1. Yêu cầu
– Dạng bài kể chuyện.
– Nội dung : Kể một chuyện làm bố mẹ vui lòng, có thể là chuyện người thật
việc thật hoặc câu chuyện do em sáng tạo ra nhưng phải hợp lý.
Bài viết phải là câu chuyện hoàn chỉnh, biết xây dựng nhân vật, kết hợp miêu tả, biểu cảm và tự sự…
2. Gợi ý
– Cha mẹ luôn yêu thương, quan tâm đến con cái. Với cha mẹ, nhiều khi chỉ một việc nhỏ con cái làm được cũng trở thành niềm vui, nguồn động viên lớn. Vì vậy, em nên chọn việc làm của mình đã mang đến cho bố mẹ sự vui lòng để kể. Ví dụ :
+ Trước, chưa biết quan tâm chăm sóc cha mẹ nay có việc làm thể hiện điều đó (khi cha mẹ ốm đau hoặc ngày thường).
+ Trước-chưa chăm học – nay đã cố gắng, đạt điểm tốt đầu tiên.
+ Ở nhà, có việc gì đó khá nghiêm trọng – mình đã thế hiện được một thái độ đúng đắn, ảnh hưởng tốt đến hoàn cảnh…
Cần chú ý sắp xếp các sự việc thành câu chuyện có bố cục chặt chẽ, trình tự kể hợp lí, có tình huống bất ngờ làm câu chuyện hấp dẫn.
Nhân vật phải có tính cách, tránh thuyết minh dài dòng mà phải để tự hành động, lời nói của nhân vật toát ra ý nghĩa.
Khi kể phải biết miêu tả, biểu cảm :
+ Tả hình dáng, hoạt động của nhân vật.
+ Những suy nghĩ, cảm xúc của nhân vật.
Từ câu chuyện, cần làm cho người đọc hiểu tình yêu thương của con cái với cha mẹ là điều vô cùng quan trọng trong đời sống.
2. Lập dàn ý (dàn ý chung)
Mở bài
– Hoàn cảnh nảy sinh câu chuyện.
– Hoặc nguyên cớ nhớ lại kỉ niệm.
Thân bài (Diễn biến câu chuyện)
– Sự việc 1 : Sự việc đầu, dẫn đầu là sự việc chính.
– Sựviệc 2…
Kết bài
– Kết thúc câu chuyện.
– Hoặc những suy nghĩ về câu chuyện.
4. Bài làm minh hoạ
Bài 1
Có bao giờ bạn thấy hiện lên từ trong mớ bòng bong kí ức một kỉ niệm nhỏ bé làm bạn mỉm cười một mình và vô cớ cảm thấy hạnh phúc ? Bạn có biết cái ý nghĩ muốn làm cho mọi người vui vẻ bắt đầu từ đâu ? Tôi đã tự hỏi như thế mỗi khi nhớ lại một buổi chiều tan trường xa xôi nhưng cứ vấn vương mãi trong tâm trí.
Hồi ấy tôi học lớp Bốn, là một cô học trò hiếu động, tinh nghịch. Sau giờ học, lớp chúng tôi xếp hàng đi trên vỉa hè lát gạch đỏ của con phố trước cổng trường, ơ đầu phố, những bạn mà bố mẹ đón muộn tập trung thành một nhóm, bày ra đủ các trò ồn ã trên các khoảng hè phố mát mẻ và rộng rãi. Một hôm, tan học đã lâu, hai đứa bọn tôi đang chơi dây thì có tiếng gọi “Trang”. Bạn tôi quay lại, chạy ùa về phía mẹ cậu đang đợi và vẫy tay chào tôi. Chiếc xe mất hút đằng xa, bổ lại tôi một mình tha thẩn trên phố. Cái cảm giác sốt ruột mới khó chịu làm sao. Buồn bã, tôi đi tìm cho mình một trò tiêu khiển trong lúc chờ mẹ. Tôi chạy sang bên đường, tìm nhặt những quả xà cừ nứt nẻ vì nắng gắt dưới gốc cây. Đang lúc thú vị trước những chiến lợi phẩm ngộ nghĩnh, tôi nhìn thấy một bé gái…
Tôi còn nhớ như in hình ảnh bé gái ấy, gương mặt hơi lấm vì nước mắt và bụi đường, nó mặc đồng phục trường tôi. Tôi biết cô bé học lớp Một nhờ chiếc cặp sách có dán nhãn vở. Một cô bé thông minh và rihanh nhẹn như tôi bỗng cảm thấy lúng túng trước em nhỏ ấy. Tình huống này khác hẳn bài học đạo đức trên lớp vì xung quanh đây chẳng có đồn công an để tôi dẫn em nhỏ vào.
– Sao em lại khóc ? – Sau cùng tôi đã cất tiếng hỏi, liệu câu hổi có đường đột quá chăng ?
Cô bé không trả lời, đôi tay nhỏ xíu, vụng về vẫn quệt lên đôi mắt đen lay láy ướt đẫm trên khuôn mặt bầu bĩnh hơi lem luốc.
– Chắc bố mẹ đón muộn hả ? Đừng sợ, mẹ chị cũng chưa đón chị.
Tôi chợt nhớ ra, và hơi ngượng ngùng với tiếng “chị” vừa nói, tôi chưa bao giờ hoặc ít khi nói như vậy vì tôi vốn là con út trong nhà.
Chúng tôi đứng sát lại gần nhau, một tay cô bé bám vào tay tôi, tay kia vẫn gạt nước mắt. Tôi thấy thương cô bé đang nấc lên từng cái mạnh, nước mắt thôi chảy vì đã khóc quá nhiều hay vì có tôi ở đó chẳng rõ.
Tôi chẳng biết làm sao, đành chôn chân đứng đấy. Chưa bao giờ tôi phải chăm lo cho ai cả. Mặt trời chói chang đã khuất sau toà khách sạn cao vút bên kia đường, xung quanh dần tối, dòng xe cộ vẫn’nườm nượp trước mắt. Tôi muốn sang bên kia đường, chỗ vẫn hay đợi mẹ, nhưng cánh tay cô bé vẫn níu chặt cánh tay tôi. Tôi có hỏi nhà cô bé ở đâu nhưng một địa danh lạ hoắc được nêu ra. Còn lại chúng tôi hầu như im lặng. Tôi bồn chồn lo mẹ đứng đợi.
– Lan, một tiếng gọi vọng đến từ phía ngã tư, rồi một phụ nữ áo vàng dắt xe lại gần.
Cô bé chạy ngay vào lòng mẹ và nói :
– Mẹ chị ấy cũng chưa đến đón.
– Thế nhà cháu có điện thoại không ? Mẹ cô bé hỏi tôi.
– Không cần đâu cô ạ, chắc mẹ cháu đứng bên kia rồi.
Mẹ tôi đang đứng bên đường với cô giáo tôi, suýt thốt lên gọi tôi nhưng lại ngừng vì thấy người phụ nữ đi cùng tôi và cô bé.
– Tôi ngập ngừng. – Con thấy em ấy khóc nên đúhg đợi cùng.
Mẹ tôi hiền hoà xoa đầu tôi. Cô giáo khen tôi là “dũng cảm”, còn tôi đã hết lo lắng vì cảm thấy một điều gì đó thật kì lạ.
Tối hôm đó, tôi chợt nghĩ lẽ ra nên dẫn em ấy sang chỗ mẹ tôi hay đón thì đúng hơn. Nhưng mẹ thì vẫn vui vẻ trêu tôi. Còn tôi thì vẫn không dứt được cái cảm giác ấy, một niềm vui chưa từng có khi nghĩ đến cô bé, niềm vui pha lẫn ngượng ngùng trước lời khen của mẹ và cô giáo.
Sau này, tôi mới tự hỏi tại sao không có những lời trách mắng mà tôi lo lắng, bồn chồn khi nghĩ đến lúc đứng dưới gốc cây xà cừ. Mẹ tôi nghĩ gì khi chỉ khen tôi ? Hay bà nhìn thấy nỗi lo đó trên gương mặt tôi và xoa dịu nỏ đi bằng bàn tay mềm mại của bà. Để rồi chỉ còn lại thôi, niềm trìu mến, thương cảm đã nảy ra từ một tâm hồn bé bỏng dành cho một tâm hồn bé bổng khác
Cha mẹ là người sinh thành ra chúng ta. Chúng ta phải kính trọng và làm những việc có ích cho cha mẹ. Hôm qua, tôi đã làm một việc mà tôi không thể nào quên.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, trời cao trong xanh, gió mát, tôi tung tăng trên đường về nhà để khoe điểm với bố mẹ. Nhưng đi được một đoạn thì tôi thấy một bà già đứng trên vỉa hè. Bà cụ trông ngoài bảy mươi, đầu bạc trắng, lưng còng, trông gầy gò, yếu ớt quá! Chân cô ấy đi xuống đường và sau đó kéo lên. Muốn sang đường, nhưng sợ xe cộ qua lại. Thương quá cho ông già! Một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi, tại sao bạn không giúp bà qua đường? Tôi chạy đến cầu cứu cô ấy nhưng ở phía sau, một sự giúp đỡ của bạn, hãy giúp đỡ. Tôi vốn là kênh thanh niên sống nhanh, làm việc gì cũng thường hấp dẫn, vội vàng mà băng qua đường thì không biết phải làm sao. Và tôi cũng muốn chạy về nhà càng nhanh càng tốt để khoe điểm với bố mẹ. Nhưng khi bà nội thấy vậy, tôi không thể cứ như vậy mà bỏ đi. Và hình ảnh cụ thể cho thấy cái đầu màu trắng bạc như ám chỉ nội dung của nó. Không biết một ngày nào đó trong khung cảnh đó sẽ có nội dung gì, nhưng chắc chắn sẽ có nội dung giúp ích cho người tốt. Và em là cháu gái ngoan của ông nội, em cũng sẽ là một người biết giúp đỡ người khác. Đây rồi, nhìn khuôn mặt hiền lành nhân hậu của bà tôi sao giống bà tôi quá! Tôi liền hỏi bà: “Bà ơi, bà có muốn sang đường không? Hãy để tôi giúp bạn! ", vẻ mặt của bà lão rất cố gắng, nhưng khi nghe tôi nói, bà lão trông rất vui mừng và đáp lại:" Ồ, hay quá, cảm ơn cháu gái nhỏ! ". Tôi nắm tay bà cụ đi từng bước. Nhìn cảnh xe ôm như vậy, bản thân tôi thấy choáng ngợp và sợ hãi. Nhưng rồi tôi lấy hết những gì có thể đảm bảo, giơ tay xin sang đường, tôi ạ." Cẩn thận nhìn qua rồi cô ấy bước đi, chắc cô ấy sợ lắm, nắm tay tôi đi qua đường, cô ấy khẽ thở dài rất đẹp: “Cảm ơn anh nhiều.” Lúc này tôi mới để ý thấy cô ấy đang xách một thứ trông rất nặng. .Em liền giúp khiêng về nhà, nhưng bà cụ không muốn làm phức tạp thêm, vừa đi vừa nói chuyện với bà, hóa ra trong nhà chỉ có một mình bà, nhưng bà cụ ở xa, không thể bận được. , thường xuyên đến thăm và điều hành công việc. Nghe vậy tôi thấy thương quá! Ồ, vậy là tôi về nhà sớm một tiếng. Vừa về đến nhà đã thấy bố mẹ đi loanh quanh với vẻ mặt lo lắng, chị bước vào. nhưng bố mẹ tôi chạy ra hỏi: “Sao con đi học sớm vậy con có biết lo không cha mẹ có vì con cái? ”. Tôi lập tức xin lỗi và thuật lại toàn bộ sự việc cho bố mẹ nghe. Bố mẹ tôi nghe xong vỗ đầu nói: “Con làm như vậy là đúng, chúng ta rất tự hào về con”.
Em rất vui vì mình đã làm tốt công việc của mình để bố mẹ vui lòng. Dù câu chuyện xảy ra đã lâu nhưng nó vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Em nguyện với lòng chỉ cố gắng học tập, rèn luyện để trở thành người có ích cho xã hội và nhất là không phụ lòng mong mỏi của mẹ.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK