Kỉ niệm với người thân đã đi xa...
Đó là vào một buổi trưa hạ, khi tiếng ve còn kêu râm ran...
Cuộc điện thoại của mẹ cùng lời nói nghẹn ngào khiến tim tôi như ngừng đập: ''Bà ngoại yếu lắm rồi con ơi, mau bắt taxi sang ngoại đi...''
Trước mắt tối sầm, tôi chỉ biết gọi xe, dắt 2 đứa em nhỏ đi. Cố gắng để không rơi một giọt nước mắt nào. Khi tôi đến, ngoại nằm trên giường, mắt nhắm nghiền. Qua điện thoại, mẹ chỉ nói là bà yếu lắm.. chỉ yếu thôi, ngoại vẫn còn mà! Nhưng sao mọi người lại khóc quá trời vậy?
''Mẹ, bà chỉ ngủ thôi đúng không? Bác sĩ tiêm thuốc cho bà rồi phải không?'' Tôi vẫn tin rằng ngoại sẽ khoẻ lại. Ngoại chỉ ngủ thôi, lát ngoại sẽ dậy để uống thuốc, tôi sẽ bóc mấy quả cam cho ngoại ăn, tôi sẽ bóp chân cho ngoại.
Ông ngoại tôi thất thần đứng ở cửa. Vậy là không phải bà yếu sao? Cụ ngoại tuổi đã cao, cả nhà không muốn cụ lo lắng nên đã nói dối, phải cho đến khi cụ đặt tay lên bụng bà: ''Sao nó không thở thế này?''. Tôi oà khóc. Bà ngoại tôi đã đi mãi. Bởi căn bệnh ung thư phổi quái ác đã hành hạ bà bao lâu nay.
Ba mẹ tôi học Đại học Nam Kinh tại Trung quốc. Nên khi còn bé, tôi đã ở nhà với ngoại. Ngoại chăm bẵm tôi bao năm, đến khi lớn, tôi vẫn luôn được ngoại vỗ về như đứa con nít. Được cưng chiều nhất trong các chị em.
Mỗi lầm cảm thấy áp lực, chỉ cần ăn bữa cơm bà ngoại nấu, yên giấc trong vòng tay ấm áp của bà, hay đơn giản chỉ là ngồi trên vỉa hè ngắm bà làm vườn, thấy bình yên đến lạ!
Có một câu chuyện mà tôi đã đọc về một đôi chim thiên nga. Trong cuộc đời, loài chim này chỉ tìm một bạn đời duy nhất và mãi mãi. Khi một con thiên nga chết, con còn lại cũng sẽ chết theo, tại chính nơi con thiên nga kia ra đi. Đó là một câu chuyện đẹp về tình yêu. Không lâu sau khi bà ngoại mất bởi căn bệnh ung thư, ông ngoại đi khám bệnh và bác sĩ cũng chuẩn đoán ông bị ung thư phổi giống bà..
Tôi đã và luôn cố gắng, gần gũi, nói chuyện, giúp đỡ ông ngoại để ông không cảm thấy cô đơn và buồn tủi sau khi bà mất. Vì khi bà ốm, tôi đã chẳng thể dành thời gian nhiều cho bà.
Vậy nên hãy thường xuyên nói lời yêu thương, gần gũi với gia đình ngay lúc này, đừng nghĩ đến việc '' để mai'' vì sẽ chẳng ai biết trước được, có còn ngày mai với người thân được không!!
Một kỉ niệm với ng thân-.-
Dân gian có câu:
''Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con...''
Công ơn cha mẹ núi trời không đong, đại dương không đếm hết được. Ơn đức sinh thành, cho ta một cuộc sống ấm no, đủ đầy. Ấy vậy mà tôi lại từng mắc một lỗi lầm lớn.
Bố mẹ tôi là giáo viên, vậy nên tính cách nghiêm khắc cũng là chuyện dễ hiểu. Bố tôi nghiêm hơn nhiều so với những gì bạn có thể tưởng tượng. Từ cách ăn, cầm bát đũa trong bữa cơm; hay dáng đứng, dáng ngồi, dáng ngủ; tất cả đều được bố tôi rèn giũa cẩn thận, mỗi lần tôi theo thói quen, làm sai, bố tôi liền mắng, thậm chí đánh tôi một trận ra trò.
Một lần, tôi ngủ dậy muộn. Hôm ấy vào sáng thứ hai đầu tuần, tôi lại trong đội trống nghi lễ, không thể đến trễ. Tôi liền vội mặc đồng phục rồi vác cặp phi như bay khỏi nhà. Vừa đến cầu thang thì bị bố tôi túm lại: '' Ăn sáng đã, bố đã mất công dậy sớm nấu cho con rồi''
Tôi cuống quýt nhìn đồng hồ ''ôi trời, 5 phút nữa là chào cờ rồi, con phải đi luôn, trưa về con ăn bù là được''. nói rồi chạy ào xuống cầu thang
Bố tôi vội lấy hộp, múc từng muôi cháo nóng, bảo tôi mang đi học mà ăn. Tôi tức giận gạt phắt tay, nắp hộp bung ra, cháo văng tụng toé lên áo bố. Tôi biết là cháo nóng, nhưng bộ mặt của tôi trong liên đội rất quan trọng, tôi liền bỏ đi,
Trưa hôm ấy, tôi về nhà, hoa mắt chóng mặt và tụt huyết áp. Chắc là do không ăn sáng. Trước mắt, căn phòng khách tối sầm lại, rồi tôi cảm thấy đang nằm trên sàn nhà lạnh ngắt. Nhưng tối vẫn biết, bố đã cõng tôi về phòng.
Lúc tôi dậy là đã 4 giờ chiều, bụng đói meo, lần xuống bếp thì thấy bố nấu cháo. Mùi cháo gà thơm nức. Định mở miệng xin ăn, tôi khựng lại. Bố tôi cởi trần, trên lưng băng kín mịt, cả cánh tay trái...
''Lại đói chứ gì? Thôi, mời cô ăn cháo, ăn đi kẻo nguội'' Bố tôi cười
Tôi ngồi xuống, ôm bát cháo ấm trong tay, tôi bật khóc.
Bố tôi an ủi, hai bố con vừa ăn vừa nói chuyện. Bố kể cho tôi rất nhiều chuyện khi tôi còn bé.
Bài học lớn nhất mà hôm nay tôi rút ra được là: '' hãy biết lắng nghe, quan tâm cha mẹ hơn. Tôi có thể nhanh một phút chào cờ, nhưng lại chậm đi rất nhiều để nói chuyện, tâm sự được với bố . Hãy biết trân trọng những gì cha mẹ đã hi sinh cho mình.
.
.
Làm 2 bài, bạn có thể tự chọn tuỳ hoàn cảnh gia đình-.-
Xin hay nhất nếu được
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK