Câu chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi , nhưng khi lại tôi nhớ lại tôi lại càng thấy buồn hơn vì đã giận dỗi bố mẹ mình một cách vô cớ.Câu chuyện xảy ra khi tôi còn học lớp 5
Hôm đó là buổi tối thứ năm.Tôi là một đúa con trai rất nghịch ngợm lúc nào cũng ham chơi điện tử. vifquas ham chơi điện tủ nên tôi đx nói dối mẹ
– Mẹ ơi, con có bài tập khó quá không làm được. Con mang sang nhà Tuấn nhờ bạn giải giúp nhé?
Mẹ đồng ý và dặn tôi về sớm vì bố sắp đi làm về. Tôi chỉ vâng dạ cho có rồi nhảy lên xe đạp đi luôn. Nhưng tôi không sang nhà Tuấn mà đến quán điện tử gần trường. Ngồi vào bàn, tôi cảm thấy phấn chấn lạ lùng, mải chơi đến quên cả thời gian. Bỗng có một bàn tay đập vào vai tôi:
– Muộn quá rồi, về cho bác còn đóng cửa!
Bác chủ nhà nhắc nhở rồi chỉ tay lên đồng hồ. Mười một giờ ba mươi phút. Tôi nhanh chóng trả tiền cho bác chủ quán rồi dắt xe ra về. Vừa đạp xe, tôi vừa nghĩ sẽ giải thích cho bố mẹ như thế nào. Chắc chắn bố mẹ sẽ rất tức giận. Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc đang tới gần, một giọng nói nghiêm nghị vang lên:
– Đức, con đã đi đâu mà giờ mới về nhà?
Hai đầu gối bủn rủn, tôi đứng như trời trồng, miệng lắp bắp:
– Bố… bố… đi tìm con ạ?
– Đúng vậy! Mẹ nói là con đến nhà Tuấn nhờ bạn giảng bài, nhưng bố sang nhà bạn thì không thấy con ở đó nên đã đi tìm.
– Con… con…
– Thôi, muộn rồi, mau về nhà đi con!
Tôi đi bên cạnh bố mà lòng cảm thấy thật có lỗi. Khi bước vào nhà, tôi thấy mẹ vẫn đang ngồi chờ ở phòng khách. Tôi chỉ biết im lặng chờ đợi những câu mắng của bố. Nhưng không, tôi chỉ nghe thấy mẹ hỏi:
– Đức, con đi đâu mà giờ này mới về? Đã ăn cơm chưa?
Khi nghe mẹ nói vậy, tôi òa khóc. Tôi liền xin lỗi bố mẹ, rồi thành thật kể lại mọi chuyện. Bố liền nói với tôi:
– Tuổi trẻ thường hiếu thắng, thích hơn thua với bạn bè. Đó không phải là điều gì sai trái. Nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là điều không đúng. Việc chơi game, bố mẹ không phản đối nhưng nếu con chơi quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, hay việc học tập. Bố mong con ý thức được điều đó.
Tôi nhìn bố, ánh mắt nghiêm nghị của bố nhìn tôi. Tôi đã nhận ra sai làm của mình. Tôi liền hứa với bố mẹ sẽ không tái phạm cũng như cố gắng học hành chăm chỉ hơn. Cũng nhờ có trải nghiệm này, mà tôi nhận ra tình yêu thương lớn lao mà bố mẹ dành cho mình.
Ai trong đời cũng có những việc làm sai, những lần nghịch dại và những thứ khiến bản thân phải hối hận. Em cũng như thế, em cũng đã từng đánh mất đi người bạn mà rất đỗi quan tâm em. Người bạn đã cùng em chia sẻ niềm vui, nỗi buồn để giờ có hối hận có lẽ cũng đã muộn.
Em và bạn chơi với nhau thân thiết tính đến nay cũng đã 10 năm rồi. Thế mà thoắt cái, em lại phá vỡ đi một tình bạn tưởng như bền chặt ấy. Bạn của em là một người sống hết mình vì bạn bè, bạn ấy luôn quan tâm em, hỏi han em từng chút một. Ấy vậy mà càng lớn, em lại càng bận tâm vào thành tích, bận tâm vào việc học mà chẳng thèm để ý đến bạn ấy. Nếu nói chỉ đổ lỗi cho việc học tập thì cũng chẳng là gì. cái mấu chốt là bạn ấy luôn tỏ ra dễ thương đến khó chịu, sự quan tâm vượt quá mức của em nên em cũng dần xa lánh và luôn đi chơi với những cô bạn khác trong lớp. Ấy vậy mà bạn ấy lại không dỗi em, luôn hỏi han và chia sẻ cùng em dù là những chuyện nhỏ nhất. Giờ nhìn lại mới thấy bản thân em thật có lỗi khi có việc cần chia sẻ mới tìm đến bạn ấy. Tình bạn bền chặt 10 năm nay đối với em như không còn tí nào nhưng bạn ấy lại rất muốn níu nó lại. Em thì lại không còn quan tâm đến tình bạn ấy nữa, em cũng hay cáu gắt, chửi bớt bạn ấy.
Có một hôm, đang ngồi trên giường rảnh rỗi, em lấy điện thoại ra lướt mạng xẽ hội, nhắn tinh với những đứa bạn ngầu và sành điệu của mình. Thì bỗng tiếng chuông reo liên hồi. Em nhìn lại thì thấy bạn ấy đã nhắn với em rất nhiều. Những tin nhắn cứ dồn đến làm em khó chịu bởi vì em khá là dần không thích bạn ấy nữa. Sau khi nhận được hết những tin nhắn hỏi han từ bạn ấy, em mới nhắn lại 1 câu:"ĐỪNG NHẮN VỚI TAO NỮA ĐƯỢC KHÔNG?" cái tin nhắn cáu bẳn ấy của em đã làm bạn ấy im bặt khoảng 5 phút, sau đấy bạn hỏi:"tại sao thế?" Em cũng chỉ im lặng và chờ đến sáng hôm sau.
Hôm sau, khi lên lớp, bạn ấy chạy ùa đến hói em:" Tại sao mày không muốn nhận tin nhắn của tao nữa? Hay là mày muốn cắt đứt đi tình bạn 10 năm bền chặt này cơ chứ?" Bạn ấy vừa nói vừa rưng rưng. Em vẫn trả lời không một chút bận tâm:" Ừ! Thế đấy, tao không muốn chơi với mày nữa!" Bạn ấy bất ngờ đến mức khóc òa lên, rồi nghẹn ngào hỏi em;" Chuyện gì, điều gì khiến mày không còn muốn chơi với tao?" Em thở dài đáp;" là vì mày phiền, giờ ra chơi có lúc ngẫu hứng tao rủ mày đi chơi cùng những đứa khác mày không chịu, rồi mày cứ hay hỏi han, quan tâm tao. Tao cũng chẳng cần, cái tao cần là phong cách, sự hãnh diện khi đi với mấy đứa bạn kia!" bạn ấy im bặt, ngồi thụp xuống ghế và nói;" mày không muốn chơi với tao nữa, tao cũng chịu. Nhưng mày muốn chơi lâu dài với những đứa bạn kia thì không chỉ đơn thuần là đi chơi. Một người bạn thật sự sẽ biết quan tâm bạn của mình chứ không phải dựa vào phong cách hay đi chơi cùng nhau." Nói rồi, bạn ấy bỏ đi. ban đầu, em cũng chẳng bận tâm. Nhưng sau đó, quả thật em bị những người bạn kia dần xa lánh, dần hắt hủi ra. Lúc đó, em mới biết, mới rút kinh nghiệm nhưng giờ chiếc ly đã vỡ rồi, bạn ấy cũng chẳng muốn làm bạn với e nữa!
Chính vì những sự ham muốn riêng của bản thân mà em đã đánh mất người bạn của mình. Em đã đánh mất tình bạn bền chặt 10 năm thân thiết!
@Fujiyama
Mong bạn thích!
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK