"Cô Lan ! Chúc cô ngày nhà giáo Việt Nam thật vui vẻ nhé !"-Tiếng tôi gọi cô vang khắp sân trường. Cô khẽ cười xoa đầu tôi, nụ cười của cô lúc nào cũng ấm áp như vậy đấy, thật dễ khiên người ta yên lòng. Cô Lan chủ nhiệm tôi khi tôi vừa bước chân vào ngôi trường trung học cơ sở này. Dù chỉ mới gặp nhau không bao lâu nhưng có vẻ như tôi và cô đã có rất nhiều kỉ niệm dưới mái trường này.
Tôi còn nhớ ngày đầu khi vừa gặp, lúc ấy tôi có ấn tượng rất sâu sắc về bề ngoài của cô. Khuôn mặt chứa một đôi mắt đẹp tựa như hạt ngọc, đôi chân mày thanh tú tạo nên một cái nhìn rất thiện cảm. Vóc dáng cô gầy, nhỏ nhắn. Mái tóc đen, dài, thướt tha. Một vẻ đẹp hoàn mĩ không gì sánh bằng. Không những xinh đẹp về ngoại hình bên ngoài mà cô còn đẹp cả về tâm hồn bên trong. Cô giúp chúng tôi rất nhiều trong học tập, dành thời gian riêng để giúp chúng tôi hiểu bài. Cô Lan quả thực là một cô giáo rất tuyệt vời.
Tôi không sao quên được buổi chiều hôm ấy, tôi gặp cô giữa phố đông, ngay cái cảnh trời Hà Nội rét không thể tả, tôi gặp cô Lan ngay hiệu sách. Chắc là do chỉ trùng hợp thôi nhỉ, tôi cũng có ý định ghé hiệu sách ấy cơ mà. Tôi dần bước tới thì cô Lan bật khóc trên một quyển sách thiếu nhi, tôi chạy tới vội vàng hỏi cô. Thì ra, con của cô vừa mất khi trên đường đi học, đây là hiệu sách mà cô và con cùng nhau tới đây và quyển sách này cũng là quyển sách mà con cô hay đọc nhất. Cô ôm chầm lấy tôi và khóc nức nở. Vừa đúng lúc trời đổ cơn mưa. Những giọt mưa cứ như những giọt nước mắt của cô, cứ rơi mãi, rơi mãi. Quả thật tôi đã khóc, tôi hiểu cảm giác mất người thân đau khổ biết nhường nào, đây thậm chỉ là đứa con của chính mình sinh ra, tôi cảm thông cho một người mẹ, cảm thông cho cô Lan. Tôi tự hỏi vì sao thượng đế đã ban tặng như thế mà lại còn cướp đi, người vô tâm quá chăng. Trời tạnh mưa hẳn, cô Lan cảm ơn tôi vì đã ở cạnh cô và chịu nghe cô chia sẽ. Cô cười rất tươi nhưng tôi thừa biết trong lòng cô đau thế nào. Cô cùng tôi đi dạo trên con phố Hà Nội, sắp sang đông rồi. Một làn gió ghé ngang qua làm những chiếc lá rẻ quạt cuốn bay đi cùng với những nỗi buồn.
Có lẽ như, cả cuộc đời tôi sẽ không thể nào quên được khoảnh khắc đó, khoảnh khắc vừa đẹp, vừa buồn. Tôi mong sau, cô có thể vượt qua nỗi đau này và cả sau này đừng quên người học trò này nhé ! Cô giáo của tôi-Nguyễn Ngọc Lan.
Gửi cậu bài !
Cậu có thể cho mình 5s+cảm ơn+câu trả lời hay nhất được không ạ ?
Cảm ơn cậu rất nhiều, chúc cậu học tốt !
@Ping0503
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK