“Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông, con người lớn bởi rộng lòng bao dung cả những điều lầm lỗi”. Đó là bài học đầu tiên tôi học được từ cô giáo của mình và cho đến tận bây giờ, những kỉ niệm yêu thương về cô giáo đầu tiên vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi!
Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1. Cô giáo của tôi cao, gầy, mái tóc không mướt xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc, cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp. Ấn tượng nhất ở cô là đôi mắt sáng, nghiêm nghị mà dịu dàng. Cái nhìn vừa yêu thương vừa như dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên…
Hôm ấy là ngày thứ 7. Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với hàng chữ “My pen” lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo mà duyên dáng ở cổ bút, tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng, thầm ao ước được cầm nó trong tay…
Đến giờ ra chơi, tôi một mình coi lớp, không thể cưỡng lại ý thích của mình, tôi mở cặp của Mai, ngắm nghía cây bút, đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa. Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày, được tự mình sở hữu nó, được thấy nó trong cặp của chính mình…
Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay! Cả lớp xôn xao, bạn thì lục tung sách vở, bạn lục ngăn bàn, có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống đất không…Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi vào lớp !Sau khi nghe bạn lớp trưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút: nào là nó màu gì, có chữ gì, có điểm gì đặc biệt, ai cho, để ở đâu, mất vào lúc nào…Cô yên lặng ngồi xuống ghế. Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:
-Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!
Cô hình như không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:
– Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?
Cả lớp nhìn tôi, vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi, những cái nhìn dò hỏi, nghi ngờ, tôi thấy tay mình run bắn, mặt nóng ran như có trăm ngàn con kiến đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trường, chỉ một cái gật đầu của cô lúc này, cái cặp bé nhỏ của tui sẽ được mở tung ra…Bạn bè sẽ thấy hết, sẽ chê cười, sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa…tôi sợ hãi, ân hận, xấu hổ, bẽ bàng…tui oà khóc, tui muốn được xin lỗi cô và các bạn…Bỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng,cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp, giờ học lặng lẽ trôi qua…
Sáng thứ hai, sau giờ chào cờ, cô bước vào lớp, gật đầu ra hiệu cho chúng tui ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:
-Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng khoá cửa lớp mình, có phải là cây bút của em không?
Mai cầm cây bút, nó sung sướng nhận là của mình, cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn công cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua êm ả, nhẹ nhàng… Ra chơi hôm ấy, các bạn lại ríu rít bên tui như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ riêng tui là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu…
Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi, cô không trách móc cũng không giảng giải gì nhiều. Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm, cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường,coi rẻ…
Năm tháng qua đi, bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết. Nhưng hôm nay, nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình như là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.
Giờ đây tôi đã lớn, đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình, tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về một con người có tấm lòng cao cả.
Rosiee gửi bạn tham khảo ạ ≥ω≤
Chắc hẳn trong chúng ta, ai cũng có một người bạn và em cũng vậy. Tình bạn là một thứ thiêng liêng, là một thứ diệu kì mà con người chúng ta rất gìn giữ và trân trọng. Nhưng liệu trên đời này đã từng có hai người rất ghét nhau nhưng sau đó lại như hình với bóng chưa?
Câu chuyện ấy đã xảy ra vào đầu năm học lớp bốn, khi có một bạn nữ chuyển đến lớp em.
-Chào các bạn, mình tên là Trần Ngọc Hà Anh, rất mong được các bạn giúp đỡ! _Bạn học sinh đó nói, nở một nụ cười thân thiện, cả lớp ngồi dưới vỗ tay ầm ầm, chỉ có mình em là nhìn nó với đôi mắt chán ngấy.
"Xì, đúng là sói già trong bộ dạng của một chú cừu non!" Em thầm nghĩ.
-Hà Anh xuống ngồi cạnh bạn bàn cuối tổ 1 kia nhé!_Cô chủ nhiệm chỉ thẳng vào cái ghế trống ngay bên cạnh em.
-Chào bạn, rất vui được làm quen!_Hà Anh chào em một cách dễ mến. Em chỉ ậm ờ cho qua chuyện rồi ngồi im nghe cô giảng bài, chẳng thèm liếc nó lấy một giây.
Tan học, bạn ấy hỏi em cách giải của một bài toán, em chỉ nói một câu cụt ngủn "Không biết!" rồi đi ra chỗ khác chơi.
Sau khi về nhà em mới phát hiện một điều mà mình không thể chấp nhận được, đó là mẹ em và mẹ của Hà Anh là bạn thân nhất của nhau từ thời Tiểu học!
-Kìa con, chào cô, chào bạn đi!_Mẹ em lên tiếng.
-Gì chứ! Mẹ bắt con phải chào với cái con bé quê mùa này á?_Em vênh mặt, nói rồi em bước thẳng lên phòng của mình, không để ý đến người mẹ thân yêu của mình đang "tức sôi máu" ở dưới kia.
"Cộc...cộc...cộc"
-Ai đấy?_Em lên tiếng.
-Mình, Hà Anh đây, mẹ bạn nhờ mình đem sinh tố lên cho bạn uống.
Em mở cửa cho bạn ấy vào dù không sung sướng gì. Đang yên đang lành thì...
Choang!
Trời ơi, cái cốc mà em gìn giữ bấy lâu nay đã trở thành những mảnh vỡ dưới tay của Hà Anh!
-Cậu đang làm gì vậy, sao cậu lại nỡ làm vậy với mình chứ?_Em khóc trong sự tức giận, quát thẳng vào mặt Hà Anh.
-Mình...mình xin lỗi! Mình sẽ mua cho bạn một cái cốc khác, đừng giận mình...Mình..._Bạn ấy khóc theo, thậm chí còn khóc còn kinh khủng hơn cả em! "Thủ phạm" đánh rơi cái cốc mà làm như là "nạn nhân" không bằng!
Hai người mẹ đang trò chuyện vui vẻ dưới kia cũng hốt hoảng chạy lên, đúng lúc mẹ vừa mở cửa, em hét to:
-Mẹ ơi, bạn Hà Anh..bạn ấy...huhu...đánh vỡ cái cốc của con rồi! Mẹ đuổi bạn ấy ra khỏi nhà đi!
Và đúng lúc ấy, nét mặt Hà Anh càng buồn hơn, nó nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, bước xuống nhà chuẩn bị đồ đi về.
-Con thấy chưa? Con thấy vui chưa? Bạn ấy tủi thân nên xách đồ đi về rồi kìa!_Mẹ em to tiếng.
Trước giờ mẹ luôn là người thương em nhất, không bao giờ vì người ngoài mà lớn tiếng với em cả! Vậy mà sao bây giờ mẹ lại quát em chỉ vì con nhỏ khó ưa đó?
Cả tối em giận dỗi, ngồi ăn cơm mà mặt xị xuống như lá úa, mẹ có bảo thế nào cũng không nghe.
"Kể ra, mình cũng hơi quá đáng với Hà Anh thật, ngày mai mình sẽ xin lỗi bạn ấy." Em tự suy nghĩ một mình.
Sáng hôm sau, khi đến lớp, thấy Hà Anh ngồi gục mặt xuống bàn khóc mà em càng thấy ân hận hơn, sự hối hận đã thúc đẩy em lại gần vỗ vai bạn ấy:
-Nè, xin lỗi chuyện hôm qua nha, mình..làm cậu buồn rồi!
-Không sao đâu, mình cũng không để bụng gì hết á!_Hà Anh ngẩng mặt lên cười.
Từng giọt..từng giọt..Nước mắt cứ thế chảy xuống cái bàn học.
Rồi một vài giây sau, bạn ấy hỏi em:
-Vậy..chúng ta làm bạn nhé?
Em ngạc nhiên, sau bao nhiêu việc em đã làm, Hà Anh vẫn chấp nhận tha thứ và muốn kết bạn với em, em nở nụ cười tươi rói:
-Cậu nói thật chứ?
-Thật mà! Đã bao giờ cậu thấy mình nói dối cậu chưa?_Hà Anh phụng phịu nói, trông rất dễ thương, giọt nước mắt đã biến mất từ bao giờ chẳng biết.
Thế là từ đó, chúng em chơi với nhau rất thân thiết làm mẹ rất vui.
Xin lỗi vì đã hiểu lầm một con người đáng yêu như cậu!
Và cũng cảm ơn vì đã cho mình thêm một người bạn tốt!
Mãi là bạn thân nhé, Hà Anh!
Rosiee biết mình không giỏi viết những lời trăng hoa ong bướm nên thông cẻm nha, nhưng mong bạn hài lòng với bài viết của mình ạ <33
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK