Ba mẹ là người đã cho tôi sự sống, tình yêu cao cả, dạy cho tôi những điều tốt đẹp nhất để tôi làm hành trang vững trãi bước vào đời. Trong mắt của tôi, không ai có thể sánh bằng ba mẹ. Tình yêu của tôi dành cho ba mẹ nhưng ngọn lửa không bao giờ có thể tắt. Tôi luôn mong muốn làm cho ba mẹ hài lòng về mình. Và nó đã diễn ra như tôi mong muốn. Tôi nhớ vào ngày đẹp trời của một năm trước, đó là một ngày hạnh phúc đối với tôi vì tôi đã làm được một việc khiến ba mẹ vui lòng. Biết rằng đó là một việc nhỏ nhoi nhưng đối với tôi nó lại là một niềm vui lớn. Việc đó là giúp một em bé ba tuổi bị lạc về với gia đình. Chuyện là như thế này:
Hôm ấy là một buổi sáng đẹp trời, bầu trời trong xanh cao vời vợi, những áng mây trắng bồng bềnh trôi. Thời tiết thì se se lạnh làm cho buổi sáng hôm ấy càng thêm dễ chịu. Tôi đang tung tăng trên đường đến trường. Con đường hôm ấy sao không một bóng người. Có lẽ mọi người đã đi làm từ rất sớm. Nhìn xung quanh tôi càng thấy mình bơ vơ trên con đường dài và rộng ấy. Đi qua những hàng cây xanh tôi bỗng nghe thấy tiếng khóc thúc thít của một ai đó. Tôi đứng lại nhình xung quanh thì thấy một em bé chừng 3,4 tuổi. Em ấy có một đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt bầu bĩnh cùng với nước da hồng hào trong em đáng yêu làm sao. Nhưng tôi không hiểu vì sao em lại khóc, nước mắt chảy ròng ròng. Tôi liền đến bên cạnh em và hỏi:
-Làm sao mà em lại khóc vậy?
Em ấy vừa khóc vừa trả lời trong lời nói còn có tiếng nấc nhẹ:
-Em...em không biết đường về nhà... em bị lạc rồi.
Những tiếng trả lời rất nhẹ trong tiếng khóc em ấy đáng yêu làm sao. Tôi hỏi em:
-Ba em tên là gì?
Em đến gần tôi và trả lời:
-Ba em tên là Thành ạ.
Trong đầu tôi lúc này rất bối rối, không biết nên đi học hay dẫn em ấy về nhà. Thời gian đối với tôi bây giờ rất quan trọng, nếu bây giờ dẫn em về nhà thì đến trường sẽ muộn mất. Giờ học đang chờ tôi đến. Lúc này trong đầu tôi đang tự đặt ra một câu hỏi: “Nếu mình không đưa em ấy về nhà thì sao nhỉ?”. Chắc chắn là người thân của em ấy đang rất lo lắng và có khi em còn bị bọn xấu bắt nạt. “Chao ôi!” cảnh ấy thật ghê sợ. Nếu làm vậy tôi sẽ mắc một tội rất lớn. Nhưng nếu tới lớp muộn sẽ ảnh hưởng đến thi đua của lớp và còn bị cô giáo phê bình. Tôi bắt đầu bước chân đi thì em ấy chạy lại ôm lấy chân tôi. Không hiểu sao tôi không thể tới trường được nữa. Tôi quay lại ôm em vào lòng vào và nói: “Nhất định chị sẽ đưa em về với ba mẹ”. Cầm lấy đôi bàn tay ấy tôi cảm nhận được đôi bàn tay nhỏ nhắn hơi lạnh rồi có lẽ vì em đã đứng rất lâu. Tôi thấy thương em nên đã đưa em tới trụ sở công an gần đó. Vừa bước vào cửa, tôi đã gặp một chú công an trạc tuổi trung niên khoác trên mình bộ quân phục màu xanh. Tôi đến gần chú và nói: “Thưa chú, cháu thấy em bé này lạc đường nên nhờ chú tìm ba mẹ của em giúp cháu. Xong chú nhìn tôi cười và nói: “Cháu cứ yên tâm đi đến trường học, chú sẽ giúp cháu đưa em bé về nhà”. Chú hỏi tên tôi là gì? Học lớp mấy? Trường nào? Nhưng vì vội quá, tôi chưa kịp trả lời thì đã phải chạy thật nhanh đến trường. Thế là phán đoán của tôi không sai, tôi đã đến trường muộn và bị cô giáo phê bình khi chưa biết lí do.
Trên đường về nhà, mặc dù bị cô giáo phê bình nhưng tôi không cảm thấy buồn vui trong lòng. Tôi bước đi thật nhanh, về đến nhà thì đã nghe tiếng nói cười rất vui vẻ. Thì ra là ba mẹ em bé đến nhà tôi để cảm ơn. Còn em ấy đã chạy đến ôm chầm lấy tôi và nở một nụ cười rất tươi như thay lời cảm ơn vậy. Mẹ em ấy là bác Ngọc khoảng 40 tuổi, hỏi mới biết là người quen của ba mẹ tôi mà ở xa. Ba mẹ em ấy cầm tay tôi và nói:
-Cảm ơn cháu! Nhờ cháu giúp đỡ mà con gái bác mới về được nhà. Nếu không có cháu không biết em sẽ ra sao.
Mẹ tôi cười và nói:
-Con gái của mẹ giỏi quá – Mẹ cười để lộ hàm răng trắng. Xúc động nên tôi đã ngả vào lòng mẹ.
Lần gặp em bé cũng là lần mà tôi làm được việc tốt. Bố mẹ rất vui và tự hào về tôi. Mặc dù chuyện xảy ra rất lâu rồi nhưng tôi không thể nào quên được bởi nó là niềm vui, niềm tự hào trong suốt quãng đường tuổi thơ của tôi.
~ CHÚC BẠN HỌC TỐT ~
Trong cuộc sống, chúng ta được bố mẹ và thầy cô dạy cho nhiều điều hay lẽ phải, cách làm người. Chính nhờ những bài học đó mà hôm qua em đã làm được việc tốt đó là nhặt được của rơi trả lại người mất.Buổi trưa nắng nóng, vừa tan học về muộn, dắt chiếc xe đạp ra khỏi cổng trường em nhìn thấy một chiếc ví màu nâu.Nhặt chiếc ví lên xem mở ra trong đó có rất nhiều giấy tờ tùy thân và ba triệu đồng tiền mặt.Xung quanh không còn ai ở lại chỉ có mình em và chiếc ví.Em loay hoay suy nghĩ với số tiền lớn trong ví này mình có thể mua được nhiều món đồ yêu thích khác nhau ngay lập tức mà không phải để dành, tiết kiệm số tiền tiêu vặt ít ỏi mà bố mẹ cho.Nhưng trong đầu em lại hiện lên bài học của cô giáo về cách làm người: Nhặt được của rơi trả lại người mất.Em quyết định trả lại chiếc ví này cho chủ nhân người làm mất.Em quay lại trường học, đến phòng gặp cô tổng phụ trách vì em biết trưa nào cô cũng ở lại trực trường. Em vào kể lại với cô chuyện em nhặt được chiếc ví.Cô bàn với em rằng cô sẽ thông báo với ban Giám hiệu và các thầy cô giáo trong trường đồng thời thông báo trên loa để ai mất có thể nhận lại; các em học sinh có thể về hỏi phụ huynh xem có ai làm rơi ví không.Trong trường hợp không ai nhận chiếc ví này thì một ngày sau cô sẽ giao chiếc ví này cho bên công an để họ vào cuộc giải quyết, tìm ra chủ nhân chiếc ví. Em đồng ý với cách giải quyết của cô.Chiều hôm đó, sau khi cô giáo thông báo khoảng một tiếng đồng hồ thì bỗng có thông báo gọi em xuống phòng cô tổng phụ trách. Hóa ra chủ nhân chiếc ví chính là của bác quản lí thư viện trường em, do có việc gấp và sơ ý nên bác làm rơi.Bác cảm ơn em và còn rút ra một số tiền để hậu tạ nhưng em không nhận.Ngày hôm sau, bác có mua tặng em mấy quyển sách em yêu thích và thường xuyên mượn ở thư viện để cảm ơn.Em cảm thấy rất vui vì đã làm được một việc tốt.Em rất tự hào về bản thân và luôn cố gắng làm nhiều việc tốt hơn nữa xứng đáng với những điều tốt đẹp mà em đã học được.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK