Khi trời dần ửng sáng tôi thức dậy , tôi tàn nhẫn , lại lệnh cho kéo mành lên . Nhìn qua khe cửa số . Tôi thấy chiếc là thường xuân vẫn còn ở đó . Nó vẫn còn đứng vững trong khi những chiếc lá khác đã lụi tàn
Tôi ngắm nhìn chiếc lá hồi lâu . Mãi lúc sau tôi mới gọi chị Xui . Chị đang quấy mấy món cháo gà trên lò hơi đốt . Chị đang nấu cho tôi bát cháo gà thơm ngon để tôi tẩm bổ . Tôi nói : " Em thật là một con bé hư chị Xui thân yêu ơi " . Chiếc lá vẫn còn đó vì một lý do nào đó . Nó vẫn ở đấy để cho tôi thấy được tôi tệ đến chừng nào . Trong cuộc sống không ai muốn chết đi cả . Nếu họ chết đi chắc hẳn người thân của họ sẽ buồn lắm . Muốn chết là một cái tội . Tôi nói với chị Xui : " Chị có thể nấu cho em một bát cháo , lấy cho em một cốc sữa pha thêm chút rượu vang đỏ được không ? " Chị Xui đật đầu đồng ý . " Khoan chị có thể đưa cho em chiếc gương tay , rồi xếp mấy chiếc gối quanh em để em xem chị nấu nướng được không " tôi nói
a, Tôi bần thần cả người. Một chiếc lá bé nhỏ từng ấy nhưng sức sống bên trong thực sự mãnh liệt. Trận bão đêm qua cũng không thể đánh bại được nó. Vậy mà tôi, một con người còn trẻ, còn sức nhưng lại phó mặc cuộc đời mình, chỉ nghĩ đến cái chết. Tôi bật khóc, tự hỏi bản thân mình đã làm gì trong suốt thời gian qua. Nhìn sang Xiu, chị cũng bàng hoàng như tôi, nhìn chằm chằm vào chiếc lá cuối cùng.
Tôi khẽ lay tay chị, đòi uống một chút rượu nhẹ cho ấm người. Đã từ rất lâu rồi, cơn thèm ăn của tôi mới quay trở lại. Tôi bắt đầu chịu nạp dưỡng chất vào cơ thể, tìm ra những thú vui cho mình và giữ tinh thần phấn chấn, lạc quan. Bác sĩ đến thăm và nói rằng bệnh tình của tôi đang tiến triển rất tốt. Tôi mỉm cười, khe khẽ hát và tay đang mày mò cuộn len vứt chỏng chơ trong phòng bấy lâu.
Xiu bước vào phòng sau khi nói chuyện với bác sĩ, gương mặt chị tỏ rõ vẻ xúc động. Chị bước tới giường, ôm lấy tôi:
- Con mèo con của chị…! Cụ Bơ - men đã mất rồi. Do căn bệnh viêm phổi. Người ta đã tìm thấy cụ sau cái đêm mưa gió khủng khiếp ấy đấy. Cụ mới chỉ nhiễm bệnh có hai ngày thôi. Em biết sao không? Cả người cụ ướt nhẹp, đôi giày và quần áo sũng nước, lạnh như nước đá. Họ không thể hiểu nổi cụ đã đi đâu trong một đêm kinh hoàng như thế. Rồi họ tìm thấy cái đèn bão và một cái thang. Dưới sàn nhà cụ còn vương vãi những bút vẽ, bảng màu. Và em nhìn xem, chiếc lá ngoài kia không bao giờ rung động. Bởi đó chính là cụ Bơ - men đã vẽ nó, vào cái đêm tất cả những chiếc lá đều lìa cành. Đó chính là kiệt tác của cuộc đời cụ đấy!
Tôi nghe chị nói, bật khóc nức nở. Cụ Bơ - men già cả đáng kính đã hi sinh thân mình cho một con bé mà lúc nào cụ cũng mắng là ngốc nghếch như tôi. Tấm lòng của cụ đã đổi lấy mạng sống cho tôi. Tôi không biết phải làm sao để đền đáp hết ân huệ này. Cụ ơi, cháu sẽ sống thật tốt, sống thay phần của cụ và trở thành một họa sĩ có tên tuổi. Để rồi khi đó, mọi bức tranh cháu vẽ sẽ đều kí tên cụ, cho mọi người biết đến cụ, một tấm lòng cao cả, một họa sĩ chân chính
b, Ngôi kể thứ nhất
Kể theo thứ tự như văn bản Chiếc Lá Cuối Cùng
HỌC TỐT !!!
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK