Chưa bao giờ tôi cảm thấy cô đơn như lúc này. Xung quanh, mọi thứ dường như ngưng đọng lại trong tiếng nấc. Tôi cảm thấy nhớ người mẹ yêu dấu của mình.
Tôi chợt nhận ra rằng tôi biết nói tiếng “mẹ” đã được mười lăm năm. Tiếng mẹ là tiếng nói thuộc về bản năng mà tôi thì vô tình nên không nhận ra hết ý nghĩa lớn lao của nó. Tôi tự cảm thấy bản thân là một đứa trẻ hư khi từng nghĩ rằng mình có thể tự lập mà không cần có mẹ. Sẽ chẳng ai trên đời này yêu thương tôi hơn mẹ, tôi biết vậy và càng thấy xấu hổ khi không thể nói với mẹ rằng tôi yêu mẹ nhất.
Có những khi mẹ dịu dàng hỏi rằng tôi yêu mẹ hơn hay yêu bố hơn. Tôi hồn nhiên giơ hai ngón tay trỏ lên, đặt cạnh nhau và nói: “Con yêu bố mẹ bằng nhau như hai ngón tay này này, nhưng mà nếu mẹ mắng con thì con sẽ lùi một ngón tay xuống và yêu bố hơn đấy!”. Mẹ chỉ cười thật hiền mà chẳng nói lời nào hết. Con gái của mẹ, bây giờ, không còn là cô bé có mái tóc cháy nắng, cao một mét hai, nặng hai mươi lăm ký. Tôi đã lớn rồi, đã trở thành một cô gái, vẫn hồn nhiên như xưa, nhưng cũng biết điệu đà, đỏm dáng. Mẹ nhìn tôi diện một bộ quần áo mới, thoa một chút son môi và đi chơi cùng chúng bạn, lúc ấy, ánh mắt mẹ thật lạ. Có lần tôi hỏi vì sao mẹ nhìn tôi như thế, mẹ bảo rằng:
- Mẹ cảm thấy tự hào vì con đã lớn!
Nghe vậy, tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Nhớ lại đã từng có những lúc mẹ tôi mình to tiếng với nhau. Tôi giận dỗi và không buồn để ý xem mẹ nghĩ gì. Tôi đã từng nghĩ là mẹ không yêu thương tôi. Nhưng sau đó, tôi lại thấy vô cùng ân hận.
Từ tận đáy lòng tôi cảm thấy vô cùng yêu thương mẹ. Tôi hy vọng mẹ sẽ thật khỏe mạnh, để có thể ở bên tôi thật lâu.
bạn yên tâm lấy bài này nhé, vừa đủ cho 10p đấy
cho xin cái hay nhất
@gửi bạn
XIN HAY NHẤT NHA
Tuổi thơ của tôi phần lớn đều ở bên bà. Bố mẹ đi vắng, một tay bà thu vén, quán xuyến nhà cửa. Hằng ngày, bà thay bố mẹ đưa tôi đi học, đón tôi về. Những món ăn bà làm luôn có sức hấp dẫn đặc biệt với tôi. Tuy nó chỉ là những món ăn dân dã, truyền thống nhưng tôi có thể cảm nhận được tất cả sự đảm đang cùng tình yêu thương của bà. Mỗi tối trước khi đi ngủ, bà đều kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích. Qua giọng kể của bà, một thế giới diệu kì với cô Tấm, chàng Thạch Sanh, ông bụt, bà tiên hiện lên thật sống động. Những câu chuyện cổ tích ấy đã đưa tôi vào giấc ngủ một cách dễ dàng và êm ả. Không chỉ thế, nhờ có nó mà tuổi thơ tôi thêm trọn vẹn và ý nghĩa. Những ngày hè, gió từ chiếc quạt điện làm sao sánh nổi với gió từ tay bà quạt mát, sợ làm tôi thức giấc, bà cứ quạt đều đều, chẳng sợ mỏi, sợ mệt. Nhớ những lần bị bố mẹ quở trách, tôi đều lén sang kể và sụt sùi khóc với bà. Bà chỉ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, vỗ vỗ lưng như khi tôi còn thơ bé. Tất cả giận hờn, uất ức cứ thế mà tan biến. Ở bên bà, tôi luôn cảm thấy bình yên đến lạ, vì có bà động viên, tôi như được tiếp thêm động lực để mạnh mẽ đối mặt với mọi thử thách, chông gai trên đường đời.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK