Trang chủ Ngữ văn Lớp 8 1, Hãy kể lại kỉ niệm đáng nhớ đối với...

1, Hãy kể lại kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích. 2, Kể lại việc

Câu hỏi :

1, Hãy kể lại kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích. 2, Kể lại việc làm tốt em đã làm khiến bố mẹ vui lòng.

Lời giải 1 :

Kỉ niệm đáng nhớ đối với con vật nuôi mà em yêu thích.

“ Mèo con ra vại nước

Bàn chân nó vuốt vuốt

Xoa mấy sợi râu cước

Rồi vào trong bếp tro..”

Khi nghe những câu hát vui tươi, hồn nhiên này tôi lại nhớ đến chú mèo nghịch ngợm của nhà tôi. Vào năm ngoái, có người họ hàng tặng ông bà tôi một chú mèo con dễ thương. Từ đó tôi và nó đã trở thành đôi bạn thân thiết. Mẹ tôi bảo nó là con mèo cái nên tôi rất thích. Tôi đặt tên cho nó là Sam. Mỗi lần đi đâu về nhà, tôi gọi tên nó, nó chạy lại dụi dụi cái đầu vào chân tôi, nghe chừng cô ta thích cái tên ấy lắm!

Sam khoác trên mình một bộ lông màu vàng mượt. Đầu của Sam to hơn quả cam, lắc lư liên tục. Đôi tai nhỏ vểnh lên như hai chiếc lá dựng đứng nghe ngóng xung quanh. Hàng ria mép cong cong vểnh ra hai bên, trông thật oai vệ. Nhưng tôi thích nhất là đôi mắt tinh nhanh, xanh sáng như hai hòn bi thủy tinh, ươn ướt trông ngang ngó dọc rất lanh lợi. Sam có cái đuôi dài cong cong, mềm mại, luôn ngoe nguẩy bên này, lắc lư bên kia. Bốn cái chân thon thon. Bên dưới bàn chân là một lớp thịt dày mịn, màu hồng nhạt, giúp Sam di chuyển nhẹ nhàng, không gây một tiếng động nhỏ. Đồng thời Sam cũng có hàng móng vuốt sắc nhọn, vũ khí lợi hại nhất của họ hàng nhà mèo. Tôi nhớ khi mới đưa chú về nhà, chú ta còn nhút nhát lắm. Mỗi khi tôi chạm vào chú lại cào, cắn tôi, kêu gào ầm ĩ, thậm chí còn không ăn gì cả. Tôi đến gần thì nó lại chạy, nó gừ, mắt long xòng xọc. Tôi rất bực tức, nhiều lúc còn ghét nó nữa. Nhưng thấy nó  kêu khàn cả tiếng,chắc là nó nhớ mẹ nó, tôi lại thấy  thương nó. Tôi kiếm miếng ăn ngon cho nó: nướng con cá con, giành cho nó miếng thịt. Dần dần, nó quen và quấn quýt bên tôi. Tôi vui lắm và chăm sóc nó hằng ngày. Sau một thời gian cô ả lớn lên trông thấy! Sam khỏe khoắn, rắn rỏi, lông mượt như tơ. Thời gian cứ thế trôi đi, tình bạn giữa chúng tôi càng gắn bó. Thế rồi, một ngày nọ, do tôi mải mê học tập,chuẩn bị cho thi cuối năm, không có thời gian để quan tâm chăm sóc chú mèo nên vô tình quên mất chú. Đang học bài, mèo ta đến bên cạnh tôi kêu “meo meo suốt. Tôi nghĩ rằng nó đang làm phiền mình. Thế là tôi đá một cái, văng  nó ra xa. Có lẽ cú đá đó hơi mạnh nên đã khiến cho chú mèo bị va vào góc tường, đập đầu vào tường. Nó rên “hừ hừ”, nằm khoanh tròn im lặng. Khi học bài xong, tôi chợt nhớ tới nó, bèn chạy đến bên xem nó ra sao. Tôi thấy nó nằm im, thở dốc, đôi mắt lờ đờ nhìn tôi. Tôi hoảng quá, liền bế nó xin bố mẹ đứa nó tới bác sĩ thú  y . Tới nơi, bác sĩ nói rằng, nó bị cái gì đó đập mạnh vào đầu ảnh hưởng đến xương, nên cần phải chăm sóc nhiều hơn mới mau khỏi. Tôi hốt hoảng, lo lắng cho nó. Thế rồi, nó cũng khỏe mạnh trở lại. Tôi rất mừng vì điều đó nhưng tôi cũng rất hối hận rất nhiều, tự trách mình vì đã làm tổn hại đến một loài vật bé nhỏ, đáng thương. Tự hứa với bản thân sẽ luôn yêu thương, quan tâm đến nó nhiều hơn.

Sam là một cô mèo dễ thương, ngoan ngoãn. Đến tận bây giờ tôi vẫn luôn chăm sóc, yêu thương chú, coi chú như một người bạn thân thiết của mình. Cả gia đình tôi luôn coi Sam như một thành viên không thể thiếu trong gia đình. Tôi rất yêu cô mèo Sam tinh nghịch của tôi . Tôi hứa sẽ chăm sóc, yêu thương chú, tôi hứa rằng tôi và nó sẽ luôn là đôi bạn thân của nhau mãi mãi.

Thảo luận

-- thank you
-- hay ghia!!
-- Cảm ơn

Lời giải 2 :

Đề 1Em sinh ra ở một vùng quê miền Trung, nơi làng quê em gắn bó với ruộng đồng. Bởi vậy mà những chú bê con, những chú trâu, nghé luôn là bạn đồng hành với lũ trẻ chúng em. Gia đình em cũng nuôi hai em trâu, một mẹ một con, chúng rất thân thiết với em. Ngày ngày, mỗi khi đi học về là em lại ra đồng chăn trâu và dắt trâu về nhà cùng anh Hai. Những hôm thứ bảy, chủ nhật là vui nhất, vì em được cùng anh Hai ra đồng chăn trâu từ sớm. Nhìn chúng thong thả gặm cỏ thật thú vị biết bao. Những ngày vào mùa, ruộng vườn trong nhà đều nhờ trâu mẹ gánh vác, cày bừa, làm đất, không việc gì là không cần đến nó. Có những hôm nắng trưa, trâu vẫn cần mẫn ngoài ruộng cùng ba làm việc chẳng ngại. Bởi vậy mà ba em luôn bảo: "Những chú trâu như những thành viên trong gia đình vậy, chăm chỉ lao động để giúp mọi người". Một kỉ niệm khiến em buồn nhất là lần phải chấp nhận chia xa em trâu mẹ. Đó là ngày mà anh Hai em nhận được giấy báo đậu đại học Kinh tế Đà Nẵng, lúc đấy bố mẹ em vừa mừng, vừa lo. Mừng vì anh đã đậu vào ngôi trường mà bấy lâu anh ao ước, lo vì một nỗi lên thành phố học bao nhiêu thứ phải lo, nào là học phí, tiền thuê trọ, rồi tiền ăn uống, điện, nước,..Lúc đó, bố mẹ em áp lực lắm. Dưới quê em làm ăn vất vả, cày sâu cuốc bẫm mà nào có dư giả được nhiều. Càng thương anh, lại mong anh học hành để sau này có công việc cho đỡ vất vả, sau khi bàn bạc, bố mẹ đã đi đến quyết định bán đi trâu mẹ để có tiền cho anh đi học. Khi nghe tin đó, cả anh và em đều rất xót, thương em trâu thật nhiều. Gắn bó bao nhiêu năm mà giờ lại phải chấp nhận bán em nó. Ngày bác Mai qua dắt trâu đi, em buồn lắm, đêm đó hai anh em ôm nhau khóc lóc. Dù cho bố mẹ động viên nhưng em không thể nào không nhớ nó, mỗi lần nghe tiếng nghé con kêu lên vì nhớ mẹ là lòng em như thắt lại. Thương vô cùng nhưng đành phải chấp nhận Tính đến bây giờ gia đình em bán trâu mẹ cũng được 4 năm rồi đấy, nhưng em vẫn còn nhớ nó lắm. Chú nghé con giờ cũng đã lớn thành một chú trâu trưởng thành rồi, vậy mà thỉnh thoảng ra đồng, vì nhớ, nó vẫn cất tiếng gọi mẹ tha thiết. Em chỉ mong rằng có dịp được đến gia đình bác Mai để thăm lại em trâu ngày xưa. Các bạn ạ, mỗi loài vật quanh ta đều mang đến cho thế giới của ta những điều tốt đẹp. Vì vậy, hãy trân trọng những khoảnh khắc được bên chúng, hãy yêu thương chúng bằng sự chân thành bởi rồi một ngày phải rời xA Đề 2 Tôi chạy một mạch từ trường về nhà trong niềm vui khôn xiết: tôi muốn thông báo ngay cho bà tin quan trọng, đó là việc tôi đạt giải nhất kì thi học sinh giỏi của huyện môn Văn. Cất tiếng gọi bà từ ngoài cổng tôi chẳng thấy bà đâu. Đáp lại tiếng gọi háo hức của tôi chỉ là sự im lìm lạ lẫm. Cảm giác hụt hẫng xen lẫn phần lo sợ, tôi đẩy nhanh cửa bước vào nhà, căn phòng khách trống trơn, phòng bếp rồi căn phòng của bà cũng chẳng thấy bà đâu. Tôi cất tiếng gọi vang, giọng run run: Bà ơi, bà! Bà ở đâu thế? Tôi lập cập đẩy cửa phòng vệ sinh tầng, căn phòng duy nhất chưa kiểm tra. Trời ơi! Bà tôi đang nằm lả trên nền đá hoa, tay vẫn đang cầm chiếc áo của tôi, bên cạnh là chậu quần áo bà đang lấy từ máy giặt ra, cặp mắt nhắm nghiền, hơi thở hổn hển, nước da tái nhợt. Tôi vội xốc bà lên, nhưng không nổi. Tôi vừa mếu máo khóc vừa chạy ra cửa gọi to bác Nội bên hàng xóm sang giúp. May quá, bác ấy có nhà. Hai bác cháu vực đưa bà ra nằm ở ghế sa lông phòng khách. Bác xoa ngực, xoa đầu, chân tay cho bà và giục tôi gọi điện cho bố mẹ. Tôi cuống quýt quay máy, vì sợ hãi lo âu khiến tôi bấm cứ nhầm số lung tung cả. Đến khi quay được số máy của cơ quan bố thì chú bảo vệ lại thông báo bố vừa đi vắng. Quay số máy cơ quan mẹ. May quá mẹ vừa họp xong, nghe tôi thông báo tin về bà, mẹ vội vã dập máy. 15 phút sau mẹ đã có mặt ở nhà. Có bác Nội sơ cứu, bà tôi đã tỉnh hơn nhưng vẫn chưa thể ngồi dậy, chỉ có thở đều hơn, mắt vẫn chưa mở được, tay bà run rẩy chỉ vào ngực trái, tôi hiểu rằng chắc bà đau tim. Mẹ tôi về gọi theo xe cấp cứu, bác Nội giúp mẹ tôi đưa bà vào bệnh viện rồi dặn vội tôi trông nhà, dọn dẹp nhà cửa giúp mẹ. Còn lại một mình tôi vừa làm việc vừa suy nghĩ miên man. Tôi nghĩ về bà nhiều lắm. Bà ra ở với gia đình tôi từ khi tôi đi học, thấm thoắt đã 8 năm rồi, với tôi ngoài bố mẹ, bà là người thương yêu gần gũi nhất. Bà chăm tôi lắm, bà không nói thành lời cưng chiều nhưng trong mỗi việc làm của bà tôi cảm nhận được tình yêu thương đặc biệt bà dành cho tôi. Mỗi buổi tối học về tay bà đón cháu cất cặp, pha nước mát cho tôi; mỗi tối học bài, bà qua lại căn phòng hôm quả táo, miếng lê; hôm cam sành, bánh tẻ… ánh mắt hiền từ nhìn tôi đầy khích lệ… Bà chăm tôi thế nên giờ vắng bóng bà làm sao tôi không trông trải cho được? Nói là làm giúp mẹ nhưng suốt từ lúc mẹ và bà đi tôi đâu có biết làm gì vì tôi quen có bà rồi mà. Cảm giác trống vắng khiến tôi tìm cớ để quên đi, tôi chỉ biết quét nhà rồi đi loanh quanh lục lọi những thứ đồ nho nhỏ trong nhà ra xem. Tôi tìm được cuốn album gia đình. Những tấm ảnh chụp toàn cảnh gia đình khiến hình ảnh bà lại dội về trong tâm trí với bao kỷ niệm: đây là ảnh bà đưa tôi đi công viên, ngày tôi học lớp hai, tôi chụp với bà trên thuyền con vịt, kia là hình ảnh bà ngồi bên tôi với nụ cười tươi trong ngày sinh nhật tôi lên 10… Biết làm gì để giúp bà mau khỏi ốm nhỉ? Có tiếng chuông cửa. A, bố về rồi, tôi sung sướng thoát khỏi cảnh cô đơn một mình. Thôi thông báo cho bố tình hình sức khoẻ của bà bằng giọng lo lắng, bố bảo bố biết rồi vì mẹ đã gọi điện, tôi hỏi xin bố cho tôi vào viện thăm bà.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 8

Lớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK