Cha mẹ là người sinh thành ra chúng ta. Chúng ta phải kính trọng và làm những việc có ích cho cha mẹ. Hôm qua, tôi đã làm một việc mà tôi không thể nào quên.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, trời cao trong xanh, gió mát, tôi tung tăng trên đường về nhà để khoe điểm với bố mẹ. Nhưng đi được một đoạn thì tôi thấy một bà già đứng trên vỉa hè. Bà cụ trông ngoài bảy mươi, đầu bạc trắng, lưng còng, trông gầy gò, yếu ớt quá! Chân cô ấy đi xuống đường và sau đó kéo lên. Muốn sang đường, nhưng sợ xe cộ qua lại. Thương quá cho ông già! Một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi, tại sao bạn không giúp bà qua đường? Tôi chạy đến cầu cứu cô ấy nhưng ở phía sau, một sự giúp đỡ của bạn, hãy giúp đỡ. Tôi vốn là kênh thanh niên sống nhanh, làm việc gì cũng thường hấp dẫn, vội vàng mà băng qua đường thì không biết phải làm sao. Và tôi cũng muốn chạy về nhà càng nhanh càng tốt để khoe điểm với bố mẹ. Nhưng khi bà nội thấy vậy, tôi không thể cứ như vậy mà bỏ đi. Và hình ảnh cụ thể cho thấy cái đầu màu trắng bạc như ám chỉ nội dung của nó. Không biết một ngày nào đó trong khung cảnh đó sẽ có nội dung gì, nhưng chắc chắn sẽ có nội dung giúp ích cho người tốt. Và em là cháu gái ngoan của ông nội, em cũng sẽ là một người biết giúp đỡ người khác. Đây rồi, nhìn khuôn mặt hiền lành nhân hậu của bà tôi sao giống bà tôi quá! Tôi liền hỏi bà: “Bà ơi, bà có muốn sang đường không? Hãy để tôi giúp bạn! ", vẻ mặt của bà lão rất cố gắng, nhưng khi nghe tôi nói, bà lão trông rất vui mừng và đáp lại:" Ồ, hay quá, cảm ơn cháu gái nhỏ! ". Tôi nắm tay bà cụ đi từng bước. Nhìn cảnh xe ôm như vậy, bản thân tôi thấy choáng ngợp và sợ hãi. Nhưng rồi tôi lấy hết những gì có thể đảm bảo, giơ tay xin sang đường, tôi ạ." Cẩn thận nhìn qua rồi cô ấy bước đi, chắc cô ấy sợ lắm, nắm tay tôi đi qua đường, cô ấy khẽ thở dài rất đẹp: “Cảm ơn anh nhiều.” Lúc này tôi mới để ý thấy cô ấy đang xách một thứ trông rất nặng. .Em liền giúp khiêng về nhà, nhưng bà cụ không muốn làm phức tạp thêm, vừa đi vừa nói chuyện với bà, hóa ra trong nhà chỉ có một mình bà, nhưng bà cụ ở xa, không thể bận được. , thường xuyên đến thăm và điều hành công việc. Nghe vậy tôi thấy thương quá! Ồ, vậy là tôi về nhà sớm một tiếng. Vừa về đến nhà đã thấy bố mẹ đi loanh quanh với vẻ mặt lo lắng, chị bước vào. nhưng bố mẹ tôi chạy ra hỏi: “Sao con đi học sớm vậy con có biết lo không cha mẹ có vì con cái? ”. Tôi lập tức xin lỗi và thuật lại toàn bộ sự việc cho bố mẹ nghe. Bố mẹ tôi nghe xong vỗ đầu nói: “Con làm như vậy là đúng, chúng ta rất tự hào về con”.
Em rất vui vì mình đã làm tốt công việc của mình để bố mẹ vui lòng. Dù câu chuyện xảy ra đã lâu nhưng nó vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Em nguyện với lòng chỉ cố gắng học tập, rèn luyện để trở thành người có ích cho xã hội và nhất là không phụ lòng mong mỏi của mẹ.
Bài này mình làm rồi nên cho mình copy của chính mình nha!!!!
Nếu ai hỏi em đã làm việc gì khiến bố mẹ buồn chưa? Em dễ dàng trả lời có, nào thì khi học bài còn chểnh mảng, không lắng nghe cô giảng bài, nào là ham chơi, làm bài tập chưa đến nơi, đến chốn. Chắc đến 101 lí do khiến bố mẹ phiền lòng. Còn hỏi em: Đã làm được việc gì khiến bố mẹ vui lòng chưa? Đã rất khó vì quá ít. Nhưng vẫn có, em đã từng làm một việc tốt khiến bố mẹ vui lòng đó là "Nhặt được của rơi, trả người đánh mất."
Trong thời tiếc mùa thu Hà Nội, mùi hoa sữa ngào ngạt. Cái lạnh se se trong cơn gió thoảng đưa, em đi bộ từ nhà đến nhà cô dạy văn để học thêm. Em đang tung tăng nhảy múa, mắt lơ đãng nhìn lên bầu trời, thì...hình như chân em dẫm lên một vật gì đó, vừa cứng vừa gồ ghề, khiến em mất thăng bằng, trật chân suýt ngã. Em cúi xuống nhìn. Thì ra, là một chiếc ví hình chữ nhật, màu nâu. Không cưỡng được sự tò mò, em nhặt lên và giở ra xem.
Trời ơi! Trong ví có rất nhiều USD, tiền Việt, có hộ chiếu và rất nhiều loại giấy tờ khác. Em đoán là của một nữ du khách. Em nhìn quanh các cửa hàng xem có ai là người nước ngoài không nhưng không thấy. Em liền nghĩ ra cách đến nhà cô, cùng cô mang ra đồn công an phường, nhờ các chú tìm giúp. Như vậy sẽ nhanh hơn.
Trên đường đến nhà cô, em tưởng tượng ra, lúc này cô du khách kia đã phát hiện ra mình bị mất ví. Chắc chắn cô ấy đang rất lo lắng, sợ sệt, có khi còn cả nghi ngờ nữa ( Ví đã bị cướp ). Cô ấy sẽ không có thẻ để mwor phòng khách sạn, không có tiền ăn tối. Tồi tệ hơn là mất giấy tờ tùy thân nơi đất khách quê người. Làm sao để người Việt Nam tin cô ấy đến Việt Nam một cách hợp pháp. Làm sao để trở về nước đây? Lúc này chắc cô ấy đang cuống cuồng đi khắp nơi để tìm trong tuyệt vọng. Cô ấy thật đáng thương. Đến Việt Nam để du lịch, để thăm thú, để vui vẻ, để cảm nhận những điều tốt đẹp ở Việt Nam. Vậy mà xảy ra sự cố này. Đen đủi quá! Những điều đó đã thôi thúc em chạy thật nhanh đén nhà cô. Vừa thấy em chạy vào, cô hỏi:
- Sao phải chạy nhanh vậy?
Em kể chuyện mình nhặt được chiếc ví và lí do vì sao lại chạy nhanh đến đây, cô khen em ngoan. Đó là một việc làm tốt. Cô du khách kia sẽ mừng lắm.Rồi, hai cô trò lên đồn công an phường nhờ giúp đỡ. Mấy chú nghe em trình bày sự việc vừa nghe vừa gật gù như rất nể vậy. Gương mặt cũng lộ vẻ đồng thuận với quyết định của em. Các chú hứa sẽ tìm ra người mất ví một cách nhanh nhất. Biên bản nhận ví, tiền, giấy tờ đã xong. Em cùng cô trở về lớp học với mong muốn đêm nay người du khách kia sẽ có một giấc ngủ ngon. Vừa đi cô vừa nói:
- Phương à! Cô rất hãnh diện vì có học trò ngoan, trung thực, biết thương người như em. Mai này, nhất định em sẽ trở thành một người tốt.
Em không đáp lời cô nhưng thấy thích thú trong lòng vì được khen và tự nói với mình: Chắc chắn em sẽ luôn làm việc tốt cô à.
Sau khi tan lớp học thêm, em trở về nhà, đem câu chuyện lúc chiều kể mẹ nghe. Gương mặt mẹ sáng bừng, tỏa nụ cười hạnh phúc, sung sướng. Mẹ nói:
Con thân yêu! Con làm như vậy là rất đúng. Mẹ rất vui, rất tự hào về con. Thương người, trung thực, biết lo lắng cho người khác là một đức tính tốt đẹp. Nó sẽ nuôi dưỡng tâm hồn con, giúp con trở thành người lương thiện, đem những điều tốt đẹp đến với bản thân và cuộc sống này. Mẹ hôn lên tóc em, mẹ còn nói:
- Tối nay thích ăn quán ăn vặt nào? Mẹ thưởng.
Em sung sướng nhất điều này. Hai hôm sau em đến trường. Vừa đén cổng trường thì thấy chú công an hôm nọ và một cô gái người nước ngoài với làn da trắng hồng. Đôi mắt xanh như viên ngọc và mái tóc tây màu vàng đang nói chuyện với cô qua lời thông dịch của cô dạy tiếng Anh. Thấy em, cô gọi, vẫy lại gần rồi giới thiệu em. Cô gái cảm ơn em. Cô còn nói " Thật may mắn. Thật là vui khi có một kỉ niệm đẹp với Việt Nam. Cô không chỉ yêu Việt Nam bởi cảnh sắc, thiên nhiên cô còn yêu con người Việt Nam thân thiện, gần gũi, trung thực". Đại loại là như vậy, em chỉ dịch được như vậy với vốn tiếng Anh ít ỏi của mình. Em rất vui về điều đó.
Từ hôm đó, em cảm thấy trong em có một điều gì đó khang khác. Hình như em đã cso chút thay đổi, hay cười hơn, vui vẻ hơn, thích giúp đỡ người khác. Hình như cả chăm học hơn nữa. Chắc không muốn mất hình ảnh đây mà. Em chỉ biết rằng, em thường xuyên khiến mẹ vui hơn, gương mặt mẹ cũng tươi tắn hơn. Niềm vui, niềm tự hào của mẹ về em sẽ là động lực để em sống tốt hơn, trưởng thành hơn. Cảm ơn chiếc ví đã vô tình rơi
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK