Trang chủ Ngữ văn Lớp 7 Viết bài văn cảm xúc về vật nuôi(mèo đã chết)...

Viết bài văn cảm xúc về vật nuôi(mèo đã chết) nghiêm cấm chép mạng nhớ viết đừng dài quá viết xong trong hôm nay sẽ cho CTLHN - câu hỏi 2940357

Câu hỏi :

Viết bài văn cảm xúc về vật nuôi(mèo đã chết) nghiêm cấm chép mạng nhớ viết đừng dài quá viết xong trong hôm nay sẽ cho CTLHN

Lời giải 1 :

Hạnh phúc không nằm ở những điều cao sang vượt xa tầm với con người mà hạnh phúc đến từ những điều bình dị. Mỗi ngày trôi qua đối với tôi là một ngày hạnh phúc, bởi khi đó tôi có thêm một ngày để yêu thương, để sống trọn vẹn kiếp người bé mọn. Có thể với bạn, hạnh phúc là một bữa cơm gia đình quây quần ấm cúng, là được đi công viên, sở thú mỗi cuối tuần,…Nhưng đối với tôi, hạnh phúc đơn giản chỉ là sau mỗi giờ học tập mệt mỏi căng thẳng ở trường, trở về nhà, ôm con mèo cưng của tôi vào lòng rồi ngủ một giấc thật say. Có bé mèo, cuộc sống của tôi mới thực sự thú vị và nhiều màu sắc.

Chú mèo ấy là món quà của một người bà con xa tặng tôi vào mùa hè năm trước. Đó là một con mèo mướp với bộ lông mềm như nhung, mịn như tơ màu vàng cam trông thật yểu điệu. Tôi gọi nó là Mướp như cách gọi của dân gian và gắn thêm một từ thể hiện nét cá tính tiêu biểu của nó, đó là Mướp Lười. Lúc mới đem về nuôi, Mướp chỉ là một chú mèo còi cọc, ốm yếu, hai bên mạn sườn in hằn lên da trông chẳng còn tí sức sống. Được tặng món quà dễ thương này tôi đã không mấy vui vẻ khi đón nhận, lúc ấy, tôi là một đứa trẻ trầm cảm nhẹ và luôn tỏ ra sợ hãi trước mọi thứ xung quanh.

Thời gian cứ thế trôi qua, lâu dần, lâu dần… Được mẹ tôi chăm sóc tử tế, Mướp lớn nhanh như thổi và trở nên béo ục. Nếu những con mèo khác thích đi săn chuột thì Mướp của tôi thích nằm ườn ra sân tắm nắng. Nếu những con mèo khác hay lục lạo đồ ăn thì Mướp của tôi hiền đến lạ, mẹ tôi cho ăn gì sẽ ăn đó, tuyệt nhiên không bén mảng đến gần đồ ăn thức uống trong nhà. Có lẽ vì vậy mà cả gia đình tôi ai cũng thương con Mướp Lười. Lúc này, tôi bắt đầu để ý đến nó nhiều hơn và cùng nhau làm quen, trò chuyện. Tôi tâm sự với Mướp tất cả những chuyện xảy ra trong cuộc sống của tôi, nào là bị điểm kém môn Văn, bị các bạn trong lớp trêu chọc là thằng đần,…Tôi thường ôm con Mướp thiếp đi sau khi trò chuyện chán chê những chuyện mà tôi chưa bao giờ kể với cha mẹ hay bất cứ một người nào khác…Mướp dường như thấu hiểu những lời tôi nói, cảm nhận được những rắc rối tôi đang gặp phải trong cuộc sống và đồng cảm với tôi nên thường cuộn tròn nằm im trong vòng tay tôi dụi dụi đầu như muốn nói: “Mình hiểu cả! Không sao đâu! Bạn còn có mình đây!”. Sau khoảng thời gian chung sống, Mướp trở nên quen thuộc với tôi và trở thành một người bạn không thể thiếu chia sẻ cùng tôi mọi buồn vui trong cuộc sống.

Giờ đây, căn bệnh trầm cảm của tôi đã không còn, tôi đã trở nên hoạt bát hơn và hòa nhập được với mọi người. Công lớn nhất chắc phải dành phần cho Mướp. Những ngày rỗi rãnh không phải đến trường, tôi thường trốn trong phòng riêng đọc sách, Mướp lúc nào cũng nằm bên chân tôi, chờ đợi…Đến khi cảm thấy không thể đợi được nữa, Mướp Lười uể oải đứng lên “Meo. Meo…” mấy tiếng như thể bảo rằng: “Bạn ơi! Ra ngoài thôi! Vận động một tí đi nào!”. Khi ấy, bất giác tôi sẽ đứng lên và theo chân bạn Mướp ra khỏi phòng…Mướp đi loanh quanh trong vườn vờn hoa, bắt bướm, nó tỏ ra khá thích thú khi nhìn thấy một chú bướm cứ vờn quanh cái đuôi dài ngoằng lúc nào cũng uốn éo của nó. Những lúc như thế, bất giác tôi mỉm cười…Tôi cảm thấy rằng cuộc sống quanh mình mới đẹp làm sao! Tại sao mình không thử mở lòng ra và sống một cuộc đời khác? Vậy là tôi bắt đầu quan tâm xung quanh nhiều hơn, tôi trò chuyện nhiều hơn với mẹ, đến lớp tôi thường giúp bạn tưới cây, lau bảng…Dần dần, tôi cũng trút bỏ được cái vỏ bọc ngăn cách tôi với thế giới bên ngoài bấy lâu. Cảm ơn bạn Mướp Lười nhiều lắm!

Cuộc sống của bạn sẽ trở nên tẻ nhạt biết bao nếu không có những “người bạn” đặc biệt như thế! Giờ đây tôi đã hiểu vì sao các gia đình có trẻ em thì được khuyến khích nên có một con vật nuôi trong nhà. Con vật nuôi ấy sẽ giúp cho các bạn nhỏ phát triển toàn diện, đặc biệt là về khía cạnh tâm lý, tình cảm. Tôi yêu Mướp của tôi nhiều lắm! Tôi sẽ cố gắng sống thật tốt và chăm sóc Mướp thật cẩn thận để chú mèo đặc biệt ấy sẽ mãi bên cạnh tôi, tình bạn của chúng tôi sẽ kéo dài đến vô tận. Còn “người bạn” của bạn thế nào? Hãy chia sẻ với tôi nhé!

Thảo luận

Lời giải 2 :

Người và động vật thuộc về hai thế giới khác nhau nhưng tôi tin giữa hai thế giới ấy luôn có một mối giao cảm đặc biệt. Chẳng thế mà có những câu chuyện về chú chó tuyệt đối trung thành với chủ, thậm chí vì chủ mà hi sinh cả tính mạng của mình, những chú mèo biết làm nũng, luôn muốn gần gũi với con người. Tôi cũng rất yêu động vật, tôi đã từng dành tình cảm thật nhiều cho một chú chó. Đến giờ đây khi chú không còn bên cạnh tôi nữa nhưng tình cảm tôi dành cho nó vẫn luôn vẹn nguyên.

Chú chó của tôi tên là Xuka, cái tên giống một nhân vật hoạt hình mà tôi yêu thích từ nhỏ. Xuka là món quà đặc biệt mà ông nội tặng cho tôi trong dịp sinh nhật. Khoảnh khắc ông trao tay tôi chú chó hạnh phúc vô cùng. Tôi như nhận được của quý nên nâng niu trân trọng nó vô cùng. Xuka khi đó là một chú chó nhỏ với bộ lông màu đen mượt. Hai tai to như hai chén nước lúc nào cũng vểnh lên để nghe ngóng mọi thứ xung quanh. Đôi mắt nó tròn đen như hai hạt nhãn trông rất sáng. Từ khi có Xuka tôi có thêm một người bạn mới, hằng ngày đến bữa ăn tôi lại dành ra một phần thức ăn phần cho nó. Những ngày đầu ở với tôi, Xuka tỏ ra lạ lẫm, ngượng ngùng, nó cứ nằm mãi trong gầm giường mà không chịu ra ngoài. Tôi để ý mỗi khi mang cơm đến, nó phải chờ tôi đi khuất mới dám ra để ăn. Cứ rảnh rỗi, tôi lại đến bên Xuka, vuốt ve bộ lông mượt mà của nó, thủ thỉ nói chuyện với nó như một người chị đang cưng nựng đứa em của mình. Ngày tháng trôi qua như thế, tôi và Xuka càng ngày càng quấn quýt bên nhau. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân của tôi, Xuka đã chạy ra cổng cuống cuồng mừng rỡ, hai chân trước nó nhảy cao lên, cái đuôi ngoáy tít tỏ rõ niềm vui. Tôi hay tắm rửa cho Xuka, là một chú chó ưa sạch sẽ vì thế mỗi lần được vệ sinh, nó thích thú vô cùng. Nhìn chú chó nhỏ của mình nằm cuộn tròn trong thau nước ngập trắng bọt xà bông mới ngộ nghĩnh, đáng yêu làm sao.

Xuka của tôi là một chú chó rất khôn ngoan và biết điều. Tôi nhớ có một lần, Xuka chót ăn vụng bát thịt mà tôi hớ hênh không đạy lại. Tôi tức giận buông lời mắng mỏ, mặt nó tiu nghỉu, mắt nhìn cụp xuống tỏ vẻ sợ hãi, hối hận. Từ đó về sau, thức ăn dù có để trước mặt nhưng tôi chưa gọi và đưa cho nó đều tuyệt nhiên không đụng vào. Xuka còn rất nhanh nhạy, đêm đêm chú không quản mệt mỏi thức trắng để trông nhà, có người lạ đến chú kêu lên inh tai cho đến khi chủ nhà cất tiếng mới chịu dừng lại. Dù đang ở bất cứ đâu chỉ cần nghe tiếng tôi gọi, Xuka lập tức quay về, vểnh tai lên như sẵn sàng đón chờ đợi mệnh lệnh. Xuka của tôi hiền lắm, chưa bao giờ tôi thấy nó gây lộn với bạn bè xung quanh. Dù thân hình chú nhỏ bé nhưng chú chơi đùa rất hòa đồng với các bạn của mình trong xóm. Lắm khi tôi thấy Xuka dẫn một đám bạn về nhà chơi, tôi thấy chúng có những trò đùa thật lạ lùng mà có lẽ chỉ có thế giới của chúng mới hiểu được. Tôi thầm nghĩ, thế giới của những con vật như Xuka có lẽ cũng giống như loài người, chúng cũng có bạn bè, cũng có những cuộc vui, những trò đùa con trẻ hồn nhiên. Như một thói quen, sự có mặt của Xuka trong cuộc sống của tôi trở thành một phần quan trọng, nếu một ngày không được nhìn thấy Xuka tôi lại cảm thấy nhớ nhung và trống vắng vô cùng.

Thế nhưng điều mà tôi không bao giờ muốn và cũng chưa bao giờ nghĩ tới đã đến – đó là ngày tôi mất đi Xuka. Còn nhớ có lần, Xuka bị ốm nặng, tôi đã buồn và lo lắng vô cùng. Nhìn chú chó cưng của mình ủ rũ trong góc nhà, thấy tôi về vẫn cố gắng gượng dậy vẫy đuôi nhưng có sức để chạy đến bên chủ mà tôi thấy thương nó làm sao. Tôi đem thức ăn hằng ngày mà Xuka yêu thích đến nó chỉ ngửi ngửi mà không ăn miếng nào. Mẹ tôi mời bác sĩ đến khám cho Xuka, nhìn từng mũi tiêm xuyên vào cơ thể gầy gò của nó mà tôi xót xa vô cùng. Xuka ngày càng yếu đi mà tôi thì không biết làm cách nào để nó khỏe lại. Cảm giác bất lực dằn vặt trong suy nghĩ của tôi. Tôi chỉ ước sẽ xuất hiện một phép màu cho Xuka trở lại như xưa. Thế nhưng, bà tiên đã không tới, kì tích cũng không đến với chú chó nhỏ. Sáng hôm ấy, buổi sáng đầy sương mù lại lất phất những hạt mưa, tôi tỉnh dậy đã thấy Xuka nằm bất động ngoài sân. Tôi òa khóc, tiếng khóc xót xa đến xé lòng cho một người bạn, người em, thậm chí là một người thân củ mình. Sự ra đi của Xuka kiến tôi đau đớn một thời gian dài, không thể ngờ tháng ngày mà chúng tôi bên nhau lại ngắn ngủi đến thế. Tôi sẽ trân trọng và nhớ mãi những giây phút, những kỉ niệm đã có cùng Xuka.

Từ ngày Xuka ra đi, tôi không nuôi thêm bất cứ một chú chó nào khác. Tôi muốn dành trọn tình cảm của mình cho người bạn tri kỉ ấy. Giờ đây, mỗi khi nhớ về nó, lòng tôi vẫn ghi lại vẹn nguyên hình ảnh của một chú chó nhỏ đen mượt rất khôn ngoan và tình cảm. Tôi sẽ không bao giờ quên Xuka, tình yêu mà tôi dành cho chú sẽ mãi đong đầy cùng năm tháng.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 7

Lớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK