Trang chủ Ngữ văn Lớp 8 Kể về một việc tốt em đã làm (ko chép...

Kể về một việc tốt em đã làm (ko chép mạng, tự làm) câu hỏi 2914714 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Kể về một việc tốt em đã làm (ko chép mạng, tự làm)

Lời giải 1 :

Bây giờ tôi và Thu đã là những học sinh giỏi toàn diện, là những đội viên gương mẫu của trường, đặc biệt chúng tôi luôn là những chủ công xuất sắc trong những cuộc thi học sinh giỏi của huyện và tỉnh. Thời gian trôi qua nhanh thật! Nghĩ lại, tôi mới thấy tình bạn thật là kỳ diệu. Trong lớp 6B hồi ấy, tôi được bạn bè khẳng định là một thằng thông minh nhưng lì lợm. Tôi và Thu không ghét nhau nhưng những lời gán ghép trêu chọc của bạn bè khiến chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện. Ở trong lớp, ngoài Hưng thì Thu là đứa học ngang ngửa với tôi. Tất cả sẽ chẳng có gì thay đổi nếu như không có một ngày. Hôm ấy, giữa buổi học thằng Hưng ốm xin phép cô về trước. Nó nhờ tôi mang chiếc cặp về sau. Buổi học tan, trời bỗng dưng đổ mưa tầm tã. Tôi nán lại chút ít hỏi cô về một bài toán khó. Hỏi xong, bước ra khỏi lớp tôi chỉ thấy lác đác còn một vài bạn ở sân trường. Mưa vẫn như trút nước làm những lá bằng lăng ướt sũng, trĩu xuống quệt ngang đầu. Tôi mặc áo mưa cẩn thận, che kín hai chiếc cặp rồi vội vã bước đến nhà xe. Nhưng lạ thật! Tôi chưa phải là người về cuối cùng trong lớp. Vẫn còn một chiếc xe của ai đó. Hình như nó giống xe của Thu. Nhìn quanh, tôi thấy Thu vẫn đứng ngay ở hành lang trước cửa lớp, chỗ tôi vừa đi qua nhưng không để ý. Tôi đoán Thu không có áo mưa. Kệ! Mình cứ về không mai lại nghe tụi nó ca "bài ca bất tử" tôi nghĩ. Và tôi quyết định phóng xe. Nhưng vừa ra tới cổng, tôi nhớ ra mình còn dư một chiếc áo mưa trong cặp của Hưng. Giả như không có mình về cũng chẳng sao, nhưng,… Tôi quyết định quay lại: Áo mưa này Thu, cậu về đi không tối. Hôm đó, đi đến giữa đường, tôi gặp bố Thu đi đón bạn. Bố Thu đã mời tôi về nhà và cảm ơn tôi. Sáng hôm sau, không hiểu sao bọn lớp tôi lại biết và đúng như tôi dự đoán, bọn nó lại ca những bài ca cũ. Nhưng khác hẳn với mọi hôm, hôm nay, Thu bước đến bàn tôi nói: Cảm ơn cậu, từ nay bọn mình sẽ là bạn của nhau nhé! Từ đó, thỉnh thoảng tôi và Thu lại trao dổi với nhau về những bài toán hay bài văn khó. Lũ bạn thấy tụi tôi chơi thân, cũng không còn trêu chọc nữa. Thế là tôi và Thu trở thành bạn tốt. Năm vừa qua, tôi và Thu rất mừng khi được huyện chọn đi thi học sinh giỏi tỉnh và cả hai đều đạt đoạt giải. Lên lớp 8, chúng tôi hứa với cô giáo cũ sẽ lại cùng giúp nhau để học tập tốt hơn. Thế đấy các bạn ạ! Từ một việc làm rất nhỏ thôi, tôi đã có được một tình bạn lớn. Bạn tham khảo ạ

Thảo luận

Lời giải 2 :

   Nếu ai hỏi em đã làm việc gì khiến bố mẹ buồn chưa? Em dễ dàng trả lời có, nào thì khi học bài còn chểnh mảng, không lắng nghe cô giảng bài, nào là ham chơi, làm bài tập chưa đến nơi, đến chốn. Chắc đến 101 lí do khiến bố mẹ phiền lòng. Còn hỏi em: Đã làm được việc gì khiến bố mẹ vui lòng chưa? Đã rất khó vì quá ít. Nhưng vẫn có, em đã từng làm một việc tốt khiến bố mẹ vui lòng đó là "Nhặt được của rơi, trả người đánh mất."

   Trong thời tiếc mùa thu Hà Nội, mùi hoa sữa ngào ngạt. Cái lạnh se se trong cơn gió thoảng đưa, em đi bộ từ nhà đến nhà cô dạy văn để học thêm. Em đang tung tăng nhảy múa, mắt lơ đãng nhìn lên bầu trời, thì...hình như chân em dẫm lên một vật gì đó, vừa cứng vừa gồ ghề, khiến em mất thăng bằng, trật chân suýt ngã. Em cúi xuống nhìn. Thì ra, là một chiếc ví hình chữ nhật, màu nâu. Không cưỡng được sự tò mò, em nhặt lên và giở ra xem.

   Trời ơi! Trong ví có rất nhiều USD, tiền Việt, có hộ chiếu và rất nhiều loại giấy tờ khác. Em đoán là của một nữ du khách. Em nhìn quanh các cửa hàng xem có ai là người nước ngoài không nhưng không thấy. Em liền nghĩ ra cách đến nhà cô, cùng cô mang ra đồn công an phường, nhờ các chú tìm giúp. Như vậy sẽ nhanh hơn.

   Trên đường đến nhà cô, em tưởng tượng ra, lúc này cô du khách kia đã phát hiện ra mình bị mất ví. Chắc chắn cô ấy đang rất lo lắng, sợ sệt, có khi còn cả nghi ngờ nữa ( Ví đã bị cướp ). Cô ấy sẽ không có thẻ để mwor phòng khách sạn, không có tiền ăn tối. Tồi tệ hơn là mất giấy tờ tùy thân nơi đất khách quê người. Làm sao để người Việt Nam tin cô ấy đến Việt Nam một cách hợp pháp. Làm sao để trở về nước đây? Lúc này chắc cô ấy đang cuống cuồng đi khắp nơi để tìm trong tuyệt vọng. Cô ấy thật đáng thương. Đến Việt Nam để du lịch, để thăm thú, để vui vẻ, để cảm nhận những điều tốt  đẹp ở Việt Nam. Vậy mà xảy ra sự cố này. Đen đủi quá! Những điều đó đã thôi thúc em chạy thật nhanh đén nhà cô. Vừa thấy em chạy vào, cô hỏi:

   - Sao phải chạy nhanh vậy?

   Em kể chuyện mình nhặt được chiếc ví và lí do vì sao lại chạy nhanh đến đây, cô khen em ngoan. Đó là một việc làm tốt. Cô du khách kia sẽ mừng lắm.Rồi, hai cô trò lên đồn công an phường nhờ giúp đỡ. Mấy chú nghe em trình bày sự việc vừa nghe vừa gật gù như rất nể vậy. Gương mặt cũng lộ vẻ đồng thuận với quyết định của em. Các chú hứa sẽ tìm ra người mất ví một cách nhanh nhất. Biên bản nhận ví, tiền, giấy tờ đã xong. Em cùng cô trở về lớp học với mong muốn đêm nay người du khách kia sẽ có một giấc ngủ ngon. Vừa đi cô vừa nói:

   - Phương à! Cô rất hãnh diện vì có học trò ngoan, trung thực, biết thương người như em. Mai này, nhất định em sẽ trở thành một người tốt.

   Em không đáp lời cô nhưng thấy thích thú trong lòng vì được khen và tự nói với mình: Chắc chắn em sẽ luôn làm việc tốt cô à.

   Sau khi tan lớp học thêm, em trở về nhà, đem câu chuyện lúc chiều kể mẹ nghe. Gương mặt mẹ sáng bừng, tỏa nụ cười hạnh phúc, sung sướng. Mẹ nói:

   Con thân yêu! Con làm như vậy là rất đúng. Mẹ rất vui, rất tự hào về con. Thương người, trung thực, biết lo lắng cho người khác là một đức tính tốt đẹp. Nó sẽ nuôi dưỡng tâm hồn con, giúp con trở thành người lương thiện, đem những điều tốt đẹp đến với bản thân và cuộc sống này. Mẹ hôn lên tóc em, mẹ còn nói:

   - Tối nay thích ăn quán ăn vặt nào? Mẹ thưởng.

   Em sung sướng nhất điều này. Hai hôm sau em đến trường. Vừa đén cổng trường thì thấy chú công an hôm nọ và một cô gái người nước ngoài với làn da trắng hồng. Đôi mắt xanh như viên ngọc và mái tóc tây màu vàng đang nói chuyện với cô qua lời thông dịch của cô dạy tiếng Anh. Thấy em, cô gọi, vẫy lại gần rồi giới thiệu em. Cô gái cảm ơn em. Cô còn nói " Thật may mắn. Thật là vui khi có một kỉ niệm đẹp với Việt Nam. Cô không chỉ yêu Việt Nam bởi cảnh sắc, thiên nhiên cô còn yêu con người Việt Nam thân thiện, gần gũi, trung thực". Đại loại là như vậy, em chỉ dịch được như vậy với vốn tiếng Anh ít ỏi của mình. Em rất vui về điều đó.

   Từ hôm đó, em cảm thấy trong em có một điều gì đó khang khác. Hình như em đã cso chút thay đổi, hay cười hơn, vui vẻ hơn, thích giúp đỡ người khác. Hình như cả chăm học hơn nữa. Chắc không muốn mất hình ảnh đây mà. Em chỉ biết rằng, em thường xuyên khiến mẹ vui hơn, gương mặt mẹ cũng tươi tắn hơn. Niềm vui, niềm tự hào của mẹ về em sẽ là động lực để em sống tốt hơn, trưởng thành hơn. Cảm ơn chiếc ví đã vô tình rơi.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 8

Lớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK