Trang chủ Ngữ văn Lớp 9 HÃY ĐÓNG VAI TRƯƠNG SINH KỂ LẠI CÂU CHUYỆN "CHUYỆN...

HÃY ĐÓNG VAI TRƯƠNG SINH KỂ LẠI CÂU CHUYỆN "CHUYỆN NGƯỜI CON GÁI NAM XƯƠNG " TỪ ĐẦU ĐẾN "TRÓT ĐÃ ĐÃ QUA RÒI" ĐỂ BÀY TỎ NIỀM ÂN HẬN CỦA MÌNH( đang cần gấp mong

Câu hỏi :

HÃY ĐÓNG VAI TRƯƠNG SINH KỂ LẠI CÂU CHUYỆN "CHUYỆN NGƯỜI CON GÁI NAM XƯƠNG " TỪ ĐẦU ĐẾN "TRÓT ĐÃ ĐÃ QUA RÒI" ĐỂ BÀY TỎ NIỀM ÂN HẬN CỦA MÌNH( đang cần gấp mong mn giúp ạ *0 chép mạng*)

Lời giải 1 :

Tôi là Trương Sinh. Tôi sinh ra và lớn lên ở Nam Xương. Năm ấy, đến tuổi lấy vợ, tôi sớm nghe ngóng và biết mọi người nói về nàng Vũ Thị Thiết cùng quê với tư dung tốt đẹp. Tôi đem lòng yêu mến và xin mẹ cưới nàng về. Và dù thách cưới là trăm lạng vàng, nhưng vì vô cùng yêu mến nàng, tôi và nàng cứ đã nên duyên vợ chồng.

Nàng là người vợ đảm đang hết mực và luôn hiểu tính tôi. Những ngày tháng hạnh phúc chẳng được giải lâu, chiến tranh xảy đến. Dù gia đình tôi khá giả nhưng tôi lại không ham thích học hành, vì lẽ đó mà tôi sớm nhận được lệnh tòng quân. Bao nhiêu đau xót với gia đình tôi. Nhưng lệnh vua khó cãi, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lên đường ra đi. Tôi ra đi để lại mẹ già cùng người vợ còn đang bụng mang dạ chửa, lòng tôi chua xót vô ngần. Nhìn người vợ trẻ tiễn đưa tôi trong nức nở tôi càng khổ tâm. Gia đình tôi buồn thương vô cùng.

Thời gian đằng đẵng trôi đi. Cuối cùng tôi đã được trở về quê nhà sau hơn ba năm qua. Trở về với gia đình tôi vô cùng mong đợi. Nhưng đón chờ tôi là tin mẹ đã mất. Chỉ còn vợ tôi cùng con đón chờ tôi. Con trai tôi nay đã ba tuổi. Bé Đản đang tuổi tập nói và luôn làm tôi vui vẻ. Vợ tôi hết mực săn sóc nhằm giúp tôi vơi đi nỗi buồn. Vậy nhưng vẫn không làm tôi nguôi ngoai nỗi đau mất mẹ. Hôm đó, tôi đưa con trai lên thăm viếng mộ. Sau khi trở về nhà, tôi thêm phần buồn thương. Vậy mà con trai cứ mải nghịch ngợm chỉ trỏ: Bố! bố! Tôi bèn quay sang nhìn, vậy mà con lại chỉ bóng tôi và bảo: hôm nào cũng có người đàn ông đến nhà chỉ vào buổi tối, thấy mẹ Đản đi đâu cũng đi theo nhưng không bao giờ bế Đản. Vậy là tôi tự hiểu ra, thì ra sau lưng tôi vợ đã sớm hư đốn và có người đàn ông khác. Biết thế nên tôi rầy la, đánh đập và đuổi vợ đi. Mặc cho nàng giải thích rồi hàng xóm nguyên ngăn nhưng tôi tuyệt nhiên không nghe.  Và rồi hôm đó đang chăm con đòi mẹ thì tôi nhận được tin dữ: vợ tôi đã tự tử ở sông Hoàng Giang.

Từ ngày vợ tự tử, không thấy bóng mẹ, con trai liên tục khóc gào. Một hôm tôi bế con vào tối, dưới bóng đèn tờ mờ, con lại gọi cha và chỉ lên tường, đến đây thì tôi mới hiểu ra mình đã nghi oan cho vợ. Ngoài tội lỗi thì tôi biết làm gì đây. Mọi sự đã lỡ.

Người làng là Phan Lang gặp tôi, nói tôi lập đàn giải oan cho vợ. Thấy hợp lòng, tôi nghe theo và được nói chuyện cùng vợ lần cuối. Nàng chẳng thể trở về dương thế. Hai cha con tôi nương tựa vào nhau.

Tôi ân hận vô cùng với hành động của mình. Thì ra tôi lại là một kẻ xấu xa, tệ bạc đến như vậy. Các bạn đừng ai độc đoán và gia trưởng như tôi. Vì việc làm sai lầm ấy sẽ giết chết hạnh phúc nhỏ nhoi.

Thảo luận

-- bn vote cho mik 5s nhé!!!
-- t3 phải làm cho toi 30 câu nha

Lời giải 2 :

Tôi tên là Trương Sinh hôm nay tôi xin kể lại câu chuyện của gia đình tôi để các bạn có thể lấy chuyện của tôi ra làm tấm gương mà biết cách giữ gìn hạnh phúc gia đình mình đừng để tới khi gia đình tan nát mới cảm thấy hối hận như tôi.

Năm tôi tròn 20 tuổi mẹ tôi có nhờ người mai mối và đem sính lễ hỏi cưới cho tôi một người con gái cùng làng nàng tên là Vũ Thị Thiết. Nàng năm ấy vừa tròn đôi chín, dáng người đoan trang hiền thục, mặt mũi ưa nhìn, tính tình đức hạnh… Khi mẹ hỏi cưới nàng cho tôi tôi mừng lắm vì lấy được người vợ vừa xinh đẹp lại hiền ngoan. Chúng tôi sống với nhau hạnh phúc được một thời gian ngắn, khi Vũ Nương vợ tôi mang thai đứa con đầu lòng thì cũng là lúc tôi phải theo lời kêu gọi của triều đình lên đường đi đánh trận. Ngày chia tay tôi nàng chỉ sụt sùi khóc động viên tôi giữ gìn sức khỏe trở về bình yên để gia đình được đoàn tụ bên nhau. Cha được gần con và vợ được gần chồng.

Chiến tranh giặc giã liên miên nhiều năm liền rồi cũng tan. Tôi được trở về quê nhà nên mừng vui lắm. Nhưng vừa về tới nhà tôi liền nghe tin dữ rằng mẹ tôi vì nhớ thương tôi mà đau bệnh qua đời cách đây mấy năm. Tôi buồn lắm bồng đứa con trai của mình đi thăm mộ bà nội nó, nhưng con trai tôi nhất định không chịu theo tôi. Nó bảo tôi không phải là ba nó, ba của nó đêm nào cũng tôi. Khi nghe con trẻ nói vậy tôi bực mình lắm, máu ghen trong người tôi sôi lên sùng sục. Vợ tôi thì nổi tiếng xinh đẹp nên việc nàng có người để ý chẳng phải chuyện khó khăn gì, nên tôi ngay lập tức tin lời con trai về nhà đuổi vợ ra khỏi nhà. Tôi còn nặng lời sỉ nhục nàng ấy khiến nàng ấy chạy ra khỏi nhà và đi đâu tôi không biết.

Chỉ cho tới khi tôi nghe có người trong làng hớt hải chạy về báo với tôi rằng “Trương Sinh ơi! Tôi thấy vợ cậu Vũ Nương nàng ấy nhảy xuống sông tự vẫn rồi” người hàng xóm đó còn kể cho tôi nghe những gì mà vợ tôi đã làm cho mẹ tôi khi bà đau ốm, mà tôi thì vắng mặt không có ở nhà. Người đó nói rằng tôi là người có phúc lắm mới lấy được Vũ Nương làm vợ, nhưng tôi không biết trân trọng vợ của mình. Khi nghe những lời đó tôi thấy hối hận lắm, cảm thấy bàng hoàng trước hành động quyết liệt của vợ mình. Tôi không thể ngờ được Vũ Nương nàng ấy lại phản ứng mạnh mẽ tới như vậy. Trong lúc nóng giận tôi đuổi nàng ấy đi nàng ấy chỉ việc về nhà mẹ đẻ chờ tôi nguôi giận tìm hiểu ngọn ngành rồi đón nàng ấy về nhà. Vậy mà nàng ấy lại chọn cái chết để chứng minh nỗi oan khuất của mình. Tôi đau xót lắm.

Buổi tối nhiều đêm tôi không thể nào chợp mắt được con thơ đòi mẹ, hình ảnh vợ tôi cứ hiện về ám ảnh tâm trí của tôi. Tôi ngồi trước chiếc đèn soi bóng mình trên vách, thì đúng lúc đó con tôi tỉnh giấc nó vui vẻ bảo tôi “ba tôi đó” đến lúc này tôi mới hiểu ra người ba đêm nào cũng tới của con trai tôi chính là chiếc bóng của mẹ nó mà thôi. Tôi ôm mặt khóc rưng rức nhưng đã quá muộn rồi vợ tôi đã chết không sống lại được nữa.

Trong làng tôi đang sống có người đàn ông làm nghề kéo lưới tên Phan Lang ông ta rơi xuống sông không chết, sau khi tỉnh lại ông ta đến nhà gặp tôi bảo rằng ông ấy gặp vợ tôi ở dưới thủy cung. Vợ tôi Vũ Nương mong tôi lập đàn giải oan cho nàng ấy siêu thoát. Tôi nghe theo lời căn dặn của vợ lập đàn giải oan cho vợ của mình, trong làn sương mờ ảo hư thực tôi thấy vợ tôi Vũ Nương ngồi trên kiệu hoa võng lọng bay lên trời không về với tôi và con trai nữa.

Hôm nay, tôi kể câu chuyện của mình mong các bạn hãy biết trân trọng tình cảm gia đình của mình, đã lấy nhau thì nên tin tưởng vào nhau đừng ghen tuông nghi kỵ để rồi ân hận như tôi suốt đời.

bn cho mik 5s và ctlhn nhé!!!

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 9

Lớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK