Trang chủ Ngữ văn Lớp 8 Giúp với em đang cần gấp viết 1 trong 2...

Giúp với em đang cần gấp viết 1 trong 2 đề sau câu hỏi 2984734 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Giúp với em đang cần gấp viết 1 trong 2 đề sau

image

Lời giải 1 :

$@Vy$

    Tôi là Xiu, là một họa sĩ vẽ dạo. Tôi sống cùng với Giôn-xi, một gười bajncungx là họa sĩ dạo như tôi. Nhưng bỗng một hôm trời trở lanh. Giôn-xi bị mắc bệnh phổi - một căn bệnh khá nguy hiểm. Biết vậy mà suy nghĩ của Giôn-xi cũng rất tiêu cực.

    Cô ấy, nói với tôi rằng cô ấy sẽ lìa đời nếu chiếc lá cuối cùng rơi xuống. Tôi bất lực không biết nên nói gì với Giôn-xi, chỉ có thể biết tâm sự với cụ Bơ-men. Nói đi nói lại vài câu thì cụ Bơ-men nói tôi hông phải lo. Tự hỏi rằng: "Không lo là không lo thế nào? Một người bạn chơi với mình lâu như vật cơ mà". Nhưng tôi vẫn phải mang sự hoài nghi trở về phòng chăm sóc Giôn-xi.

     Hôm nào cũng vậy, tôi cũng nấu bát cháo cho Giôn-xi ăn ấm bụng. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Vừa trở về phòng thăm Giôn-xi, tôi liền chạy về nhà nấu một bát cháo nóng hổi. Vừa nấu, vừa nghe đài, tôi mới biết được rằng, đêm nay mưa sẽ rất to. Tôi bắt đầu lo lắng về lời nói của Giôn-xi và chiếc lá cũ.

     Vừa nấu xong tôi liền chạy ra chỗ Giôn-xi để cho cô ăn. Vừa bước vào phòng bệnh. Giôn-xi liền nói với tôi rằng: "Xiu à, vậy là chỉ còn một chiếc lá cuối cùng nữa thôi đó." Tôi đứng hình nhìn qua cửa sổ. Đúng chỉ còn một cái lá. Tôi khuyên Giôn-xi đừng nghĩ như vậy nữa. Cô ấy không nghe, cứ lặng lẽ ăn cháo. Màn đêm buông xuống, quả thật tối đấy mưa rất to. Tôi cứ đi qua đi lại, trằn trọc không ngủ được. Nhưng có lẽ vì mệt quá, đã thiếp đi từ lúc nào khoong hay.

     Sáng hôm sau, gà vừa gáy, tôi liền bật dậy mở cửa sổ ra.. Bất ngờ thay, chiếc lá cuối cùng vẫn còn đó. Tôi liền đánh thức  Giôn-xi dậy.giống như tôi, cô ấy cũng rất bất ngờ. Nhưng rồi cô ấy lại vui vẻ trở lại, và tôi cũng yên lòng hơn.

   

Thảo luận

Lời giải 2 :

Tôi là Xiu - một họa sĩ trẻ và rất yêu thích công việc hội họa của mình. Dù công việc không mang lại nhiều giá trị vật chất nhưng tôi được sống với niềm mê của mình và tạo ra những tác phẩm nghệ thuật phục vụ cho cuộc sống. Kiệt tác khiến tôi luôn xúc động và không thể nào quên mỗi khi nghĩ đến chính là chiếc lá cuối cùng mà cụ Bơ-men đã vẽ trên bức tường ngoài cửa sổ nhiều năm về trước. Tôi sống trong một căn hộ thuê cùng với một người bạn kém tuổi, đó là Giôn-xi. Cô ấy giống tôi, cũng là một họa sĩ trẻ. Ở tầng bên dưới là phòng của cụ Bơ-men, một họa sĩ nghèo và cả đời cụ mơ ước sẽ vẽ được một kiệt tác nhưng chưa thực hiện được. Tôi vẫn nhớ vào mùa đông năm ấy, Giôn-xi bị mắc căn bệnh sưng phổi, cô ấy mệt mỏi và ốm yếu. Số tiền để chạy chữa bệnh tật đã cạn dần khiến em luôn buồn chán và nghĩ đến cái chết. Nhìn ra bức tường gạch đối diện cửa sổ, Giôn-xi đếm từng chiếc lá còn lại trên cây thường xuân và em tin rằng khi nào chiếc lá cuối cùng rụng hết thì em cũng buông xuôi, lìa đời. Tôi vô cùng lo lắng cho em nhưng không làm thế nào thay đổi được suy nghĩ tiêu cực đó. Khi Giôn-xi ngủ, tôi nhẹ nhàng kéo tầm mành xuống để em ngủ được ngon giấc. Tôi ra hiệu cho cụ Bơ-men sang phòng bên, chúng tôi sợ sệt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cây thường xuân và chẳng biết phải nói sao. Cơn mưa lạnh lẽo, dai dẳng ngoài trời vẫn đang rơi, tuyết phủ trắng. Tôi lặng lẽ và tập trung vẽ bức tranh về cụ Bơ-men với chiếc áo sơ mi cũ màu xanh và đang ngồi đóng vai một tay thợ mỏ già trên cái ấm đun nước lật úp giả làm tảng đá. Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy sau khi vừa chợp mắt được chừng một tiếng, Giôn-xi đang mở to cặp mắt thẫn thờ nhìn tấm mành màu xanh đã kéo xuống. Em thều thào ra lệnh với tôi:”Kéo nó lên, em muốn nhìn”. Tôi chán nản đưa tay kéo tấm mành lên theo mong muốn của Giôn-xi. Nhưng cả tôi và Giôn-xi đều vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc lá thường xuân bám trên tường gạch. Tôi đã rất lo lắng bởi trận mưa vùi dập, những cơn gió rít kéo dài cả đêm qua sẽ làm rụng hết những chiếc lá thường xuân còn sót lại. Nhưng thật may mắn vẫn còn một chiếc lá, đó là chiếc lá cuối cùng trên cây. Tôi say sưa ngắm nhìn chiếc lá dũng cảm ấy, cuống có màu xanh sẫm, nhưng rìa lá hình răng cưa đã nhuốm màu vàng úa, bám vào cành cây cách mặt đất chừng hai mươi bộ. Giôn-xi nói với tôi:” Em cứ tưởng là nhất định trong đêm vừa qua nó đã rụng. Đó là chiếc lá cuối cùng. Em nghe thấy gió thổi và hôm nay nó sẽ rụng thôi, cùng lúc đó thì em sẽ chết”. Tôi cúi khuôn mặt hốc hác của mình xuống gần gối và nói với em gần như van xin:”Em thân yêu, thân yêu! Em hãy nghĩ đến chị nếu em không còn muốn nghĩ đến mình nữa. Chị sẽ làm gì đây?” Giôn-xi không trả lời tôi, Em có lẽ đang rất cô đơn và tuyệt vọng khi nghĩ đến chuyến đi xa xôi bí ẩn của mình, ý nghĩ ấy giờ đây như choáng ngợp lấy tâm trí của cô. Ngày hôm đó trôi qua, tôi và Giôn-xi vẫn nhìn trông ra chiếc lá thường xuân đơn độc níu vào cái cuống của nó trên tường đơn độc. Đêm hôm đó, gió bấc lại ào ào, trời đã mưa rất to và đập mạnh vào cửa sổ, tôi nghe tiếng mưa rơi lộp độp xuống mặt đất. Khi trời vừa sáng, em lại ra lệnh cho tôi kéo

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 8

Lớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK