Lúc còn ngồi trên ghế nhà trường chúng ta thường mơ mộng sẽ khám phá thế giới này như thế nào, chúng ta sẽ trưởng thành ra sao, sẽ làm được điều gì có ý nghĩa cho cuộc đời mình? Và những ước mơ đó là động lực để chúng ta cố học thật nhiều, để thực hiện được những khao khát của tuổi trẻ, để được đi thật xa chinh phục thế giới.
Tôi, 27 tuổi và đang độc thân. Sự nghiệp đúng chuyên ngành, đúng đam mê và đang trên đà đi lên khiến cho tôi luôn phải cố gắng với hết thử thách này đến thử thách khác. Công việc bận rộn, đòi hỏi tôi phải thường xuyên phải di chuyển liên tục. Từ bé tôi đã ước được làm một công việc có thể đi nhiều nơi nên bây giờ, dù đi nhiều nhưng được làm việc tôi yêu thích và thỏa mãn sự khám phá nhiều miền đất mới khiến tôi không thấy mệt mỏi.
Nhưng sống xa quê, bận rộn công việc đồng nghĩa với tần suất tôi trở về nhà cũng thưa dần. Ngày lễ bận chuẩn bị cho sự kiện nọ, sinh nhật mẹ lại vướng chuyến công tác xa… Những đầu việc không tên đó cứ cuốn tôi đi khỏi nơi tôi thuộc về.
Đã có rất nhiều lần nhìn lại, tôi tự hỏi bản thân: “Rốt cuộc mình đang cố gắng để làm gì?”. Công việc tiến xa, đi xa cũng nhiều, tôi gần như đã đạt được những mục tiêu mà bản thân đã đặt ra, nhưng cuối cùng, hình như tôi lại đang xa cách với chính gia đình của mình.
Có những tuần bận rộn, tôi chẳng có lấy một cuộc gọi về cho ba mẹ. Một năm, số lần tôi về thăm nhà cũng chỉ đếm được trên một bàn tay. Tôi cứ ngày càng xa gia đình như thế. Xa về khoảng cách, xa cả những yêu thương.
Thời gian và mọi thứ ở thành phố này cứ cuốn tôi đi xa mãi, đến khi ngoảnh lại, chợt nhận thấy bên cạnh mình chẳng còn mấy ai. Cho đến một ngày nghe được tâm sự của một cô bé lớp 12: “Em muốn đi du học vì không muốn sống gần gia đình, em không muốn suốt ngày phải nghe tiếng cằn nhằn của ba”. Câu chuyện của cô gái nhỏ làm tôi nhớ đến những khát khao chinh phục thế giới của tôi vài năm trước, nhưng điều làm tôi chú ý là thứ “cằn nhằn” mà em đang ghét lại là điều mà tôi bây giờ đang “thèm” được nghe.
Bất giác tôi lại tự hỏi mình, đã bao lâu rồi tôi không trở về nhà, đã bao lâu rồi tôi chẳng được nghe tiếng bố mắng, bao lâu rồi tôi không ăn một bữa cơm nhà. “Về nhà”, hai chữ mà có lẽ không chỉ tôi mà những người sống xa quê, những người bận rộn với guồng quay công việc đều cảm thấy quý trọng. Ai đó nói với tôi rằng: “Thế giới sẽ nhìn bạn là ai rồi sau đó sẽ chọn cách đối xử với bạn, nhưng nhà sẽ luôn yêu thương bạn vì bạn là chính bạn”. Đúng vậy, giờ tôi có thành công thế nào hay tôi có vấp ngã ra làm sao thì chỉ có bố tôi mới lo việc tôi có ăn đủ bữa không, mẹ tôi thì lo liệu tôi có được ngủ đủ giấc? Những yêu thương quen thuộc, sao bỗng nhiên lại trở thành những điều “xa xỉ”.
Bây giờ tôi gần như có trong tay mọi thứ lúc nhỏ tôi ao ước thì điều duy nhất tôi muốn lại là được trở về nhà. Tôi không còn cái suy nghĩ muốn trở thành người lớn, không muốn đi thật nhiều nơi nữa. Có lẽ ở độ tuổi 27, khi chúng ta buộc phải trưởng thành hơn nữa để chinh chiến với những thử thách lớn hơn sắp tới thì điều chúng ta nuối tiếc chính là thời gian bình yên ở bên cạnh gia đình.
Cuộc đời này là vậy, chúng ta thường tiếc nuối với những gì chúng ta bỏ lỡ quá nhiều. Này các bạn trẻ, chinh phục đam mê, chinh phục thế giới là nhiệt huyết đáng trân trọng nhưng đừng quên chinh phục nơi luôn dành tình yêu cho bạn.Tết này, hãy thử chinh phục bố bằng bữa ăn ngon, chinh phục mẹ bằng dụng cụ nấu bếp an toàn. Chỉ đơn giản vậy thôi là bạn đã có những ngày tết bình dị mà ý nghĩa, nạp lại năng lượng để sẵn sàng cho những hành trình sắp tới.
Và cũng đừng quên lưu lại những khoảnh khắc cả nhà quây quần bên mâm cơm ấm cúng, để mỗi khi nhớ nhà, nhìn vào những giây phút hạnh phúc bình dị ấy, chúng ta lại biết trân quý hơn hai tiếng “gia đình”.
Đã có một thời gian xã hội chúng ta quan niệm một cách đơn giản rằng quê hương chỉ gắn với tình cảm công dân. Thế nhưng có thật như thế không khi quê hương còn là sự gắn bó thân thương, máu thịt; là hình ảnh đọng mãi trong tim mỗi con người khi xa quê. Bấy giờ, chúng ta mới thật sự nhận ra quê hương còn đóng một vai trò hết sức quan trọng đối với cuộc đời mỗi con người.Quê hương là cái nôi đầu tiên cho ta trưởng thành.Quê hương dõi theo từng bước ta đi trong cuộc đời. Quê hương còn bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt hàng ngày, những tình cảm đôi lứa, sự gắn bó gia đình, làng quê, đó là tình cảm trong sáng nhất, cao cả và góp phần thanh lọc tâm hồn con người. Ngược lại với những điều đó, có những kẻ hô hào khẩu hiệu, nhưng thực tế lại sống giả tạo. Không thể yêu quê hương mà không xuất phát từ tình cảm, gắn bó với nơi chôn nhau cắt rốn, gia đình, làng xóm, yêu những con người gần gũi quanh ta với những kẻ không nhớ về quê hương, cuội nguồn thì đó là những kẻ vô tâm, vô cảm, không một chút quan tâm về sự thay đổi của chính nơi mình sinh ra. Bản thân học sinh chúng ta phải biết yêu mến con người và mảnh đất mà ta đang sống, tiếp xúc hàng ngày, biến tình cảm ấy thành mục đích, hoài bảo để sau này cống hiến cho đất nước.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK