêm qua thời gian và trường tồn vĩnh cửu.
Hãy sống hết mình, cống hiến tuổi trẻ cho Tổ quốc, nhân dân đừng phí hoài tuổi trẻ, thời gian của mình, hãy mở lòng đón nhận tất cả những gì mà cuộc đời mang đến cho mình. Đó là những gì nhà thơ Xuân Diệu muốn gửi đến cho người đọc của mình bức thông điệp xuyên qua thời gian và không gian, ngự trị muôn đời trong tâm hồn con người Việt Nam.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 11 - Năm thứ hai ở cấp trung học phổ thông, gần đến năm cuối cấp nên học tập là nhiệm vụ quan trọng nhất. Nghe nhiều đến định hướng sau này rồi học đại học. Ôi nhiều lúc thật là sợ, hoang mang nhưng các em hãy tự tin và tìm dần điều mà mình muốn là trong tương lai nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK