Tôi tên là Tấm. Khi tôi vừa tuổi mười lăm thì cha tôi đã qua đời.
Vốn rất ghét tôi, mọi công việc nhỏ trong nhà, dì ghẻ đổ cả lên đầu tôi. Thui thủi một thân một mình, tôi buồn khổ lắm, nhưng chỉ biết khóc thầm.
Một hôm, dì ghẻ bảo: "Sáng nay hai buổi ra đồng gò tép. Tưởng thật, tôi lội xuống ao gội đầu thật kỹ.
Xong, tôi vui vẻ hỏi: "Cám ơn! Tôi nhìn thấy chỉ, thấy rõ Cám đâu, có giỏ của tôi cuộn bên vệ sinh. Thì ra Cám để lấy hết túi tép của tôi, mang về nhà trước.
Vừa tức giận, vừa thân, tôi ôm mặt khóc. Tôi nâng lên nhìn, trước mặt tôi, Bụt hiện ra giữa một vầng hào quang lấp lánh. Tôi thuật lại đuôi câu chuyện, Bụt ân cần bảo: "Cháu xem kỹ lại trong giỏ có bỏ con cá nào mắc không!". Tôi nhìn vào thì thấy một con cá bống nhỏ nằm dưới đáy giỏ. Theo lời Bụt điện, tôi được thả nuôi thả xuống, từng ngày bớt một để nuôi nó. Mỗi lần cho ăn, tôi lại gọi bống bằng câu Bụt dạy:
Bống bống bang bang, Ăn cơm
nhà vàng,
Chớ ăn cơm nhà người.
Bống lên mặt nước, khớp những hạt cơm mà tôi ăn. Cá bống ngày một lớn lên trông thấy.
Để tôi thấy tôi sau bữa cơm thường xuyên giảm giá nước, dì ghẻ sinh kinh doanh sai Cám đi. Cám ơn sau cây bụi, nghe tôi gọi là bống bổi nhẩm theo thuộc rồi kể về mẹ nghe. Nghe đúng câu hát, nổi lên thì bị dì ghẻ sẵn, bắt làm thịt.
Đến chiều, tôi dắt trâu về. Tôi kể chuyện tình cho Bụt nghe, Bụt bảo: "Con bống của con bị người ta ăn thịt mất rồi. Mẹ con Cám cũng mua sắm quần áo ba bệt, háo hức đi trẩy hội.
Thấy tôi cũng muốn đi, dì ghẻ hậm hực lâu dài.
@@hoàng
Bụt hiện lên hỏi sự tình, tôi kể từ đầu câu chuyện cho bụt nghe thương tình, bụt bảo tôi còn sống sót lại trong giỏ thả xuống mà nuôi. Rồi từ hôm nay trở đi, cứ sau bữa ăn, Tôi đều để cơm cháy, đưa ra cho bống.
Không riêng gì Cám mà cả bà dì ghẻ cũng tâm ý ngăn cản và cản trở tôi hết lần này đến lần khác. Không muốn cho tôi đi, dì lấy một trận đấu lẫn với một đấu trường, bảo tôi, hãy thử xong cho dì chỗ này rồi đi đâu, đừng bỏ dở; Tôi bước lên trước mắt con và học thuật của mẹ con Cám.
Khi trở thành hoàng hậu, sống trong cung gấm lụa là nhưng lòng tôi không quên nỗi nhớ quê hương. Mụ dì ghẻ vội vàng quần áo của tôi để con mặc định rồi đưa vào cung nói dối rằng Tôi không thể bị rơi xuống ao chết, nay đưa em vào để thế chị. Thấy cám ơn áo cho vua ở, biết nó tính chuyện, tôi dừng lại trên cành cây, cửa hàng bảo quản nó phải phơi áo chồng cẩn thận rồi bay thẳng vào cùng đậu ở cửa sổ, bằng tiếng huấn luyện, cố gắng làm cho nhà vua biết tôi là Tấm nhưng nhà vua không thể nhân ra. Từ đó, không ngày nào là vua không ra mát và bên tôi.
Điều đó khiến cho Cám ghen tức, nó trở lại kể về mẹ và lập tức để người ta ôm chặt cây xoan đào. Bà già gọi Tôi ra, Tôi vừa xuất hiện, vua nhận ngay vợ mình ngày trước, có phần trẻ đẹp hơn xưa. Vua mừng quá, bảo bà hàng nước kể lại sự tình, rồi truyền tin cho quân hầu đưa tôi về cung.
Cám ơn tôi đã trở thành vua yêu thương như xưa, nó không khỏi sợ hãi, suốt ngày u sầu. Biết nó muốn trở nên xinh đẹp như tôi để mê dụ nhà vua, một lần nữa loại bỏ tôi. Mụ dì ghẻ cũng lăn lộn chết…\@tonducanhkiett
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 10 - Năm thứ nhất ở cấp trung học phổ thông, năm đầu tiên nên có nhiều bạn bè mới đến từ những nơi xa hơn vì ngôi trường mới lại mỗi lúc lại xa nhà mình hơn. Được biết bên ngoài kia là một thế giới mới to và nhiều điều thú vị, một trang mới đang chò đợi chúng ta.
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK